Tiên Nghịch

Chương 706: Chuôi kiếm và mũi kiếm

Vào lúc này khi đã tới được nơi, Vương Lâm mới làm khó dễ. Lý Nguyên trầm mặc một lúc sau đó mới mỉm cười, nói:
 
- Thì ra là Mai Hoa thuật. Nếu Hứa huynh đã thích, Lý mỗ sẽ chia sẻ một chút. - Hắn vỗ vào túi trữ vật, liền xuất ra một cái ngọc giản, đặt vào mi tâm. Sau khi ngưng thần một lúc liền ném cho Vương Lâm.
 
- Bên trong này có Mai hoa thập tam cấm. Còn lại năm loại nữa, để sau khi vào núi, tại hạ sẽ đưa nốt.
 
Vương Lâm đón lấy ngọc giản, dụng thần thức đảo qua. Mặc dù nét mặt hắn vẫn bình thường nhưng trống ngực lại đập thình thịch. Trên ngọc giản không hề có một cái khẩu quyết nào hết, chỉ có mười ba hình ảnh lớn. Dưới mười ba hình ảnh đó còn có mười ba đóa hoa mai. Chúng kết hợp với nhau hết sức xảo diệu, tạo thành một thứ gì đó có ẩn chứa quy tắc.
 
Tới lúc này, nữ tử họ Cát vẫn im lặng, giống như tất cả mọi thứ đều không liên quan tới nàng. Nàng chỉ đứng yên nhìn ngọn núi, trong mắt chỉ có một sự hoảng hốt.
 
- Hứa huynh! Lý mỗ am hiểu cũng không phải chỉ có Mai hoa thuật. Không biết ngươi đã nghe nói qua cấm chế trong tứ đại cấm thuật hay chưa? - Lý Nguyên xoay người đi lên ngọn núi. Hắn cũng chẳng sợ Vương Lâm cầm ngọc giản liền bỏ đi.
 
Thu hồi ngọc giản, Vương Lâm nghe thấy vậy vẫn bình tĩnh đi về phía trước.
 
- Nghe đồn khi trời đất vào thủa ban đầu xuất hiện quy tắc. Sau một thời gian dài phân hóa ra một loại gọi là cấm, cũng có thể gọi làn trận. Nói chung là giống nhau. Bốn loại cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng đó là cách phân chia đối với cấm chế lâu ngày mà thành. - Lý Nguyên không quay đầu lại bước về phía đỉnh núi. Ánh mắt nữ tử họ Cát vẫn có một sự hoảng hốt.
 
- Nhưng trên Thiên, Địa, Huyền, Hoàng còn có một cái cấp độ. Nó được người ta gọi là Hư. Hư được chia thành bốn phần đó là tứ đại cấm thuật. Ngọn núi này là do tứ đại cấm thuật tan vỡ mà tạo thành. Vô số năm qua, không người nào có thể lên tới đỉnh núi là bởi vì ngọn núi này không có điểm cuối. - Thanh âm của Lý Nguyên từ từ truyền tới, vọng vào tai Vương Lâm.
 
- Hứa huynh chắc rất tò mò tại sao Lý mỗ lại biết được điều đó. - Lý Nguyên vẫn đi về phía trước, vượt qua một mỏm núi đá. Tay phải bắt quyết liền ấn vào hư không.
 
Một cái ấn nhẹ liền khiến cho ngọn núi chấn động phát ra những tiếng nổ. Trong thoáng chốc, ngọn núi đã giảm đi hơn nửa.
 
Tuy nói vẫn không nhìn thấy được đỉnh núi nhưng vẫn có thể cảm giác được một cách rõ ràng nó thấp đi không ít.
 
- Cho dù có thể đi lên đỉnh núi thì sao? Nếu không có phương pháp hóa giả chính xác tìm tòi toàn bộ ngọn núi thì cũng không thể nhìn thấu được ngọn núi trong đám mây mù. - Lý Nguyên xoay người cười cười nhìn Vương Lâm.
 
- Hưa huynh! Ngươi có thấy hoài nghi không?
 
Vương Lâm nhìn Lý Nguyên nói một cách bình tĩnh:
 
- Ngươi nói nhiều quá.
 
Lý Nguyên nhướng mày rồi mỉm cười tiếp tục đi lên trên. Nhưng lúc này hắn không thèm nói một câu. Ánh mắt như hồi tưởng lại việc gì đó cứ từ từ đi trước, giống như trên ngọn núi này, từng gốc cây ngọn cỏ hắn đều nắm vững.
 
Khi lên tới giữa ngọn núi, tay phải Lý Nguyên lại bắt quyết. Tuy nhiên, thủ ấn của hắn lúc này có phần phức tạp, chộp vào hư không. Bất chợt, ngọn núi lại tiếp tục rung động một lần nữa. Hai mắt Vương Lâm nhìn chăm chú, chỉ thấy ngọn núi lại tiếp tục thu nhỏ lại, đã có thể thoáng thấy một chút trên đỉnh núi.
 
Trong nháy mắt khi Lý Nguyên thi triển cấm chế, bên tai Vương Lâm chợt vang lên một âm thanh yếu ớt.
 
- Tiền bối cứu ta! Người này là người điên, hắn.
 
Thanh âm đó là của nữ tử họ Cát. Nhưng nàng chưa kịp nói xong, Lý Nguyên đã quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng một cái khiến cho nàng đang định nói tiếp liền thôi.
 
- Cát Hồng! Muốn nói thì nói ra bằng miệng, không nên dùng thần thức. - Ánh mắt Lý Nguyên lạnh lẽo, có một chút chế giễu. Sau khi đặt chân lên ngọn núi, hắn đã biến đổi hoàn toàn thành một con người khác không còn như cũ nữa.
 
Cát Hồng trầm mặc. Một lát sau, nàng cắn răng lui lại mấy bước tới bên cạnh Vương Lâm. Dường như chỉ có như vậy, nàng mới có một chút cảm giác an toàn.
 
- Ta biết ngươi là ai. Ngươi tới Cát gia của chúng ta cũng không phải là ngẫu nhiên mà là có mục đích. - Cát Hồng cao giọng nói. Nàng không muốn chết. Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng vẫn muốn tìm một con đường sống.
 
Lý Nguyên mỉm cười gật đầu, nói:
 
- Đúng thế.
 
Sắc mặt Cát Hồng tái nhợt, nói một cách lạnh lùng:
 
- Tại sao lại là ta? Nhân vật lấy đi vật của chủ nhân ngươi cũng không phải là ta mà là tổ tiên của Cát gia.
 
Trong mắt Lý Nguyên lóe lên một tia sáng, mỉm cười nói:
 
- Bởi vì năm đó ngươi là ruột thịt duy nhất của hắn ở Cát gia.
 
Ánh mắt của Cát Hồng xuất hiện sự sợ hãi. Nàng lấy ra túi trữ vật, cao giọng nói:
 
- Ta cũng cho ngươi biết. Trong này có họa trục, thiết kiếm, la bàn. Tất cả những thứ đó ta đều cho ngươi. Ngươi buông tha cho ta. Van cầu ngươi buông tha cho ta.
 
Lý Nguyên tiếp nhận túi trữ vật, ánh mắt có một sự phức tạp. Hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, từ bên trong bay ra ba thứ vật phẩm. Cái đầu tiên là một thanh thiết kiếm, cái thứ hai là một cái la bàn cổ và cuối cùng là một bức họa trục.
 
Lý Nguyên cầm lấy bức họa trục, rung nhẹ một cái rồi giở nó ra. Hắn kinh ngạc nhìn bức tranh, ánh mắt có chút buồn bã.
 
Trong bức họa vẽ một ngọn núi rất cao, trong đó hơn nửa là bị bao phủ bởi mây mù. Dưới chân núi có một thanh phi kiếm đang bay vọt lên cao. Trên chuôi kiếm có một nam tử đang đứng. Người đó có chút mờ nhạt. Còn trên mũi kiếm cũng có một người đang đứng, bóng lưng người đó rất giống với Lý Nguyên.
 
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn nhìn Lý Nguyên, trong lòng thầm đoán rằng bức họa vẽ lại cảnh tiên giới lúc chưa bị sụp đổ. Nếu đúng như thế, chẳng lẽ Lý Nguyên là tiên nhân?
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, nhưng hắn có cảm giác không đúng.
 
Lý Nguyên than nhẹ một tiếng, thu hồi bức tranh rồi trân trọng đặt vào túi trữ vật. Hắn cũng làm thế với bảo kiếm và la bàn, rồi nhìn về phía Cát Hồng, bình tĩnh nói:
 
- Đi thôi! - Vừa nói, hắn vừa xoay người tiếp tục đi bộ lên đỉnh núi.
 
Sắc mặt Cát Hồng tái nhợt, cắn răng không đi lên trên mà nhanh chóng lao xuống chân núi. Nàng hóa thành một đạo cầu vồng vội vàng bỏ đi.
 
Sắc mặt Vương Lâm vẫn như thường, cất bước đi về phía trước.
 
Về phần Lý Nguyên cơ bản chẳng thèm để ý tới việc Cát Hồng bỏ đi. Hắn chẳng quay đầu lại cứ thế đi tiếp.
 
- Hứa huynh chắc chắn có rất nhiều điều thắc mắc. Nhưng chớ có hỏi, tới đỉnh núi, Lý mỗ sẽ nói cho. Tất cả những việc này, bây giờ ta cũng vẫn còn cảm thấy mơ hồ. - Thanh âm của Lý Nguyên có một chút kỳ dị.
 
Vương Lâm cũng không nói gì, đi cùng với Lý Nguyên. Hai người một trước một sau đi lên đỉnh núi.
 
Trên đường, cứ gặp cấm chế, Lý Nguyên lại vung tay lên hóa giải tất cả. Có mấy lần, hắn thi triển một thứ cấm chế phức tạp khiến cho ngọn núi tiếp tục thu nhỏ.
 
Mỗi một lần ngọn núi thu nhỏ lại, đỉnh núi dần hiện rõ ra trong mắt. Cuối cùng, sau mấy lần thu nhỏ, đỉnh núi cũng xuất hiện trong tầm mắt.
 
Trên đỉnh núi có một pho tượng đá lớn điêu khắc một trung niên nam tử. Bên cạnh hắn có một thanh phi kiếm. Trên mũi kiếm cũng có một người đang đứng.
 
Nhìn thấy cảnh tượng đó, nét mặt Lý Nguyên có chút kích động. Tốc độ của hắn vô thức tăng lên, lao thẳng về phía đỉnh núi. Trong nháy mắt, hắn đã lên tới đỉnh, đứng dưới pho tượng đá cao mười trượng mà ánh mắt có một chút đau thương.
 
Vương Lâm cũng đi lên tới đỉnh núi. Nhìn pho tượng đá hắn có cảm giác nó do hình thành một cách tự nhiên. Từ pho tượng đá tỏa ra một sự uy nghiêm đồng thời có cả chút hơi hướng của cấm chế.
 
Nhất là trên cánh tay phải của tượng đá, thoáng nhìn thì thấy đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ lại thấy nó là một ấn quyết hết sức phức tạp. Khi Vương Lâm nhìn thấy ấn quyết đó, tinh thần liền chấn động giống như bị một thứ gì đó thu hút muốn bay ra khỏi cơ thể.
 
Bên tai hắn giống như có vô số tiếng kiếm ngân lên, tầm mắt hoàn toàn u ám. Hắn nhìn lại thì thấy xung quanh có vô số tiên nhân lượn lờ, cầm trong tay các loại pháp bảo giao chiến với nhau. Đám tiên nhân đó quanh người đều có lôi điện lấp lóe. Mỗi một cái nhấc tay liền có tia sét đáng sợ từ dưới đất xuất hiện, đánh thẳng vào bầu trời.
 
Trên bầu trời lại hoàn toàn trống rỗng. Đám tiên nhân giao chiến không hề thấy có địch nhân, nhưng thi thoảng lại có tiên nhân nổ tung mà chết.
 
Cảnh tượng quỷ dị đó khiến cho tinh thần Vương Lâm chấn động. Đúng lúc này, từ trong đám tiên nhân có một đạo kiếm quang bay ra. Đó là một thanh bảo kiếm được bao quanh bởi vố số tia chớp màu tím. Trên chuôi kiếm có một người đang đứng. Người đó cũng chính là tượng đá trước mặt.
 
Trên mũi kiếm cũng có một người, nhưng vóc dáng của hắn lại không hề có chút nào giống với Lý Nguyên.
 
Thanh kiếm vừa xuất hiện, tất cả các tiên nhân đều tản ra. Kiếm quang lóe lên liền khiến cho Vương Lâm cảm nhận được một đạo kiếm khí khiến cho tinh thần phải sợ hãi, bắn lên cao.
 
Hắn còn như nghe thấy trong ảo giác trước mắt có cả những tiếng hò hét.
 
- Ta có thể chết, nhưng linh hồn mãi mãi bất diệt.
 
Trong khoảng khắc âm thanh đó vọng ra, cùng với thanh bảo kiếm đang phóng lên cao, nam tử đứng trên chuôi kiếm liền tan rã chỉ còn lại người đứng ở mũi kiếm đang kinh ngạc nhìn chuôi kiếm trống trơn.
 
Một sự đau thương xuất hiện trong mắt người hầu. Bởi chủ nhân vẫn đứng trên chuôi kiếm ở trong lòng hắn chính là trời. Mà vào lúc này, trời sập xuống khiến cho trên chuôi kiếm hình ảnh thân quen cũng biến mất. Trên thế gian chỉ còn lại một mình hắn cùng với một thanh kiếm. Từ nay về sau, vị trí chuôi kiếm chẳng còn ai.
 
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời cao rồi đạp trên mũi kiếm, theo dấu chân chủ nhân lao thẳng lên bầu trời.
 
- Chủ chết. Đầy tớ đi theo.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận