Tiên Nghịch

Chương 153: Đoạt bảo

Ánh mắt Ma đầu thứ hai chợt lóe lên ánh hồng. Nó không nói một lời xông vào bọn chúng. Những con khác loại kia cũng rất dũng cảm, không những không tránh né ngược lại còn phóng thần thức ra nghênh chiến.
 
Hai bên lập tức dung hợp vào nhau. Nhờ vào chút thần thức lưu lại trong Ma đầu thứ hai mà Vương Lâm cảm nhận được tình hình bên trong diễn biến cực kỳ nguy hiểm đáng sợ. Chỉ có một kẻ còn sống sót sau cuộc chiến mà thôi. Nếu không phải Ma đầu thứ hai bị nuốt thì là con khác loại đó bị dung hợp.
 
Rất nhanh, Vương Lâm mỉm cười. Bản thân là một kẻ thôn hồn, nên những Ma đầu do hắn chế tạo ra cũng đã mang một chút đặc tính của Du hồn. Vì vậy mà những con khác loại kia không thể sánh bằng.
 
Thần thức hai bên dung hợp, cắn nuốt lẫn nhau. Sự hung tợn của Ma đầu thứ hai ngày càng lộ rõ, còn thần thức của tên kia càng lúc càng yếu dần. Cuối cùng bị Ma đầu thứ hai hoàn toàn dung hợp và trở thành một phần trong cơ thể nó.
 
Trong khoảnh khắc dung hợp, một bầy tiểu thú lập tức bay tới bên Ma đầu thứ hai bao vây xung quanh nó, hình thành một cơn lốc lớn. Ánh mắt Vương Lâm khẽ động, sở dĩ thần thức của bọn tiểu thú này có thể ngưng tụ lại một cách hoàn mỹ như vậy chính là vì bên trong có một thần thức chủ đạo có thể nuốt, dung hợp những con khác.
 
Lúc này, Ma đầu thứ hai gào lên mấy tiếng, kéo theo cơn lốc xông vào một cơn lốc khác. Ánh mắt Vương Lâm khẽ động hừ nhẹ một tiếng khiến cho sự tấn công của Ma đầu thứ hai bỗng chậm lại. Cơn lốc đang bay xung quanh người nó cũng lập tức ngừng chuyển động và hiện nguyên hình là những con tiểu thú.
 
Vương Lâm nhìn rõ ràng ánh mắt Ma đầu thứ hai đứng giữa bầy tiểu thú bao vây đang nhìn hắn lộ rõ vẻ đau đớn và sợ hãi.
 
Từ trong thần thức Vương Lâm phát ra một đạo thần niệm. Ma đầu thứ hai lập tức gào lên mấy tiếng, đám tiểu thú đang vây quanh hắn liền kéo tới vây lấy Vương Lâm. Vẻ mặt hắn vẫn như thường, ánh mắt tĩnh lặng như nước nhìn những con tiểu thú đang vỗ cánh bên cạnh mà không có chút gì dị thường.
 
Sau khi những con tiểu thú đó bay đến gần, hoàn toàn không phải là tấn công mà là nhấc bổng hắn lên rồi lại biến thành cơn lốc.
 
Ma đầu Hứa Lập Quốc vội vàng định đuổi theo. Nhưng vừa chạm phải cơn lốc liền bị đẩy văng ra, từ tận đáy lòng nó cảm thấy uất ức, hậm hực gào lên mấy tiếng. Cuối cùng, từ trong cơn lốc Vương Lâm chìa tay ra, lúc đó Hứa Lập Quốc mới chui vào được.
 
Ở trong cơn lốc, Vương Lâm chẳng cần phải tự mình bay đi, chân hắn đạp lên vô số tiểu thú, như đi trên mặt đất bằng. Bên ngoài được thần thức ngưng tụ của bọn tiểu thú bao bọc lấy, người ngoài khó có thể dùng thần thức để thăm dò.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hạ lệnh cho Ma đầu thứ hai. Ngay lập tức cơn lốc liền bay về hướng Mạnh Đà Tử. Sau đó những cơn lốc khác cũng lần lượt bay theo. Cứ như vậy hơn mười cơn lốc gào thét mà tiến, rất nhanh đã tới chỗ những cơn lốc đang tập trung, từng khiến Vương Lâm phải thất kinh.
 
Trong khoảnh khắc bọn chúng bay tới, một đạo thần thức rất mạnh quét về phía bọn chúng. Vương Lâm vội vã thu liễm tâm thần. Thần thức đó không ngừng lại mà tiếp tục quét qua.
 
Hiển nhiên là đạo thần thức đó cũng không quan sát kỹ. Nó chỉ là liếc qua một chút nên hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.
 
Có lẽ dưới con mắt của nó, cơn lốc này cơ bản không thể có khả năng xảy ra chuyện khác lạ. Vương Lâm ở trong cơn lốc, ánh mắt nhìn cụ phong chi vương mà trong lòng cười thầm. Không cần phải nói, nhất định trong cụ phong chi vương sẽ là một con đứng đầu.
 
Bây giờ hắn đã hiểu hơn một chút về loài sinh vật này. Trong mỗi cơn lốc nhất định có một con có sức mạnh ghê gớm để ngưng tự thần thức của những con tiểu thú khác lại với nhau, đồng thời là kẻ ra lệnh chỉ huy.
 
Điều này cũng giống như binh lính và tướng quân. Những con tiểu thú bình thường thì giống như binh sĩ, còn kẻ có sức mạnh ghê gớm ra lệnh chỉ huy kia sẽ là tướng quân. Về phần cơn lốc kia thì trong nó chính là vương giả.
 
Tiếp sau đó, qua cơn lốc nhìn ra ngoài chỉ thấy trong đám cơn lốc có một tòa Hắc tháp đứng sừng sững cao ngất trời, Mạnh Đà Tử hiển nhiên là ở trong đó.
 
Vương Lâm không hề vội vã. Hắn khiến Ma đầu thứ hai dẫn hắn tới đây chính là vì cảm nhận được phương pháp này có thể tiếp cận được mà không gây ra động tĩnh gì. Từ đó, hắn sẽ có thể tùy cơ hành động. Hắn không muốn giết Mạnh Đà Tử nhưng muốn chiếm đoạt những bảo bối của hắn. Nếu như khéo xử lý thì đó là điều hoàn toàn có thể.
 
Thần thức lưu lại trong Ma đầu thứ hai không giống với thần thức lưu lại trong cơ thể Ma đầu Hứa Lập Quốc. Ma đầu Hứa Lập Quốc là trải qua diễn biến trong một thời gian dài, thần thức nó đã bị khống chế một cách vô thức mà nó không hề hay biết. Nếu như Vương Lâm muốn, thậm chí không cần Cực cảnh thần thức cũng có thể biến nó thành tro bụi. Chỉ có điều trong hoàn cảnh bình thường không muốn sử dụng thần thức lưu lại trong cơ thể nó để tấn công mà là giữ nó lại để làm biện pháp cuối cùng.
 
Bình thường hắn thường lấy Cực cảnh thần thức để uy hiếp là để cho Lập Quốc không thể nhận ra được điều đó. Dù sao thì hắn cũng đã khôi phục được một chút trí nhớ, nên có sự khác biệt rõ ràng so với những du hồn bình thường.
 
Nhưng Ma đầu thứ hai này thì hoàn toàn không giống như vậy. Tuy dấu ấn của thần thức mà Vương Lâm lưu lại trong cơ thể nó không sâu sắc nhưng hắn đã sử dụng phương pháp cứng rắn nhanh chóng chiếm lấy cơ thể nó, không cho nó bất kỳ cơ hội nào để kháng cự.
 
Trước đây sở dĩ hắn không để Ma đầu thứ hai tiếp tục dung hợp thêm những kẻ chủ đạo khác trong những cơn lốc là vì nếu như Ma đầu thứ hai nuốt quá nhiều rất có thể sẽ khiến thần thức lưu giữ trong cơ thể nó sẽ nhạt đi. Nếu như vậy sẽ xuất hiện hiện tượng cắn ngược trở lại. Với sự thông minh của Vương Lâm, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
 
Ngoan cường như Hứa Lập Quốc cũng bị Vương Lâm thu phục, càng không cần phải nói đến Ma đầu thứ hai được chế tạo từ linh hồn tiểu thú.
 
Lúc này, Mạnh Đà Tử đang hết sức âm trầm. Hắn chua xót nhìn những cơn lốc bên ngoài. Đặc biệt, khi hắn nhìn Thông Thiên cụ phong (cơn lốc lớn, cao đến trời) hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Thần thức trong cơn lốc đó có sức mạnh giường như bằng tổng số sức mạnh của tất cả các cơn lốc khác cộng lại. Đám mây độc đã bị nó dùng thần thức phá vỡ, cuốn đi rất xa.
 
Trong mấy ngày vừa qua, tất cả linh thú trong túi trữ vật của hắn đều đã được dùng hết. Sau mỗi lần lấy linh thú thay thế, những phép thuật được sử dụng khi ra khỏi tháp tuy có thể diệt được lượng lớn tiểu thú, nhưng chỉ cần thời gian rất ngắn lại có càng nhiều hơn những cơn lốc từ phương xa kéo đến.
 
Căn bản là không thể giết hết được!
 
Nếu như chỉ sơ ý một chút thôi, hắn sẽ bị thần thức đã được ngưng tụ của vố số tiểu thú tấn công. Một khi bị đánh trúng cho dù hắn là Hóa thần kỳ thì nhất định không chết cũng bị thương.
 
Mà thương tích chắc chắn không phải là nhẹ. Ít nhất thì cũng khiến tu vi của hắn sụt giảm trầm trọng.
 
Về các loại pháp bảo, hắn cũng đã dùng không ít. Tuy cũng có hiệu quả nhưng kết quả vẫn như cũ.
 
Lúc này hắn đã lâm vào đường cùng. Không phải là hắn không nghĩ tới việc xông ra ngoài. Lần đó hắn đã dùng hơn mười linh thú để thay thế, trực tiếp xông ra. Mhưng trong lúc sắp xông được ra ngoài thì cơn lốc thông thiên đó đã đánh trúng hắn, khiến bao nhiêu công sức đành đổ xuống sông xuống biển, không những không xông được ra ngoài trái lại còn bị thương nặng.
 
"Chẳng lẽ ông trời muốn diệt ta? Lão phu tung hoành khắp giang hồ. Tới hôm nay đã đạt tới tu vi Hóa thần trung kỳ. Vốn tưởng rằng có thể chiếm được Anh biến đan, rồi đạt tới Anh biến kỳ. Đáng tiếc…" - Mạnh Đà Tử chua xót khi nghĩ tới chuyện đó. Trong lòng hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng nghìn năm trước có một đám người tới đây, kết cục là chỉ có bốn người bọn họ sống sót. Số còn lại tất cả đều vùi xác nơi đây.
 
Trong số những người đó cũng có những người có tu vi cao hơn hắn, nhưng kết cục cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết. Bốn người bọn họ cũng là may mắn mới có thể sống sót trở về.
 
Qua hơn nghìn năm, hắn từ một người có tu vi Nguyên anh hậu kỳ đã đạt đến Hóa thần trung kỳ, sở dĩ nhanh như vậy là vì hắn đã sử dụng chí bảo của Cự Ma tộc - Tổ ma chi tâm!
 
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn bị Cự ma tộc truy sát đến cùng.
 
Sắc mặt Mạnh Đà Tử lộ rõ vẻ không can lòng. Hắn cắn răng, ánh mắt hướng về con Thiềm Thừ trên mặt đất. Con Ly Thiên thiềm thừ đã theo hắn mấy nghìn năm nay. Sau đó, hắn lại nhìn những linh thú phẩm chất kém của mình, bây giờ đã trở thành những linh thú cao cấp. Chỉ còn một chút nữa sẽ trở thành Hoang thú, Nếu như trải qua được bồi bổ linh dược thêm vài nghìn năm nữa rất có thể chúng sẽ trở thành hoang cấp!
 
Tuy nhiên trước mắt, Mạnh Đà Tử lộ vẻ kiên định, hắn vuốt ve con cóc. Nói nhỏ:
 
- Nơi khốn kiếp này, nếu như có thể sử dụng được thuấn di thì đã chẳng rắc rối thế này. Ly Thiên lần này tất cả là trông cậy vào mày đó!
 
Nói xong, tay phải hắn giơ ra, rồi đút vào miệng con thiềm thừ. Nó lộ ra vẻ đau đớn toàn thân run lên không ngừng. Nhưng nó vẫn không hề phản kháng, chỉ là im lặng nhìn vào chủ nhân trước mặt.
 
Mạnh Đà Tử nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh hắn đã mở mắt ra. Vẻ mặt hiện lên sự vô tình, trầm giọng nói:
 
- Ly Thiên, đắc tội! - Nói xong, tay phải hắn túm lấy nó, sau đó đột nhiên thu về. Trong tay cầm một vật, đó là một viên nguyên đan màu đen to bằng nắm đấm. Tán phát ra từng luồng linh lực mạnh mẽ.
 
Thân mình Ly Thiên thiềm thừ mềm oặt đổ xuống nền đất, phát ra những tiếng kêu yếu ớt. Những nốt mụn trên lưng bị vỡ, từ trong đó chảy ra những chất dịch màu đen hôi thối. Thoáng cái, đã bao lấy toàn thân. Cho dù là những tiếng ồ ồ kia lúc này cũng hiện rõ hữu khí vô lực.
 
Tay cầm nguyên đan của Ly Thiên, Mạnh Đà Tử không nói một lời vứt ngay vào miệng. Thân thể hắn lập tức co rúm, một luồng hắc khí bỗng nhiên xuất hiện trên mặt. Tiếp đó hắn gào lên mấy tiếng, những bọc mủ trên mặt lập tức vỡ ra. Nước độc trong đó phóng ra tứ phía, bắn vào cả những bức tường xung quanh tháp, bốc lên những cột khói đen.
 
Nội đan của linh thú phân thành nhiều loại. Chỉ khi linh thú đạt tới những cấp bậc nhất định trong cơ thể mới xuất hiện nội đan. Ngoài ra, có một số dị thú trong cơ thể cũng xuất hiện nội đan. Nhưng đó chỉ là giả đan mà thôi. Chỉ là linh lực trong cơ thể tạm thời ngưng kết mà thành, có tác dụng tích trữ linh lực.
 
Nội đan chân chính có công hiệu rất lớn. Đó là nguồn gốc của tất cả thần thông trong cơ thể linh thú. Đạt tới hạ phẩm linh cấp, nội đan trong nó chuyển hóa thành địa đan tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ.
 
Khi đạt tới trung phẩm linh cấp, địa đan chuyển hóa thành thiên đan. Nếu như đạt tới thượng phẩm linh cấp thiên đan sẽ biến thành nguyên đan, khi đó chỉ kém một bậc so với nguyên thần của Hoang thú.
 
Chỉ khi đạt tới cảnh giới Hoang thú, nội đan mới chuyển thành nguyên thần. Từ đó về sau chính thức trở thành một trong những loài thú trong trời đất có được sức mạnh kinh người.
 
Hắc khí trên mặt Mạnh Đà Tử ngày càng đậm, toàn thân hắn nắm úp xuống mặt đất, tay phải nắm lấy Ly Thiên. Sau khi tóm được nó liền gào thét ấn nó lên trán của mình.
 
Những nốt mụn trên lưng Ly Thiên chảy ra ngày càng nhiều chất dịch màu đen. Chúng theo những bọc mủ trên mặt Mạnh Đà Tử chầm chậm chảy vào cơ thể hắn. Cuối cùng toàn bộ con cóc đều biến thành hắc thủy bị Mạnh Đà Tử hấp thu.
 
Cái bướu trên lưng Mạnh Đà Tử đột nhiên trương phồng lên, xuất hiện vô số hạt mụn. Chúng nhanh chóng lan khắp lưng hắn, lúc này Mạnh Đà Tử nhìn lại thấy mình có mấy phần giống với con cóc Ly Thiên vừa rồi.
 
Mạnh Đà Tử nhắm hờ hai mắt lại, khí đen trên mặt từ từ ngưng tụ lại trên ấn đường, hình thành một vòng xoáy. Sau đó hắn mở to hai mắt, đồng tử hắn đột nhiên biến thành hình tam giác, lộ ra ánh mắt vô tình.
 
Mạnh Đà Tử nắm tay lại. Lập tức, trong tay hắn xuất hiện những tia điện quang màu đen nổ lép bép. Hắn hít sâu một hơi, lẩm bẩm một mình với cái giọng khàn khàn:
 
- Thượng cổ ma công này quả nhiên có công hiệu kỳ lạ. Nhờ có sự trợ giúp của Ly Thiên thiềm thừ - thượng phẩm linh cấp mà có thể khiến mình chỉ trong một thời gian ngắn đạt được cảnh giới Hóa thần kỳ đại viên mãn. Lần này nhất định mình sẽ xông ra! Đáng tiếc là, cái giá phải trả lần này thực sự là quá lớn rồi, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì…uhm!
 
Nói xong, hắn từ từ bước ra khỏi hắc tháp. Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, những tia chớp thần thức đã được ngưng tụ bỗng nhiên đánh xuống. Sắc mặt Mạnh Đà Tử lộ rõ vẻ dữ tợn, miệng phun ra một luồng khói màu xanh. Tia chớp thần thức gặp phải làn khói màu xanh lập tức giảm tốc độ. Lợi dụng cơ hội đó Mạnh Đà Tử vọt ra ngoài, tiến vào bên trong một cơn lốc.
 
Cơn lốc bỗng xoay tròn rồi dừng lại. Đám tiểu thú trong đó vì thế mà tan đi. Nhưng bay chưa được bao xa, chúng cùng phát nổ mà chết, mưa máu vung vãi khắp trời.
 
Ánh mắt Mạnh Đà Tử lộ rõ vẻ vô tình nhanh chóng xông vào một cơn lốc khác.
 
Nhưng tiếp sau đó, mấy triệu thần thức bỗng nhiên lại dung hợp vào một chỗ, hình thành một ngọn trường thương giữa không trung, nhanh chóng đâm tới.
 
Ngọn trường thương này lưu lại trong không trung từng đạo từng đạo tàn ảnh. Chớp mắt một cái, nó đã xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Đà Tử. Cấm chế trong Hành Thổ chi địa cũng bị khuấy động, phát ra những tiếng nổ khủng khiếp.
 
Cơn lốc mà Vương Lâm ở trong đó có khoảng cách rất xa nên bị ảnh hưởng bởi sóng âm không lớn. Hắn chăm chú nhìn bộ dạng Mạnh Đà Tử - người không ra người quỷ không ra quỷ ở phía đó mà chớp chớp mắt. Đặc biệt, hắn tập trung chú ý nhiều hơn tới túi trữ vật bên hông gã.
 
Đối với ngọn trường thương do thần thức ngưng tụ, Mạnh Đà Tử chỉ liếc mắt một cái. Hai tay hắn chắp lại miệng lẩm bẩm mấy câu phức tạp khó hiểu. Ngay lập tức miệng hắn há to, phun ra một cái đỉnh nhỏ, bốn chân nó bao phủ một lớp khí xanh nồng đậm.
 
Cái đỉnh vừa xuất hiện khí xanh dày đặc lập tức tỏa ra. Cùng lúc đó ngọn trường thương rơi xuống, đâm trúng vào cái đỉnh nhỏ. Hai thứ đụng vào nhau phát ra âm thanh long trời lở đất. Một đạo sóng khí hình tròn lập tức ầm ầm tỏa ra xung quanh, cho dù là những cơn lốc kia cũng buộc phải bay lùi lại phía sau. Những cơn lốc không kịp lùi lại lập tức bị sóng khí đập vào khiến cho đám tiểu thú trong đó liền bị hóa thành tro bụi.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cùng với cơn lốc lùi lại phía sau. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Mạnh Đà Tử.
 
Lúc này chiếc đỉnh màu xanh trên không trung phát ra một tiếng độn sau đó nó tách ra làm hai từ trên không trung rớt xuống. Tuy nhiên ngọn trường thương đâm trúng nó chỉ trong chớp mắt toàn thân đều biến thành màu xanh. Ngọn trường thương bỗng nhiên run lên lại một lần nữa biến thành những đạo thần thức tản ra tứ phía.
 
Đúng vào lúc đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Sau khi thần thức tản ra, trên mỗi thần thức đều bị nhuốm màu xanh.
 
Trong khoảnh khắc chiếc đỉnh bị vỡ ra, thân mình Mạnh Đà Tử run rây, miệng phun ra mấy ngụm máu. Chiếc đỉnh xanh đó là pháp bảo bản mệnh của hắn. Lúc này dưới sự điều động của tu vi Hóa thần hậu kỳ đã phá vỡ được sự tấn công của hàng tỷ thần thức, nhưng nó cũng bị vỡ làm hai.
 
Mạnh Đà Tử cũng chẳng cảm thấy đau lòng, hai mắt hắn đỏ ngàu nhìn những thần thức đang biến thành màu xanh khắp trời cười hể hả:
 
- Nếu như ta không trả giá một chút bằng bản mệnh pháp bảo thì đâu có dễ làm bọn chúng bay tổn hại. Cho dù là nó bị vỡ nhưng tất nhiên sẽ khiến các ngươi phải chết. Nổ! Nổ! Nổ cho ta!
 
Phàm là những thần thức bị dính khí màu xanh đều lập tức nổ tung. Thần thức vừa nổ liền biến thành linh khí, bay ra xung quanh. Đồng thời một khi thần thức bị tiêu diệt thì bản thân chúng cũng sẽ tử vong.
 
Cùng với sự tự nổ của thần thức, nhũng cơn lốc xung quanh bỗng nhiên giảm đi một nửa. Tất cả các cơn lốc đó đều ngừng xoay tròn. Đam tiểu thú bên trong từng con một rơi xuống.
 
Tay phải Mạnh Đà Tử tóm lấy cái đỉnh vừa bị vỡ làm hai rồi nhét vào túi trữ vật. Sau đó, không nói một lời nhân cơ hội nhanh chóng xông về phương xa. Hướng mà hắn lao tới chính là chỗ cơn lốc mà Vương Lâm ở trong đó.
 
Lúc đó từ Cự phong chi vương phát ra những tiếng kêu gầm thét. Cơn lốc bỗng nhiên sững lại, không tiếp tục xoay tròn nữa, lộ ra trong đó một phi thú cực lớn tới gần ba thước!
 
Con thú này lớn gấp nhiều lần so với những con đồng loại khác, nhưng trong mắt Vương Lâm lại nó lại không thể sánh bằng với giao long Hoang thú trong thông đạo.
 
Nó rống lên một tiếng giận dữ, vọt tới. Cái miệng nhọn của nó kêu gào phát ra những sóng âm. Sóng âm đi tới đâu không gian ở đó xuất hiện những vết nứt, có thể thấy uy lực của nó lớn tới cỡ nào.
 
Cùng lúc đó, những cơn lốc còn chưa tiêu tan xung quanh, nhanh chóng nhằm hướng Mạnh Đà Tử bay tới. Đặc biệt là những cơn lốc có mặt nơi hắn vừa xông vào, không để ý tới mạng sống, sử dụng tất cả các phương pháp tấn công bằng thần thức, sóng âm… khiến người ta hoa cả mắt, nhưng không có cách nào có thể ngăn cản bước tiến của Mạnh Đà Tử. Phàm là những cơn lốc ngăn cản đều bị hắn đánh cho phải tiêu tán, hầu như không còn con nào sống sót.
 
Chỉ có điều là sau mỗi lần va chạm vòng xoáy màu đen trên ấn đường Mạnh Đà Tử nhạt đi mấy phần. Trong lòng hắn kêu lên đau đớn, biết rằng thời gian nâng cấp tu vi sẽ nhanh chóng kết thúc, nếu như lúc này hắn ngừng một chút sẽ bị sóng âm của thú vương đằng sau đánh trúng ngay lập tức. Thế là hắn tăng tốc xông lên.
 
Vương Lâm quắc mắt, trong khoảnh khắc thú vương phóng ra sóng âm, hắn nhìn thấy trên đầu nó có ánh sáng màu kim lóe lên. Trong đó lộ ra một cái xương ngón tay màu vàng.
 
Hắn không kịp nghĩ kỹ, thì Mạnh Đà Tử đã tới gần. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cười lạnh, khẽ vỗ vào túi trữ vật. Lập tức Long Cân của giao long xuất hiện trong tay hắn. Tay phải hắn vung lên, long cân lập tức cuộn lại.
 
Trong khoảnh khắc khi Mạnh Đà Tử tiến tới, cơn lốc mà hắn ở trong đó, nhanh chóng tản sang bên cạnh. Lúc đó do lẫn trong những cơn lốc đang ngăn cản bước chân gã nên cơn lốc của hắn cũng không có gì khác lạ cả.
 
Trong khoảnh khắc Mạnh Đà Tử bay qua cơn lốc, Vương Lâm lập tức ném long cân ra. Mạnh Đà Tử vừa đánh tan một cơn lốc bỗng nhiên cảm nhận được chuyển động của linh lực xung quanh có gì đó dị thường. Nhưng lúc này linh lực từ thần thức bị bản mệnh pháp bảo hắn giết tràn ngập xung quanh nên chút chuyển động ẩn chứa trong đó nếu như không xem xét kỹ thì thực sự không thể phát hiện được.
 
Lúc này Mạnh Đà Tử đang lo tìm đường tẩu thoát tuy cảm nhận được nhưng không để trong lòng. Cơ bản là hắn không nghĩ tới nơi đây ngoài bản thân ra lại còn có một tu sĩ nữa.
 
Nhưng trong khoảnh khắc hắn cảm nhận được chân phải minh bị một lực rất manh ghìm nén, sắc mặt lập tức thay đổi. Không cần cúi đầu với kinh nghiệm của bản thân, hắn biết được rằng đây là một loại pháp bảo được chế tạo từ gân thú. Mà nơi này có thể sử dụng pháp bảo hiển nhiên không phải là bọn tiểu thú kia. Chỉ có một khả năng duy nhất đó là một tu sĩ!
 
Nếu như lúc bình thường thì cái pháp bảo gân thú cũng chẳng khiến hắn quan tâm. Chỉ cần một ít linh lực không những có thể phá vỡ nó mà còn có thể nhờ đó mà phóng độc, khiến người sử dụng pháp bảo đó trúng độc mà chết.
 
Nhưng hiện tại, xung quanh những cơn lốc kéo đến, sóng âm, thần thức không ngừng công kích khiến cho hắn vốn phải mệt mỏi ứng phó, liều lĩnh mà xông ra ngoài. Đặc biệt là sự tan nát của bản mệnh pháp bảo càng làm cho hắn thêm hoang mang, nếu như không dựa vào sự hợp nhất của thượng cổ ma công và Ly Thiên thiềm thừ thì e rằng bây giờ hắn đã toi mạng.
 
Trong thời khắc quan trọng này, sợi long cân mà bình thường hắn không xem ra gì, giống như một lá thần phù đòi mạng dán lên thân mình hắn. Tuy sợi long cân bị hắn dẫm phải cũng đứt ra từng khúc nhưng tốc độ cũng vì thế mà giảm đi một phần!
 
Chỉ là một phần nhưng hậu quả chính là sự truy đuổi của sóng âm đằng sau. Sự tấn công của những cơn lốc xung quanh cũng ngay lập tức gia tăng thêm mấy phần.
 
Rơm rạ không thể giết chết được Lạc đà nhưng có thể trở thành điểm mấu chốt để đè chết lạc đà.
 
Trong giờ khắc này, tác dụng của long cân chẳng khác gì những cái rơm rạ kia!
 
Trong khoảnh khắc thân thể hắn bị sóng âm đánh trúng, Mạnh Đà Tử nôn ra mấy ngụm máu tươi, thân mình đổ về phía trước. Đúng lúc đó, một cơn lốc bay tới bên cạnh hắn, một cánh tay từ trong cơn lốc giơ ra, tóm lấy túi trữ vật trên eo hắn rồi bay đi.
 
Trong nháy mắt Mạnh Đà Tử mơ hồ nhìn xuyên thấu cơn lốc, nhìn thấy vẻ mặt Vương Lâm cười lạnh trong đó. Hắn lại thêm giận dữ tiếp tục nôn ra máu tươi. Máu tươi vừa phun ra liền phát ra từng trận khí làm cho người ta hôn mê, nhằm cơn lốc của Vương Lâm phóng tới.
 
Sau khi Vương Lâm lấy được túi trữ vật, không nói một lời, khống chế Ma đầu thứ hai nhanh chóng bay về phía khoảng không đằng xa. Đó là cửa đi vào tầng thứ hai.
 
Về những giọt máu kia thì bị đám tiểu thú bay bên ngoài cản lại. Nhưng chất độc mà nó ẩn chứa bên trong thì không thể xem thường. Vương Lâm cẩn thận không nói một lời, trong khoảnh khắc cơn lốc bị đánh trúng thân mình liền lao ra ngoài. Theo sau hắn là hai con Ma đầu.
 
Thân mình Vương Lâm vừa chạm đất liền thi triển thuật độn thổ, nhanh chóng chạy về phía trước. Còn về cơn lốc kia do bị máu thẩm thấu, nên đám tiểu thú trong đó đều bị giết sạch.
 
Tất cả những điều này nói thì lâu nhưng thực tế lại diễn ra rất nhanh chóng, giường như chỉ trong nháy mắt túi trữ vật trên eo Mạnh Đà Tử đã mất tăm mất tích.
 
Mạnh Đà Tử bị sóng âm đánh trúng, xương cốt lập tức gãy ra những nốt mụn trên lưng đều bị phá nát, dịch thể màu đen hôi thối bay tứ tán xung quanh. Phàm là những tiểu thú đụng trúng dịch thể liền co rúm mình lại mà bỏ mạng.
 
Hắn nhìn thấy sự công kích bằng máu của mình bị cản lại, còn Vương Lâm cầm túi trữ vật chạy trốn mất tích. Hắn cũng chẳng đau lòng về túi trữ vật của mình mà là hắn hận Vương Lâm đến tận xương tủy. Nếu như không phải có Vương Lâm thì hắn đã sớm xông được ra ngoài, chưa biết chừng đã tới được cửa thứ hai rồi.
 
Nhưng tất cả những điều này vì sự xuất hiện của Vương Lâm mà đã thay đổi hoàn toàn. Với đầu óc của Mạnh Đà Tử, hắn biết được rằng tất cả những điều hắn vừa làm chính là mở đường cho đối phương. Chính là hắn lôi cuốn hết những cơn lốc. Nếu không với tu vi kết đan kỳ thì làm sao có thể bình an vô sự mà đi được qua cửa thứ nhất cơ chứ.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận