Tiên Nghịch

Chương 1191: Ẩn hiện sinh tử kiếp

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn ung dung thở dài. Dù sao hắn mới vừa cảm ngộ được Lưu Nguyệt nên không thể nào làm cho nó trở nên hoàn mỹ, hơn nữa nguyên lực trong cơ thể cũng không còn nhiều lắm mà tu vi đối phương lại quá mạnh, nên sau khi dịch chuyển thời gian được năm nghìn năm thì đã đến cực hạn cũng không thể nào giữ lão già lại được. Nhưng Vương Lâm cũng tin chỉ cần thần thông này cũng đủ để hù dọa làm cho tâm thần lão già kia trở nên kinh hoàng.
 
Vương Lâm không chỉ đã hù dọa vị thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông phải kinh hoàng, mà khoảnh khắc khi thần thông Lưu Nguyệt bùng lên, hắn đã dọa gần mười vạn tu sĩ ở bốn phía tham gia đại hội phân tông.
 
Lực Tàn Dạ đã làm cho tâm thần đám người quan sát phải chấn động, càng không cần phải nói đến lực lượng chuyển nghịch thời gian của Lưu Nguyệt. Khi thần thông Lưu Nguyệt được Vương Lâm thi triển, ngoài lão già tóc trắng thì tất cả tu sĩ khắp bốn phía đều bị hút vào, đều cảm nhận được những mức độ nghịch chuyển năm tháng khác biệt.
 
Khi nhớ lại tình cảnh vừa rồi thì quả thật quá mức kinh hoàng, khoảnh khắc này ánh mắt tất cả tu sĩ nhìn về phía Vương Lâm đã lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.
 
Một trận chiến thành danh!
 
Khoảnh khắc này ở nơi đây đã chẳng người nào không biết Quy Nguyên Tông, chẳng ai không biết Lữ Tử Hạo người Quy Nguyên Tông.
 
Tất cả những oán hận của Phùng Hải với Vương Lâm đã sớm tiêu tan, đã sớm bị sự kính sợ cưỡng ép xóa tan, oán giận cũng chẳng còn đường để bùng lên. Sau khi Phùng Hải tận mắt nhìn thấy Tàn Dạ và Lưu Nguyệt thì run lên như cầy sấy, da đầu trở nên tê dại. Lão tự nghĩ nếu chính mình phải đối mặt với loại thần thông này thì chắc chắn phải chết.
 
Trong đám trưởng lão Vô Cực Tông có rất nhiều người cùng tâm tư với Phùng Hải, lúc này tất cả đều chìm đắm vào giữa trầm tư, ánh mắt mang theo vẻ kính sợ chuyển lên hình bóng cao ngất đang đứng trên đài cao vỡ vụn.
 
Thâm sâu khó lường!
 
Từ khi Vương Lâm xuất hiện đến bây giờ, chỉ có bốn chữ này mới đủ để miêu tả những gì mà tâm thần đám tu sĩ quan sát phải chấn động. Không ai có thể biết được Vương Lâm còn bao nhiêu thần thông chưa thi triển. Cũng chính về điều này mà hình bóng Vương Lâm lại càng khắc sâu trong lòng bọn họ.
 
Khi người này còn chưa xuất hiện thì có rất nhiều tin đồn, sau khi xuất hiện thì lập tức được người ta nhận ra, hắn là người đã phóng qua tinh vực cấp sáu, bảy và cũng chính là người thi triển Dịch Linh Ấn.
 
Tất cả mọi chuyện đều vô tình làm cho hình bóng của Vương Lâm càng trở nên bí hiểm trong lòng tất cả mọi người.
 
Hầu như tất cả mọi người đều tin Vương Lâm tuyệt đối chưa thi triển tất cả thần thông, chắc chắn hắn vẫn còn đòn sát thủ chưa thi triển. Vương Lâm là người đại biểu cho Quy Nguyên Tông, vì chuyện này mà rất nhiều năm sau trong Vân Hải tinh vực được lưu truyền một câu:
 
- Thà đi trong sương mù đầy thú còn hơn chọc ghẹo Quy Nguyên Tông.
 
Lão già áo bào trắng tông chủ Vô Cực Tông cũng thầm than một tiếng, dù lão đánh giá đối phương rất cao nhưng với tình cảnh trước mắt thì xem ra vẫn còn rất thấp. Dù một chỉ tự nhiên xuất hiện trước đó, thuật rút hồn, hay lực lượng Tàn Dạ, cuối cùng chính là Lưu Nguyệt nghịch chuyển, tất cả thần thông đều đủ chứng minh sự hùng mạnh của đối phương.
 
- Người này chắc chắn là tu sĩ Thiên Nhân Suy Kiếp, vì trọng thương chưa lành nên tu vi thụt lùi nhưng vẫn còn thần thông nên vẫn có thể chiến đấu một trận với thái thượng trưởng lão. Hơn nữa người này cũng không phải loại cùng hung cực ác, nếu không với tu vi của hắn thì có rất nhiều pháp bảo, một khi đối phương dùng pháp bảo để hỗ trợ thì nhất định sẽ có một trận chiến sinh tử. Vô Cực Tông ta nhất định phải dùng lễ long trọng chào đón loại tu sĩ này, cũng không thể hạn chế tự do của hắn. Nhưng nếu người này thay mặt cho Vô Cực Tông tham gia đại hội tinh vực cấp tám, lúc đó Vô Cực Tông ta nhất định sẽ vang danh thiên hạ.
 
Lữ Yên Phỉ nhìn về phía hình bóng Vương Lâm, tâm thần nàng cực kỳ kinh hoàng, cũng không ngờ Vương Lâm lại hùng mạnh đến mức như vậy. Khi nhớ lại những lời nói trăm năm trước do sư tôn dùng Trạch Linh Thuật nhắn nhủ lại trước khi chết thì trong mắt Lữ Yên Phỉ lại bùng lên luồng sáng rực rỡ.
 
Vẻ mặt Lô Vân Tòng trở nên cực kỳ cay đắng, hắn âm thầm lắc đầu, hắn vốn tưởng sau khi tu vi bản thân tăng mạnh thì dù không bằng đối phương cũng chẳng kém bao nhiêu. Nhưng lúc này rõ ràng hắn đã sai, may mà hắn cũng không phạm vào sai lầm trăm năm trước, nếu trăm năm trước hắn cố gắng ra tay thì chỉ sợ chính mình đã tan thành mây khói.
 
Tâm thần Lý Thiến Mai cũng chấn động, nàng nhìn về phía hình bóng trên bầu trời, cũng không thể phân biệt rõ khoảng cách trước sau trăm năm. Nàng không hiểu vì sao tu vi của hắn lại tăng lên một cách khủng bố như vậy, nhưng tất cả không quan trọng, cái quan trọng chính là nàng được nhìn thấy hắn.
 
Quan trọng là nàng từ trong địa phương Yêu Tông đi ra ngoài, mà nàng cuối cùng cũng đã gặp người trong mộng.
 
Mộc Băng Mi cắn chặt môi dưới, hầu như mỗi lần nàng nhìn thấy hình bóng Vương Lâm thì đều có những biến đổi kinh người. Nhưng nàng cũng không ngờ lần này tha hương nơi đất khách quê người lại ngẫn nhiên gặp lại đối phương, hơn nữa đối phương lại có những biến hóa kinh hoàng.
 
Nhưng Mộc Băng Mi cũng biết rõ tất cả mọi thứ không có bất kỳ điều gì liên quan đến mình. Năm xưa khi từ biệt trên Côn Hư thì nàng và hắn đã trở thành người xa lạ, dù gặp lại cũng chỉ là thoáng qua như mây gió mà thôi.
 
Hình như ông trời đã sắp đặt để hai người chỉ là quen thuộc, không xa lạ gì nhưng lại lạnh lùng, cuối cùng vấn đề này sẽ vĩnh viễn và vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
 
Không ai để ý đến ánh mắt Vương San San, người Thần Tông bùng lên những luồng sáng kỳ dị, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tay phải khẽ cong, một khối ngọc giản xuất hiện. Nàng đem tất cả những gì mình đã được chứng kiến khắc vào ngọc giản rất rõ ràng. Cuối cùng bàn tay ngọc của nàng khẽ bóp lại, ngọc giản lập tức hóa thành mây khói rồi tiêu tán.
 
Vương San San dùng phương pháp kỳ dị này đem tất cả những tình cảnh mình được nhìn thấy truyền về cho sư tôn. Nàng làm vậy chẳng qua chỉ là vô tình, cũng chỉ vì phát hiện ra một người thiên kiêu trong Vân Hải nên bắt buộc phải có nghĩa vụ nói cho sư tôn biết. Thậm chí nàng còn nghĩ, sau khi sư tôn được nhìn thấy thì sau lần đại hội phân tông cấp tám lần này sẽ mời gọi người này gia nhập Thần Tông.
 
Ngay cả Vương San San cũng không ngờ, chỉ là một khối ngọc giản nho nhỏ có khắc ghi một hình ảnh nhưng sau khi được sư tôn nhìn tấy thì lại bùng lên những con sóng chấn động cực kỳ khủng bố.
 
- Lão phu đã thất bại, vả đời này lão phu chưa từng thấy qua những thần thông như của Lữ đạo hữu, có lẽ cảm ngộ của đạo hữu về thiên đạo đã cực kỳ sâu sắc! Lão phu bội phục!
 
Lão già tóc trắng lui về phía sau rồi ngừng giữa không trung, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh trở lại. Ánh mắt lão nhìn về phía Vương Lâm cũng đã thay đổi, giống như cái nhìn của những người cùng thế hệ.
 
- Đạo hữu quá khen rồi!
 
Vẻ mặt Vương Lâm cũng cực kỳ tái nhợt nhưng lại có vẻ ung dung, hắn ôm quyển rồi trầm giọng nói.
 
Khoảnh khắc này lão già áo trắng tông chủ Vô Cực Tông lập tức cười lên ha hả rồi đứng dậy trên khán đài, trong nụ cười lộ ra vẻ sung sướng, lão cũng không thèm giữ kẽ mà tiến thẳng ra phóng đến vị trí bên ngoài Vương Lâm mười trượng rồi ôm quyền cười nói:
 
- Lữ đạo hữu không cần quá khiêm tốn, tình cảnh ngày hôm nay chúng ta nhìn thấy rất rõ ràng, lão phu cũng cực kỳ kính phục thần thông của Lữ đạo hữu.
 
Vương Lâm cũng mỉm cười rồi ôm quyền nhưng không nói gì.
 
- Quy Nguyên Tông có thể được Lữ đạo hữu tọa trấn, nếu còn là tinh vực cấp năm không thích hợp.
 
Lão già tóc trắng nhìn thoáng qua tông chủ Vô Cực Tông rồi khẽ nói.
 
Lão già này là thái thượng trưởng lão Vô Cực Tông, cả đời chỉ say mê tu đạo mà không hỏi thế sự, đây cũng là lần đầu tiên lão mở miệng nói ra những lời này liên quan tới tông phái. Có thể thấy được ý muốn kết giao với Vương Lâm trong lòng lão già tóc trắng, đồng thời lão cũng muốn sửa sai lầm muốn dạy bảo đối phương bằng một trận chiến vừa rồi.
 
Tông chủ Vô Cực Tông cười lên ha hả gật đầu nói:
 
- Không sai, Liễu trưởng lão nói rất đúng, với tu vi của Lữ đạo hữu mà nơi xuất thân là Quy Nguyên Tông còn nằm trong tinh vực cấp năm thì không thỏa đáng. Lữ đạo hữu, ngươi nên để Quy Nguyên Tông tiến vào tinh vực cấp bảy, thế có được không?
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn ôm quyền rồi cười nói:
 
- Nên làm như vậy, đa tạ hai vị đạo hữu.
 
- Không sao, chuyện này là việc lão phu nên làm, đạo hữu cũng không cần phải cảm ơn. Nhưng chuyện mà ta vừa nói khi nãy.
 
Tông chủ Vô Cực Tông hất tay áo lên, lão nở nụ cười ôn hòa rồi nói.
 
- Lữ mỗ có thể xuất chiến trong đại hội tông phái cấp tám, nhưng lúc này trọng thương chưa lành còn phải hướng về phía các vị đạo hữu yêu cầu vật phẩm chữa thương. Nếu giao vật đó ra cho Lữ mỗ thì tại hạ sẽ xuất toàn lực trong đại hội phân tông cấp tám lần này.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất ung dung, hắn nhìn về phía tông chủ Vô Cực Tông rồi cười nói.
 
- Sao? Lữ đạo hữu muốn vật gì?
 
Khi nghe được lời nói của Vương Lâm thì ngay cả lão già tóc trắng thái thượng trưởng lão của Vô Cực Tông cũng cảm thấy tò mò rồi hỏi.
 
- Lữ đạo hữu cứ nói đừng ngại, chỉ cần vật đó lão phu có thể quyết định được thì đừng nói đến đại hội phân tông cấp tám lần này, dù không có tỷ thí lão phu cũng sẽ tặng cho Lữ đạo hữu chữa thương.
 
Tông chủ Vô Cực Tông cười nói. Lúc này ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đôi môi khẽ chuyển động rồi truyền ra thần niệm vào trong tai hai người tông chủ và thái thượng trưởng lão Vô Cực Tông. Sau khi hai người này nghe xong thì vẻ mặt khẽ động, hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều trầm ngâm.
 
- Lữ đạo hữu, nơi đây cũng không thuận tiện để nói chuyện, hiện nay tỷ thí phân tông ở Vô Cực Tông cũng đã kết thúc, không bằng chúng ta đi vào sơn môn bàn bạc lại, đạo hữu thấy thế nào?
 
Tông chủ Vô Cực Tông hình như chuyện có chút do dự, lão ôm quyền nói.
 
- Nếu tông chủ đã mời thì tại hạ sẽ nghe theo!
 
Vương Lâm cũng ôm quyền rồi cười nói.
 
Trên mặt tông chủ Vô Cực Tông lộ ra nụ cười, lão quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Phùng Hải trên khán đài, vẻ mặt lão trở nên nghiêm túc rồi trầm giọng nói:
 
- Phùng trưởng lão, đại hội lần này đã chấm dứt, ngươi phụ trách những việc còn lại. Nhưng đại hội tông phái cấp tám đã sắp tới, hiện nay tất cả các tu sĩ nơi đây xin ở lại vài ngày, đừng vội vàng bỏ đi.
 
Khi nói xong câu cuối cùng, lời nói của của vị tông chủ Vô Cực Tông rõ ràng mang theo một cảm giác lạnh lùng và sát khí.
 
Vì vài ngày sau là đại hội tông phái cấp tám sẽ được tổ chức, vì ngăn cản những thông tin về phía Vương Lâm được tiết lộ ra bên ngoài, để những tông phái cấp tám khác không thể đưa ra sách lược phù hợp trong chiến đấu, dù lão phải đắc tội với một vài tông phái, nhưng bắt buộc phải phong tỏa tin tức. Ánh mắt Phùng Hải chợt lóe lên, lão đã hiểu sẽ tông chủ và khẽ gật đầu.
 
Tông chủ Vô Cực Tông nhìn về phía đám người Lý Thiến Mai và Vương San San, lão hơi do dự rồi ôm quyền chào hỏi. Lão cũng không mời gọi đối phương mà hướng về phía Vương Lâm mỉm cười, lão hóa thành một luồng cầu vồng phóng về phương xa.
 
Thân thể Vương Lâm lóe lên rồi lập tức phóng đi, nhưng trước khi đi hắn cũng quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, trong lòng thầm than một tiếng, cũng không nói lời nào.
 
Lão già thái thượng trưởng lão cũng tiến một bước về phía trước rồi phóng theo sau Vương Lâm. Trên đường đi lão già liên tục giới thiệu mọi chuyện của Vô Cực Tông, hai người đàm luận vui vẻ giống như tình cảnh trước đó chưa từng xảy ra bất kỳ vấn đề gì không thoải mái.
 
Môn phái Vô Cực Tông cũng thật sự không phải nằm trên tu chân tinh này mà ở một nơi khác. Được tông chủ Vô Cực Tông dẫn đường bọn họ rất nhanh đã chọc thủng bầu trời rồi tiến lên một tu chân tinh khác, dần dần đã thấy được môn phái Vô Cực Tông.
 
Vô Cực Tông thân là tông phái tinh vực cấp tám, tất nhiên Vô Cực Tông cũng phải ở trên một tu chân tinh nghiêm chỉnh. Nơi đây mọi kiến trúc đều khổng lồ và đứng sừng sững, rất nhiều lầu các, cũng có rất nhiều quảng trường tu đạo.
 
Khi tới gần Vương Lâm mới cảm nhận được uy lực của hàng loạt luồng cấm chế, trên tu chân tinh này ở đâu cũng có. Lúc này ánh mắt Vương Lâm nhìn về khắp bốn phía thì thấy được trên tu chân tinh này có hàng trăm khe nứt không gian, những khe nứt này có lớn có nhỏ, rõ ràng ẩn giấu đủ loại càn khôn.
 
- Trong Vô Cực Tông có ba trăm bảy mươi hai khe nứt không gian, trong đó có một trăm mười một khe nứt không có giới hạn, những cái còn lại đều là nơi trữ vật hoặc chính là nơi bế quan không các đời tu sĩ đại thần thông Vô Cực Tông.
 
Lão già thái thượng trưởng lão đi bên cạnh Vương Lâm rồi mở miệng giới thiệu.
 
Khi liên tục đi về phía trước, ba người phóng qua hàng loạt kiến trúc và lầu các, khoảnh khắc khi nhìn thấy ba người bọn họ thì vẻ mặt đám tu sĩ Vô Cực Tông gặp phải đều trở nên cực kỳ cung kính. Toàn bộ mọi người đều ngừng lại tất cả công việc đang làm rồi vội vàng ôm quyền, mãi đến khi ba người kia khuất bóng mới tiếp tục hành động. Tốc độ của ba người cũng cực nhanh, không lâu sau trước mặt Vương Lâm đã xuất hiện một ngọn núi chọc thẳng vào mây. Những tầng mây đang bao phủ bên ngoài ngọn núi này thoạt nhìn giống như sương mù, còn mơ hồ bùng ra tiên khí, cũng có cảm giác của một loại ý cảnh, tất cả mọi cảm giác đều bùng lên trong lòng Vương Lâm. Ý cảnh nơi đây chính là một loại cảm ngộ về kiếm, giống như ngọn núi trước mắt đã hóa thân thành một thanh kiếm cực kỳ sắc bén đang muốn phóng thẳng lên trời xé toạc thiên địa. Khoảnh khắc khi nhìn thấy ngọn núi trước mặt, thân thể Vương Lâm lập tức ngừng lại, hai mắt hắn lóe lên tinh quang.
 
Vương Lâm mơ hồ phát hiện ra điều gì đó làm cho tâm thần chấn động ầm ầm.
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận