Tiên Nghịch

Chương 1152: Sự kính sợ của Vân Hồn Tử

Vương Lâm mang theo vẻ suy tư, bước ra ngoài ngọn núi. Giờ phút này cái khe trên đỉnh núi đã biến mất, hào quang tràn ngập Thất Thải Giới cũng tiêu tan, màn đêm lại bao trùm.
 
Nhìn phía trước tối đen như mực, thần thức Vương Lâm tản ra, sau khi ra khỏi ngọn núi phóng nhanh đi. Nhưng lập tức thân thể hắn dừng lại, cúi đầu nhìn về một phía sơn cốc cách đó không xa.
 
- Ra đây cho ta!
 
Thanh âm Vương Lâm bình tĩnh, nhưng lại có một sự uy nghiêm không thể cự tuyệt.
 
Lời nói lạnh như băng, giống như âm phong thổi qua, vang vọng bên trong sơn cốc, còn phóng lên cao, giống như chấn động toàn bộ Thất Thải Giới, hình thành tiếng nổ ầm ầm, như thể lời nói đi kèm theo mệnh lệnh, khiến cho tất cả những người nghe thấy đều phải tâm thần kịch chấn.
 
Vân Hồn Tử khoanh chân ngồi bên trong một động phủ trong sơn cốc. Từ lúc Vương Lâm xuất hiện, khi cái khe chiếu rọi toàn bộ Thất Thải Giới, hắn đang nhập định liền thức tỉnh, theo đó còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía cùng với nỗi sợ hãi không thể hiểu nổi. Hắn mơ hồ đoán ra, người từ trăm năm trước, dường như… đã trở về… Sát khí của hắn trăm năm trước, trong những năm này còn lưu lại không nhiều, đang trong lúc do dự, đột nhiên cảm nhận được một khí tức khiến cho hắn hồn bay phách tán đột nhiên xuất hiện. Cùng lúc đó, lời nói lạnh như bằng giống như từng lưỡi dao sắc bén ầm ầm biến ảo ở xung quanh hắn, trực tiếp xuyên thấu thân thể, đâm vào trong nguyên thần.
 
Sắc mặt hắn tái nhợt, bên tai dường như có tiếng ầm vang quanh quẩn, toàn thân mơ hồ xuất hiện ngọn lửa màu lam, như thể đang bị thiêu đốt. Nhất là trong ngọn lửa này còn có lôi đình tràn ngập, khiến cho hắn trong thời gian ngắn toàn thân tê dại.
 
Càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là một luồng chiến ý điên cuồng đã dâng lên trong lòng, nếu chiến ý này có thể phát tiết ra thì không nói, nhưng giờ phút này lại bị một ý cảnh đạo niệm phong tỏa bên trong cơ thể, vì thế, khiến cho nguyên thần của hắn bị chiến ý thiêu đốt, đau đớn thống khổ, với tu vi của hắn, cũng phải kêu thảm một tiếng.
 
Càng làm cho hắn cảm thấy đáng sợ hơn chính là bên trong thanh âm này, hắn có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt rằng nếu không lập tức đi ra, chỉ cần đối phương có một ý niệm trong đầu, trong khoảnh khắc sẽ khiến cho mình tiêu tan bỏ mạng.
 
- Hắn… hắn… hắn tại sao lại… mạnh như vậy!
 
Vân Hồn Tử mặt không còn chút máu, vẻ mặt sợ hãi. Hắn cảm nhận được rõ ràng, Vương Lâm giờ phút này so với trăm năm trước hoàn toàn khác một trời một vực!
 
Không có một chút gì do dự, Vân Hồn Tử lập tức lao ra khỏi động phủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm đang lơ lửng giữa trời đất. Ngay khi nhìn thấy Vương Lâm, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ có trái tim là đập điên cuồng, ngay trong khoảnh khắc này, át đi tất cả.
 
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ một tiếng động gì, nhưng Vân Hồn Tử lại cảm thấy giờ phút này, dường như toàn bộ trời đất đã trở thành bàn tay của đối phương, mà chính mình lại đang trong lòng bàn tay đó, hoàn toàn không thể trốn thoát, sự sống chết của bản thân hoàn toàn không thể tự quyết định được, mà phụ thuộc vào người đang ở trước mắt.
 
Nhất là trên mi tâm của người trước mặt mặc dù trống rỗng, nhưng Vân Hồn Tử lại có một cảm giác mãnh liệt rằng trên mi tâm trống rỗng đó dường như có một con mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
 
Con mắt kia ẩn chứa một quy tắc mà hắn không thể tưởng tượng nổi, dường như ngọn lửa màu lam cùng với lô đình đang thiêu đốt bản thân giờ phút này, còn có chiến ý có thể phá vỡ nguyên thần kia, toàn bộ đều là từ trong con mắt thứ ba kia truyền đến.
 
Mặc dù năm đó truyền tống trận bị Vương Lâm làm nhiễu loạn, khiến cho hắn xuất hiện bên trong sơn cốc này, đối mặt với những mãnh thú bên trong đám sương mù, mặc dù hắn sợ hãi, nhưng so sánh với bây giờ, nỗi sợ hãi trước kia thật sự là không đáng kể. Đổi với hắn, khí tức của Vương Lâm đủ mạnh để hoành hành Thất Thải Giới, bản thân hắn ở trước mặt người này cũng chỉ giống như một con kiến! Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, tới cuối cùng, Vân Hồn Tử sắc mặt lại càng tái nhợt.
 
Vương Lâm lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Vân Hồn Tử một cái, giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào hư không, ánh mắt mang theo vẻ âm hàn, tiếp xúc với hai mắt của Vân Hồn Tử.
 
Một đạo ấn ký quỷ dị từ trong tay phải Vương Lâm biến ảo hiện ra, hướng về phía Vân Hồn Tử chậm rãi bay tới. Ấn ký này không nhanh, nếu như Vân Hồn Tử muốn tránh né thì cực kỳ dễ dàng.
 
Nhưng dưới ánh mắt của Vương Lâm, trán Vân Hồn Tử toát ra mồ hôi lạnh, một cử động cũng không dám. Hắn cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt, nếu như mình cử động một chút, thì điều chờ đợi mình sẽ là sự chém giết vô tình.
 
Hắn tin rằng đối phương có thể làm như vậy, thậm chí có thể giết trong nháy mắt ! Cảm giác này là một loại dự cảm mà hắn có được sau rất nhiều năm tu đạo. Cả cuộc đời hắn chưa bao giờ giống như hôm nay, cảm giác này rõ ràng khiến cho hắn sợ hãi!
 
Mắt thấy ấn ký kia càng ngày càng tới gần, Vân Hồn Tử từ trong lòng đấu tranh, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua hết thảy mọi sự chống cự, để mặc cho ấn ký kia rơi vào mi tâm, ấn vào thật sâu.
 
Ngay khi ấn ký này hạ xuống, ngọn lửa màu lam cùng với lôi đình biến ảo thật giả khó lường trong cơ thể hắn, còn có chiến ý kỳ dị bên trong nguyên thần toàn bộ hướng về mi tâm ngưng tụ lại, cùng dung hợp với ấn kí kia, sau khi lóe lên vài lần, biến mất không còn. Vân Hồn Tử âm thầm hít sâu một hơi, thần sắc cực kỳ cung kính, thấp giọng nói:
 
- Lão nô tham kiến chủ nhân.
 
Với tu vi của hắn, hiển nhiên là có thể nhìn ra ngay ấn ký kia không phải là một ấn ký giết người, mà là để thao túng sinh tử. Mặc dù đối phương không nói rõ, nhưng hành động cũng biểu lộ hàm ý không thể nghi ngờ. Sống làm nô bộc của hắn, chết làm ma của hắn!
 
Vương Lâm quả thật có nghĩ như vậy, nếu như Vân Hồn Tử này đui mù, hắn sẽ không ngần ngại hạ sát. Thu ánh mắt đang nhìn Vân Hồn Tử lại, Vương Lâm bình tĩnh nói:
 
- Ta đã ngủ say bao lâu rồi?
 
Vân Hồn Tử trong lòng đau khổ, nhưng không có một chút nào không cam tâm, chỉ hoảng hốt một chút, nhất là khi nghĩ đến sự chênh lệch của đối phương so với trăm năm trước, lại càng liên tục thầm than. Giờ phút này, hắn nghe thấy vậy, liền vội vàng nói:
 
- Chủ nhân ngủ say đã chín mươi chín năm.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, nhưng trong lòng cũng ngẩn ra, nhìn trời đất tối đen phía trước, trở nên trầm mặc.
 
- Đã lâu như vậy sao… Vân Hồn Tử không dám quấy rầy Vương Lâm trầm tư, phức tạp liếc nhìn Vương Lâm một cái. Cảnh tượng sau một trăm năm này đối với hắn mà nói cũng giống như một giấc mộng. Hắn dù thế nào cũng không thể nghĩ ra người mà mình vẫn khinh thường khi tiến vào, hôm nay đã trở thành chủ nhân của mình.
 
Một lát sau, thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, trực tiếp hóa thành cầu vồng ở giữa trời đất bay nhanh mà đi. Vân Hồn Tử vội vàng đi theo sau, trong lòng thở dài.
 
Với tu vi của Vương Lâm lúc này, tốc độ của hắn rất nhanh, không quá lâu sau đã tới sơn cốc chỗ của Tư Mã Mặc. Nơi này trước dây ở dưới lôi hỏa, bên trong lôi hỏa ẩn chứa ý chí của Vương Lâm, cho nên vẫn được bảo tồn.
 
Vung tay phải lên, Vương Lâm bước vào bên trong cốc, đi về phía trước, Vân Hồn Tử cung kính ở bên ngoài sơn cốc, không có lệnh của Vương Lâm, hắn không dám tiến vào trong sơn cốc nửa bước.
 
Ở bên trong sơn cốc, Vương Lâm nhìn hết thảy những thứ quen thuộc. Thời gian trăm năm dường như quá nhanh khiến cho hắn có chút không thể quen kịp, đồng thời trong lòng còn nổi lên một nguy cơ.
 
- Thác Sâm, chắc đã đi ra rồi!
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, đi thẳng đến động phủ thứ nhất ngồi xuống, thần thức tản ra, nhìn một lượt liền thở phào nhẹ nhõm.
 
Trong vô số cấm chế của động phủ thứ nhất, tất cả nguyên tinh đều đã vỡ thành từng mảnh, những thú hồn bên trong cũng tiêu tan. Văn Thú ngã trên mặt đất, bên ngoài thân thể dường như có một vật hình quả trứng bao bọc, nó ở bên trong, cực kỳ suy yếu, dường như không có một chút sức lực để vùng vẫy chui ra.
 
Ngay khi thần thức Vương Lâm dò xét đến, Văn Thú đang suy yếu lập tức mở hai mắt, lộ ra vẻ mê man, nhưng rất nhanh liền trở nên sung sướng, bắt đầu vùng vẫy. Nhưng lúc này bởi vì nó thiếu nguyên tinh, cho nên một khi chưa hoàn toàn lột xác, thì sẽ không thể chui ra.
 
Sau khi Vương Lâm nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng, mở động phủ tiến vào bên trong, tay phải túm một cái vào hư không, cái khe trữ vật liền hiện ra, tất cả nguyên tinh mà hắn lấy được đều đồng loạt toàn bộ bay ra, rơi ở xung quanh.
 
Ngay khi những nguyên tinh này xuất hiện, chúng lập tức tản ra nguyên lực nồng đậm, mạnh mẽ lao thẳng đến Văn Thú đang bị quả trứng bao bọc, nhanh chóng bị Văn Thú hấp thụ, bắt đầu tiếp tục lột xác.
 
- Đi mời Trần Thiên Quân tới đây, hắn hẳn là vẫn chưa chết!
 
Thần niệm của Vương Lâm lan ra, xuyên thấu trong sơn cốc, truyền vào trong tâm thần của Vân Hồn Tử. Vân Hồn Tử lập tức cung kính vâng lệnh, thân thể hóa thành cầu vồng bay về phía xa xa.
 
Trần Thiên Quân vẫn khoanh chân ngồi trong động phủ tử trăm năm trước, trong lòng hắn cực kỳ phức tạp, dường như có hy vọng rời khỏi nơi này đã tiêu tan. Thường thường hắn vẫn nhìn trời đất tối đên một cách mờ mịt, hồi tưởng lại cuộc sống của mình nếu không đi tới nơi này.
 
- Sư tôn cùng các sư huynh đệ giờ phút này hẳn là đang ở trên chiến trường trong tầng thứ chín của tinh vực chém giết mãnh thú… đó mới là nơi ta nên đi tới… ta không nên ở chỗ này… Trong thời gian trăm năm, trong thế giới không có một chút ánh sáng này, hắn yên lặng sống qua từng ngày một cách cô độc, vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng ngay khi Vương Lâm thức tình, vùng đất tối đên hàng trăm năm bỗng xuất hiện ánh sáng cũng làm cho sự tuyệt vọng của Trần Thiên Quân bắt đầu run lên.
 
Hắn muốn rời khỏi nơi này, muốn một cách phía thường, sự mong muốn này vô cùng mãnh liệt, đủ để hóa thành ngọn lửa thiêu đốt hắn. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, lao ra khỏi động phủ, nhìn về phía xa xa, tâm thần chấn động.
 
- Hắn… hắn đã trở về rồi!
 
Ngay lúc hắn đang chờ đợi và lo lắng, từ xa có một đạo cầu vồng bay đến. Trần Thiên Quân liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngay bên trong đạo cầu vồng kia chính là Vân Hồn Tử, lập tức trong lòng than lên một tiếng, lui về phía sau vài bước, ánh mắt âm trầm, hết sức cẩn thận.
 
Vân Hồn Tử lơ lửng trên không trung, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Thiên Quân một cái, chậm rãi nói:
 
- Trần đạo hữu, chủ nhân cho mời, hãy cùng lão phu đi một chuyến.
 
- Chủ nhân?
 
Trần Thiên Quân ngẩn người ra, trầm ngâm một lát, sau đó dường như nghĩ ra điều gì, hít sâu, không nói lời nào, rồi đi cùng với Vân Hồn Tử hướng về phía xa cùng nhau bay đi.
 
Không lâu sau, Trần Thiên Quân đã tới sơn cốc của Tư Mã Mặc. Ở chỗ này, hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức của Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên.
 
- Trần đạo hữu, vào đây.
 
Từ bên trong sơn cốc truyền ra thanh âm của Vương Lâm. Trần Thiên Quân vội vàng cung kính vâng mệnh, mang theo sự kích động tiến vào trong sơn cốc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hư ảnh Vương Lâm bên ngoài động phủ.
 
- Lữ huynh… Trần Thiên Quân sau khi nhìn thấy Vương Lâm, trong sự kích động thanh âm có chút run rẩy, cũng khó có thể khống chế tâm tư.
 
- Nguyên tinh đã đủ chưa?
 
Vương Lâm hơi gật đầu.
 
- Đủ, cũng đủ!
 
Trần Thiên Quân nâng tay mở khe trữ vật, lập tức bên trong lấy ra một túi trữ vật, cung kính đưa cho Vương Lâm. Vương Lâm nhận lấy, sau khi thần thức đảo qua, lưu lại một câu rồi xoay người tiến vào động phủ.
 
- Chờ ta, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây!
 
Những lời này đối với Trần Thiên Quân mà nói, hắn đã đợi suốt trăm năm. Giờ phút này hắn hít sâu, kiềm chế tâm tư, nhìn bầu trời tối đen, như thế lúc này ngay cả bầu trời này dường như cũng có ánh sáng.
 
- Rốt cuộc cũng có thể đi ra ngoài.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận