Tiên Nghịch

Chương 683: Quy luật của sấm sét

Thân thể hắn vốn là do lôi đình biến thành, giờ phút này toàn thân đã thông suốt, không có một chút trở ngại, lập tức khiến cho lôi uy của nguyên thần phát ra, tràn ngập khắp nơi, ở bên ngoài cơ thể liên tiếp hình thành những tiếng sét đánh.
 
Những tiếng sét này ầm ầm vang vọng dữ dội. Thân mình Vương Lâm bước về phía trước, lại bước tiếp một bước!
 
Trong Lôi Trì lập tức nổi lên một cơn lốc sấm sét, trong khi gào thét lại dẫn động một lượng lớn lôi đình đánh xuống, giống như một đội quân sấm sét bao vây ngăn cản tất cả mọi sinh linh đi tới!
 
Trong cơn lốc sấm sét này lại ẩn chứa lôi uy hùng mạnh. Lôi uy trong nguyên thần của Vương Lâm nếu đem ra so sánh chỉ giống như đom đóm với ánh trăng.
 
- Nơi này rất là kỳ dị, sức mạnh của lôi uy quá mức kinh người!
 
Vương Lâm hạ chân xuống, lập tức phát ra một tiếng nổ ầm ầm, sấm sét điên cuồng truyền ra khắp bốn phía.
 
Hắn không hề dừng lại, tiếp tục bước về phía trước, liên tiếp đi tới mười bước. Mười bước này, mỗi bước đều phát ra tiếng nổ ầm ầm, so với lôi đình còn kịch liệt hơn, dường như khiến cho trời đất trở nên trắng xóa.
 
Nhất là Vương Lâm với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt bước ra mười bước, khiến cho những tiếng vang này như chồng chất lên nhau, những tiếng ầm ầm lập tức truyền khắp trời đất. Lại càng kinh ngạc hơn, trong Lôi Trì lại dâng lên một cơn sóng sấm sét, trong nháy mắt trời đất như bị lôi quang bao trùm, cực kỳ kinh người.
 
Chân Vương Lâm cũng không thể bước tiếp. Lúc này vị trí của hắn vẫn còn ở ngoài rìa Lôi Trì, nhưng bên trong nguyên thần của hắn lại truyền ra cảm giác không thể chịu đựng, như thế nếu bước tiếp về phía trước, nguyên thần sẽ bị thương.
 
- Nguyên thần của ta đã nuốt được một nửa Thái Cổ Lôi Long, thân thể là do lôi đình biến thành, cả người so với sấm sét thật sự gần như không có gì khác. Nhưng cho dù là như thế, cũng vẫn phải dừng lại ở đây, sấm sét ở chỗ này thật sự quá mức hùng mạnh!
 
Vương Lâm trong lòng dâng lên một cảm giác không cam lòng, nhìn Lôi Trì, trở nên trầm mặc.
 
Thân Công Hổ cách đó không xa lúc này nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, vẻ cuồng nhiệt lại trở nên ảm đạm. Hắn nhìn Vương Lâm, trong lòng thầm nhủ:
 
- Không đúng, với tu vi của tiền bối, sao có thể dừng lại ở chỗ này, hay là… Ánh mắt hắn lóe lên.
 
Lôi Thú bên người hắn ánh mắt cũng chăm chú nhìn, vẻ sợ hãi trong mắt cũng tiêu tan một chút.
 
Lôi Thú sừng bạc ở một bên, thủy chung mí mắt không hé ra, tiếp tục thổ nạp, như thể đã sớm biết được kết quả sẽ như vậy.
 
Càng nhìn Vương Lâm càng lâu, vẻ thất vọng trong mắt Thân Công Hổ càng đậm. Hắn thầm than một tiếng, vốn muốn nhân cơ hội này quan sát thần thông hùng mạnh của người mà mình đang nương tựa, đáng tiếc, lại không có gì để chứng kiến.
 
Sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho sự sùng kính của hắn với Vương Lâm lập tức tiêu tan không ít, đạo tâm đang khiếp sợ cũng chậm rãi khôi phục.
 
- Tuy khoảng cách một trăm bước, đối với ta mà nói cũng là không thể vượt qua. Nhưng một trăm bước này một khi tu vi của ta đột phá, đạt tới Khuy Niết Sơ Kỳ, tất nhiên có thể đạt được. Chỉ có điều người này thân là tiền bối, tại sao thực lực lại chỉ có như vậy… … Thân Công Hổ im lặng bất động, ánh mắt âm trầm, cẩn thận quan sát.
 
Vương Lâm nhìn Lôi Trì phía trước, giờ khắc này hắn như quên hết tất cả, trong mắt hắn mọi thứ xung quanh đều biến mất toàn bộ, chỉ còn tồn tại duy nhất Lôi Trì này.
 
Cũng giống như lúc hắn ở ngoài Thiên Địa Đại Môn, từ trong khe hở nhìn không gian Nghịch Thiên, giờ phút này dường như ngay cả thân thể chính mình cũng đã bị bỏ quên, trong mắt hắn chỉ còn thấy vô số trận lôi đình ầm ầm chạy trong Lôi Trì kia.
 
Cũng không biết qua bao lâu, sau khi quên mất thời gian, quên hết tất cả, thân mình Vương Lâm chuyển động.
 
Hắn cực kỳ thản nhiên bước về phía trước một bước. Một bước này không ôn hòa cũng không nóng nảy, nhưng khi vừa hạ xuống lại như thể cực kỳ trùng khớp. Từ trong Lôi Trì mạnh mẽ xuất hiện một đạo lôi quang, đạo lôi quang này ở ngay dưới chân hắn.
 
Giờ phút này, Vương Lâm giống như từng bước một đều giẫm lên lôi quang!
 
Thân Công Hổ vốn đã bớt cuồng nhiệt, vẻ mặt u ám, lúc này cũng ngẩn ra, dường như có chút mơ hồ hiểu ra, nhưng rồi lại mơ hồ không rõ.
 
Cũng giật mình như vậy còn có Lôi Thú mặc giáp bên người hắn. Ánh mắt con thú này lập tức ngưng lại, nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vẻ mặt Vương Lâm không chút thay đổi, thần sắc như thường, trong hai mắt lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo, lại bước tới một bước. Đồng thời ở bên dưới lại có một đạo lôi quang xuất hiện, như thể nghênh đón, đỡ lấy chân của Vương Lâm.
 
Ngay sau đó, Vương Lâm lại bước một bước, một bước, một bước … … Hắn thủy chung đều cực kỳ thản nhiên, giống như không phải đang bước tới Lôi Trì, mà như bước trong hậu viện nhà mình, mỗi một bước chân hạ xuống, trong nháy mắt đều đã có một đạo lôi đình xuất hiện ở dưới chân. Hai mắt Thân Công Hổ mạnh mẽ trợn to, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, hít một hơi, vẻ cuồng nhiệt đã tiêu tan lập tức có dấu hiệu khôi phục, nỗi thất vọng trong lòng lập tức tiêu tan. Hắn ngoắc mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, vẻ hoảng sợ trong mắt lại càng đậm!
 
Có thể giải thích là cố ý! Nhưng hiện giờ, khi Vương Lâm cất bước, đều có một lôi quang từ trong Lôi Trì ầm ầm xuất ra, đỡ lấy bước chân.
 
Việc này, không phải lấy ngẫu nhiên hay cố ý để có thể giải thích rõ ràng. Trong mắt hắn, hành động gần như không thể nào thực hiện được này hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
 
Giờ phút này, trong mắt hắn, Vương Lâm hiển nhiên đã biến thành chủ nhân của những trận lôi đình này, hành động quỷ dị của Lôi Trì này rõ ràng là giống như đang nghênh đón!
 
- Nghênh đón, đúng vậy, chính là nghênh đón!
 
Vẻ hoảng sợ trong mắt Thân Công Hổ càng đậm, tràn ngập toàn thân. Giờ phút này thân mình hắn lại run rẩy, một sự hưng phấn vô cùng ở trong cơ thể hắn bùng lên như gió lốc.
 
Cái hắn đợi hai năm để xem chính là thần thông như thế này!
 
Lôi Thú mặc giáp bên cạnh hắn lại ngẩng mạnh đầu, ánh mắt rã rời, hơi thở khiến nó kính sợ kia lại xuất hiện. Thân là Lôi Thú, đối với cảm ngộ sấm sét, nó vượt xa chủ nhân. Giờ phút này theo nó nhìn thì Lôi Trì này không phải là đang nghênh đón Vương Lâm, mà mỗi bước chân của Vương Lâm rõ ràng đều đang đạp lên trên Lôi Trì này!
 
Cách đó không xa, Lôi Thú sừng bạc vốn đang nằm rạp trên mặt đất, mí mắt cũng không hề động đậy một chút nào, dường như hoàn toàn không muốn nhìn về phía Vương Lâm, giờ phút này thân mình cũng mạnh mẽ run lên, trong nháy mắt đứng lên, đôi mắt to lộ ra vẻ kinh hãi chưa từng có, nhìn thẳng về phía Vương Lâm.
 
Trong mắt Vương Lâm, chỗ mà hắn nhìn không phải là Lôi Trì, cũng không phải là sấm sét, mà là từng đạo ánh sáng như ẩn như hiện. Những ánh sáng này khi thì lấp lánh, khi thì biến mất, chân của hắn bước đi, mỗi lần hạ xuống, đều đạp lên ánh sáng lấp lánh.
 
Trong lòng như thể có một minh ngộ thần kỳ, dường như là vậy mới có thể hành động một cách chính xác, từng bước hạ xuống, hoàn toàn quên đi hết thảy.
 
Thân mình Thân Công Hổ kịch chấn, mắt không hề chớp một chút nào, lúc này hắn sợ bỏ lỡ bất kỳ một biến hóa nào. Hắn thậm chí còn có một chút không thể tin được tất cả những việc trước mắt, hắn nhìn đến bước chân của Vương Lâm, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chỉ có một đạo tàn ảnh, nhưng mỗi một lần hạ xuống, thủy chung vẫn có lôi đình xuất hiện.
 
Vì thế sau cùng, toàn thân Vương Lâm kia gần như bùng lên sấm chớp, bốn phía thân thể lại nổi lên một cơn lốc sấm sét. Trong tiếng gào thét, thân mình đối phương như một con thuyền cô độc trong cơn sóng dữ, bên trong biển sấm chớp vẫn kiên định và ung dung trôi đi.
 
- Rất đáng sợ! Đây mới là Lôi thần thông thực sự! Đây mới thực sự là Lôi!
 
Vẻ cuồng nhiệt trong mắt Thân Công Hổ lại tăng thêm. Trái tim hắn đập dữ dội, như muốn từ trong ngực lao ra.
 
Sự cuồng nhiệt của hắn so với hai năm trước còn lớn hơn gấp mấy lần, sự sùng kính đối với Vương Lâm hiển nhiên là cũng tăng theo, đạt tới mức mù quáng chưa từng xảy ra!
 
Lôi Thú bên cạnh hắn thân mình lại kịch chấn, vẻ kính sợ lại càng lớn hơn. Cảm thụ của nó so với Thân Công Hổ còn sâu sắc hơn. Trong mắt nó, đối phương giống như người sáng tạo ra sấm sét, cảm giác này đến từ sự kính sợ sâu trong linh hồn, khiến nó hoàn toàn thần phục.
 
Giờ phút này, cho dù là Vương Lâm yêu cầu nó tấn công Thân Công Hổ, nó cũng sẽ không chút do dự vâng theo.
 
Càng khiếp sợ hơn phải nói đến Lôi Thú sừng bạc của Vương Lâm. Giờ phút này nó ngơ ngác nhìn thân ảnh Vương Lâm, trong lòng dâng lên một sự run sợ không thể tưởng tượng nổi!
 
Lúc này, bước chân Vương Lâm dừng lại, cảnh tượng kỳ dị trước mắt lập tức tiêu tan. Cái cảm giác này đến không thấy hình, đi không thấy bóng, ngay khi thân mình dừng lại, Vương Lâm thức tỉnh.
 
Ánh mắt hắn lộ vẻ mê man, hồi lâu sau, dần dần khôi phục. Cảnh tượng vừa rồi khiến hiểu biết của hắn đối với sấm sét càng thêm sâu sắc, hắn biết tất cả chuyện này nhất định có liên hệ tới bước thứ ba. Loại cảm ngộ kỳ dị này, tuy nói không có tính công kích, nhưng với hắn mà nói, so với tất cả tiên thuật, tất cả pháp bảo còn quan trọng hơn rất nhiều. Chuyện này cũng giống như một con kiến được thấy thế giới loài người, thấy được những thành trì to lớn và những cảnh tượng không thể tin nổi ở phía sau. Trở lại bên trong hang động, khi nhìn thấy trong người có một chút biến hóa sẽ cảm thấy hoảng hốt, ý thức bên trong sẽ có một chút chồng chéo lên nhau.
 
Giờ phút này, Vương Lâm giống như vậy.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận