Tiên Nghịch

Chương 1022: Tính toán của Vương Lâm

Hai lão già Tịnh Niết hậu kỳ quay sang nhìn nhau rồi cuối cùng nhìn về phía lão già Toái Niêt sơ kỳ kia. Hiển nhiên đối với người này, bọn chúng giống như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó!
 
Lão già này nhìn về phía Vương Lâm, thần sắc mặc dù bình tĩnh nhưng trong lòng cũng cực kỳ rung động. Hai chỉ đã giết chết Nhâm Đào, điều hắn hắn hoàn toàn có thể làm được nhưng hắn là Toái Niết tu sĩ. Còn Vương Lâm chẳng qua chỉ mới là Khuy Niết đại viên mãn mà thôi.
 
Do đó khiến hắn không thể không coi trọng người trước mặt này. Quan trọng hơn là Cửu Huyền biến.
 
Tâm thần của lão già này rung động. Lại nhìn thấy gần như tất cả ánh mắt của các trưởng lão và tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông đều đang nhìn về phía mình. Từng đạo áp lực vô hình tràn tới. Lão già trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh mở miệng nói:
 
- Cung nghênh Thánh Hoàng!
 
Lời này vừa ra, hai lão già bên cạnh hắn cũng thở phào một hơi, đồng thời cũng ôm quyền nói:
 
- Cung nghênh Thánh Hoàng!
 
Do đó, một đám tộc nhân đi theo ba lão già này đều lộ ra thần sắc cung kinh, đều thốt lên lời cung nghênh.
 
- Cung nghênh Thánh Hoàng!
 
Trong khoảnh khắc, gần như từ toàn bộ tộc nhân trong tinh không đều truyền ra thanh âm này. Mấy vạn người đồng thanh lập tức khiến tinh không vang lên âm thanh như sét đánh, long trời lở đất.
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản. Mặc dù âm thanh cung nghêng vang lên khắp nơi nhưng hắn hiểu được rằng trong số những người này có rất nhiều người trong lòng không phục. Dù sao tu vi của hắn cũng chưa đủ để kinh sợ toàn bộ tất cả tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông. Nhưng việc này hắn cũng không thèm để ý. Tâm trí của Vương Lâm cũng không phải đặt trong Chu Tước Thánh Tông này!
 
Trong âm thanh cung nghênh không ngừng vang lên, khi Vương Lâm bị đa số tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông bao quanh thì có mấy người, trong lòng vẫn chứa đầy suy nghĩ phức tạp.
 
Người thứ nhất chính là Tháp Sơn. Tháp Sơn không đi ra gặp Vương Lâm mà như trước vẫn yên lặng đứng tại chỗ nhìn lên không trung. Mặc dù tu chân tinh nơi hắn cư ngụ nhìn không tới chỗ Vương Lâm nhưng hắn có thể mơ hồ cảm giác được âm thanh cung nghênh Vương Lâm ở tinh không nơi xa xôi kia truyền tới.
 
Thần sắc của hắn rất phức tạp. Một lúc lâu sau hắn than nhẹ một tiếng, hai mắt lại nhắm vào, tiếp tục đả tọa.
 
Chỉ là đáy lòng hắn rất dao động, thủy chung không thể bình phục trở lại.
 
Trừ hắn ra còn có một người cũng đồng dạng như thế. Người này ngồi trên tường thành của một tu chân tinh, bên người hắn có bảy tám bầu rượu vứt lộn xộn. Trong tay hắn cầm một bầu, thỉnh thoảng lại uống một hớp lớn, thần sắc lộ ra vẻ bi thương.
 
So với sự náo nhiệt bên người Vương Lâm lúc này, lão già này có vẻ hưu quạnh, phảng phất thờ ơ với hết thảy. Phía sau hắn, Linh nhi yên lặng bồi bạn.
 
Ngoại trừ Tháp Sơn và Trần Đạo Tử ra thì trong tinh vực bị thiêu đốt này còn có một người nội tâm cũng rất phức tạp. Người này chính là Hứa Lập Quốc. Hắn ở bên trong lốc xoáy hỏa diễm, âm thanh mắng chửi không ngừng vang lên như thể hắn không biết mệt mỏi là gì vậy!
 
- Tên Vương Lâm giết Thiên đao kia còn chưa mau đem Hứa gia gia ngươi thả ra sao?! Ngươi chờ đấy, chờ Hứa gia gia ngươi đấy!
 
Trong hai ngày sau, những trưởng lão của ba Thánh Tông còn lại cũng tiến đến chúc mừng Vương Lâm trở thành Chu Tước Thánh Hoàng. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Chu Tước Thánh Tông trở nên cực kỳ náo nhiệt! Đối với trưởng lão của Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Vương Lâm rất là khách khí. Tứ Thánh Tông vốn là đồng khí tương liên. Đa số trưởng lão của ba Thánh Tông còn lại cũng từng chứng kiến qua thần thông của Vương Lâm, tất nhiên sau khi gặp lại cũng sẽ không vì tu vi của hắn chỉ là Khuy Niết và tỏ ra kiêu căng.
 
Sau khi khách khí nói chuyện với nhau một lúc, các trưởng lão của ba Thánh Tông còn lại đều được an bài chỗ nghỉ ngơi. Đối với việc Vương Lâm tiếp nhận tân Thánh Hoàng, trưởng lão của ba Thánh Tông kia đều rất hài lòng.
 
Nhất là ba đại trưởng lão của Thánh Long Thánh Tông, đối với Vương Lâm lại có thêm phần cung kính. Ba năm trước, sau khi Vương Lâm báo cho họ biết về tin tức có liên quan đến Thanh Long Thánh Hoàng thì bọn họ cực kỳ cảm kích Vương Lâm. Đăng cơ Thánh Hoàng còn cần trải qua vô số các nghi thức, đây là truyền thống của Tứ Thánh Tông, Vương Lâm cũng không muốn thay đổi. Những nghi thức này đã được ấn định vào ngày thứ sáu.
 
Sau ba năm lão Thánh Hoàng dốc hết sức truyền thụ, đây là đối với hắn có ân. Mặc dù cũng có phần là giao dịch nhưng đối với Vương Lâm, loại ân nghĩa này cần được báo đáp.
 
Chỉ có điều Vương Lâm biết rằng mình còn có việc, căn bản không thể dừng lại nơi này quá lâu được. Nhất là ba năm qua, hắn liên tục đả tọa nhưng nhiều lúc tâm thần không yên, phảng phất rõ ràng như có một nỗi lo sợ cứ ập đến.
 
Loại cảm giác này nếu chỉ một hai lần liền thôi nhưng theo thời gian ba năm trôi qua, Vương Lâm đã trải qua không dưới mười lần. Vả lại, cảm giác này ngày càng rõ ràng, mơ hồ là từ Chu Tước Tinh truyền tới.
 
Trong lòng Vương Lâm biết rõ rằng đối với việc tu vi của mình không ngừng được đề cao thì cũng có đôi chút cảm ứng trước được các nguy hiểm. Hiển nhiên cảm giác nguy cơ không ngừng tăng lên này là xuất phát từ Thác Sâm! Hơn một ngàn năm qua, âm thanh gào thét của Thác Sâm mơ hồ không ngừng quanh quẩn trong đầu Vương Lâm: "Sẽ có một ngày ta sẽ đi tìm ngươi, đoạt lại ký ức truyền thừa của Đồ Ti!"
 
- Thác Sâm sợ là sẽ rất nhanh đến…!
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi bên cạnh một ngọn núi lửa trên chủ tinh này. Ngọn núi lửa bên cạnh hắn thỉnh thoảng lại phun ra khói đen dày đặc, mang theo hỏa diễm cực kỳ nóng cháy.
 
Thác Sâm giống như một con dao luôn treo trên đỉnh đầu Vương Lâm, từng thời khắc đều có thể chém xuống. Trong hơn ngàn năm này, Vương Lâm thủy chung không thể xem thường nguy cơ này được. Theo bản tôn đạt tới năm tinh Cổ Thần, đối với thực lực của Thác Sâm, kết hợp với sự cường đại trong ký ức truyền thừa của Cổ Thần thì Vương Lâm cũng tiến hành một hồi phân tích kỹ càng.
 
Kết quả phân tích ra khiến tâm thần của hắn rung động!
 
Cường địch như thế này bất cứ lúc nào cũng có thể thoát vây lao ra, tìm kiếm mình đến tận chân trời góc biển. Vương Lâm căn bản không có khả năng cứ tiếp tục an nhàn tại Chu Tước Thánh Tông này được!
 
Bởi vì như thế kết quả chỉ có thể làm liên lụy tới Tứ Thánh Tông, khiến nó bị hủy dưới tay Thác Sâm mà thôi.
 
Hơn một ngàn năm tu đạo, lúc này Vương Lâm cũng không phải là một tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ như ngày xưa. Thác Sâm tuy mạnh nhưng Vương Lâm cũng không phải là không có sự chuẩn bị gì!
 
- Nếu Tiên Đế Thanh Lâm có thể sống lại thì không biêt so với Thác Sâm sẽ như thế nào…?
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nhìn thoáng qua mặt đắt dưới chân núi. Toàn bộ tu chân tinh trong Chu Tước Thánh Tông đều bị thiêu đốt, đôi mắt nhìn ra chỉ thấy một phiến màu hồng.
 
- Đại ân của lão Thánh Hoàng, tạm thời ta lấy việc giài cứu Thanh Long Thánh Hoàng để báo đáp! Nếu ta có thể tránh thoát sự đuổi giết của Thác Sâm, cũng nắm giữ được tu vi có thể chiến thắng Thác Sâm thì còn có thể báo đáp tất cả ân đức của lão Thánh Hoàng, bảo vệ Chu Tước Thánh Tông bình an, tái hiện lại thịnh thế ngày xưa… Nếu ta chết dưới tay Thác Sâm… Vương Lâm trầm mặc nhìn về thiên địa phía trước, trên mặt hiện lên vẻ chua xót!
 
- Thác Sâm… Ta sẽ khiến hắn không thể dễ dàng thoát khồn được được. Người trên thế gian đều có tham niệm, không biết một bát tinh Cổ Thần thì có thể hấp dẫn bao nhiêu người?
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một tia âm trầm.
 
Đúng lúc này, từ phía chân trời xa xa có một đạo trường hồng xé gió lao tới. Tới gần Vương Lâm chừng mười trượng thì đạo trường hồng này tiêu tan, hóa thành một hồng y lão già. Lão già này thần sắc bình tĩnh, nhìn Vương Lâm rồi chậm rãi nói:
 
- Thánh Hoàng đại nhân, sứ già của Thi Âm Tông, La Thiên, Xuất Vân Quốc của Liên Minh đều đến, đang chở ở hậu điện Chu Tước. Không biết ngài có đi gặp họ không?
 
Lão già trước mắt này cũng là một trong sáu người từng đi Yêu Linh chi địa năm đó. Vương Lâm chỉ biết người này họ Từ, tu vi cũng đạt tới Toái Niết trung kỳ. Trong hàng Toái Niết trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông thì người này rất có uy vọng. Trong mấy ngày này, từ phía Liên Minh có không ít thế lực cử sứ già đến chúc mừng. Đối với những người này, Vương Lâm một mực không gặp, đều có trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông và tộc nhân phụ trách tiếp đãi.
 
Về phần La Thiên và Thi Âm Tông thì đây là lần đầu tiên phái người tới. Vương Lâm trầm ngâm một lúc, nhớ tới kế hoạch đối phó với Thác Sâm đã tính toàn trước đó, vốn không định gặp đám sứ già này những lúc này cũng có thay đổi.
 
- Được!
 
Vương Lâm đứng lên, bình tĩnh nói.
 
Lão già nhìn Vương Lâm, bình thản nói:
 
- Từ mỗ muốn hỏi Thánh Hoàng đại nhân một chút. Sau khi ngài tiếp nhận chức vụ này không biết có tính toán gì không? Việc này không phải là chỉ một người Từ mỗ muỗn hải mà là nghi vấn trong lòng của đa số trưởng lão. Mong Thánh Hoàng đại nhân thẳng thắn giài thích.
 
- Cứu Thanh Long Thánh Hoàng!
 
Vương Lâm nói xong câu này cũng không hề nhìn lão già này nữa, tiến tới một bước hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng về phía trước.
 
Thân mình trưởng lão họ Từ chấn động, quay ngoắt người về phía Vương Lâm vừa biến mất, thần sắc chợt đại biến:
 
- Thanh Long Thánh Hoàng!?!
 
Hắn hít một hơi thật sâu, không có tâm tư truy vấn gì nữa, tâm thần bị bốn chữ này làm cho hoàn toàn rung động!
 
Sự tình có liên quan đến Thanh Long Thánh Hoàng, ngoại trừ lão Thánh Hoàng và ba đại trưởng lão của Thanh Long Thánh Tông ra thì không có ai biết được. Sự rung động trong lòng trưởng lão họ Từ này có thể nói như kinh đào hãi lãng!
 
Lần đầu tiên trong lòng hắn nổi lên cảm giác Vương Lâm kia rất cao thâm mạt trắc.
 
Hậu điện Chu Tước được tạo thành từ ngọc thạch màu đỏ hồng, từ xa nhìn lại cực kỳ rõ ràng. Bốn phía cũng có rất nhiều cây cối màu đỏ thẫm trải rộng. Ngay cả con đường nhỏ trên mặt đất cũng là một màu đỏ thẫm.
 
Từng trận khí tức nóng bỏng từ trong đại điện truyền ra, tràn ngập bốn phía.
 
Lúc này đây, ở trong đại điện có ba người, hai nam một nữ.
 
Nữ tử kia dung nhan kiều diễm, mặc một thân đồ lụa mỏng, lộ ra một chút khuôn ngực đầy đặn, phong tư khiến người ta phải động lòng. Đôi mắt đẹp của nàng ta hiện lên một cỗ phong tình. Nàng luôn chú ý tới hai người cách đó không xa. Một người là một lão già tang thương, còn người kia là một hán tử đầu trọc.
 
Lão già kia mặc hồng bạo, không giận tự uy, từ trước tới sau vẫn nhắm hai mắt lai nhưng hư không xung quanh thân thể lại xuất hiện từng trận vặn vẹo, phảng phất như không phải là liên một khối, lộ ra tu vi kinh người!
 
Về phần đại hán đầu trọc kia thì tương đối tầm thường, mặc một thân bố y, thần sắc bình tĩnh. Chỉ có điều thỉnh thoảng trong mắt lại loé lên một chút mê mang, một lúc sau lại khôi phục như thường.
 
Nhưng nữ tử này chỉ cần liếc mắt cái đã nhìn ra, mỗi khi vẻ mê man xuất hiện trong mắt hán tử đầu trọc này thì thiên địa nguyên lực trong đại điện đều đình trệ đi một lúc.
 
Nếu là Vương Lâm ở đây lúc này chắc chắn có thể chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra hán tử đầu trọc này là người mà hắn quen biết.
 
Lúc này, từ đại điện có mấy tiểu bối Chu Tước Thánh Tông đi vào, bưng bê trà quả đặt bên người ba người bọn họ rồi rời đi.
 
Nữ tử kiều diễm kia nâng chén trà lên, đặt lên môi thổi nhẹ một cái rồi hướng về lão già kia cười duyên nói:
 
- Vị này chắc là tiền bối Liệt Vân Tử của La Thiên Tinh Vực phải không?! Tiểu nữ là Lý Oánh Chi của Thi Âm Tông, xin ra mắt tiền bối!
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận