Tiên Nghịch

Chương 1168: Tới gần

Văn Thú Vương biến thành màu lam, ở bên ngoài dãy núi này vù vù di chuyển, hướng về phía dãy núi chậm rãi bay tới. Ngay khi nó tới gần, lập tức những đàn Văn Thú màu đỏ vờn quanh bên ngoài dãy núi này toàn bộ đều âm trầm nhìn lại.
 
Văn Thú Vương kêu lên một tiếng, lập tức những Văn Thú màu đỏ này nhất tề tránh đường, hiển nhiên là sự thua kém về đẳng cấp khiến cho chúng không dám ngăn cản, để mặc cho Văn Thú màu lam kia bay đi.
 
Nhưng mấy trăm con Văn Thú màu lam này ở gần dãy núi này, chỉ thấy từng con dữ tợn nhìn lại, tiếng kêu trong thời gian ngắn vang vọng trời đất, vẻ hung ác dần dần tăng lên. Đối với Văn Thú Vương biến thành màu lam, bọn chúng lập tức nhận ra không phải thuộc về đàn của mình, thái độ thù địch rất rõ ràng, còn có vài con trực tiếp lao ra, xông thẳng đến Văn Thú Vương.
 
Mấy con Văn Thú màu lam này như lưu tinh trong tiếng gào thét lao tới gần, nhưng ngay khi tới gần, hung khí của Văn Thú Vương tràn ra, nhoáng một cái liền lấy tốc độ cực nhanh tránh ra, xúc tu khổng lồ quét ngang ra, trực tiếp đâm về phía con Văn Thú màu lam ở gần nhất.
 
Con Văn Thú màu lam kia rống lên một tiếng, chẳng những không lùi lại mà còn xông lên, hướng về Văn Thú Vương tấn công. Nhưng ngay lúc đó đụng vào Văn Thú Vương, quy tắc chi tinh mà nguyên thần Vương Lâm ngưng tụ trên thân thể của Văn Thú Vương lập tức lóe lên, cùng lúc đó một luồng uy áp đột nhiên giáng xuống, bao phủ lên người của con Văn Thú màu lam kia.
 
Thân mình con Văn Thú màu lam kia lập tức chấn động, trong thời gian ngừng lại ngắn ngủi này, xúc tu sắc bén của Văn Thú Vương bỗng nhiên ầm một tiếng đâm thật sâu vào trong cơ thể của Văn Thú màu lam này, hút một cái. Lập tức thân thể Văn Thú này run rẩy, chỉ thấy trong nháy mắt hóa thành một bộ xương, tinh hoa cùng với huyết dịch toàn thân toàn bộ bị Văn Thú Vương hút sạch.
 
Ba con Văn Thú ở bốn phía cùng bay tới lại càng kêu lên kịch liệt, lao thẳng tới Văn Thú Vương. Văn Thú Vương trên xúc tu khổng lồ vẫn còn dính máu tươi, mạnh mẽ xoay người, hai mắt lộ ra vẻ hung ác, trong tiếng rống lên cũng lao ra, tấn công một Văn Thú màu lam trong số đó.
 
Ầm một tiếng, con Văn Thú màu lam kia hiển nhiên không tránh né, trong lúc vỗ cánh di chuyển lập tức bị đánh bay đi. Nhưng không đợi nó điểu chỉnh lại, xúc tu của Văn Thú Vương đã tới gần, trực tiếp xuyên thấu vào hút lấy rồi chạy, với tốc độ nhanh hơn bay về phía một Văn Thú màu lam khác.
 
Hết thảy chuyện này đều diễn ra trong nháy mắt, nhanh một cách khó tin. Trong phút chốc, bốn con Văn Thú màu lam toàn bộ lần lượt tử vong, chỉ còn Văn Thú Vương bay vù vù giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy trăm con Văn Thú màu lam ở phía trước.
 
Tống Lạc Hải sau khi cẩn thận giấu mình sau một tảng đá dưới dãy núi, thu lại toàn bộ khí tức, không để lộ ra một chút nào. Hắn thân là trưởng lão của Tịch Hồn Đạo, đại hội tại tầng thứ tám của tinh vực đã đến, nhưng hắn vẫn chưa tham dự, mà vẫn ở chỗ này.
 
Hắn đã ở nơi này được ba tháng, vẫn cẩn thận chậm rãi tiến về phía trước, mục tiêu của hắn chính là bậc vương giả trong đàn Văn Thú.
 
Tống Lạc Hải đối với Văn Thú tự nhận là rất hiểu rõ, mục đích của hắn lần này chính là muốn bắt lấy một Văn Thú Vương để kiểm chứng suy đoán trong lòng. Nhưng muốn bắt được Văn Thú Vương thật sự là quá khó khăn, dường như đây là chuyện bất khả thi. Trước tiên không nói đến làm như thế nào để xuyên qua một đàn Văn Thú lớn, xâm nhập vào vùng đất của Văn Thú Vương, dù cho tiến vào, nếu không thể một đòn bắt được ngay, một khi xuất hiện việc ngoài ý muốn, tới lúc đó, hắn tự biết không chắc chắn có thể sống sót để chạy ra.
 
Ba tháng trước, Tống Lạc Hải nhìn chằm chằm đàn Văn Thú này, theo hắn phân tích, trong đàn Văn Thú này nhất định có Văn Thú Vương tồn tại, cho nên thời gian ba tháng qua, hắn không kinh động tới Văn Thú màu đỏ và màu lam, lén lút đi tới nơi này.
 
Nhưng lúc này, hắn cũng tiến thoái lưỡng nan, hết thảy chuyện này đều bởi vì nửa tháng trước đột nhiên có hai con Văn Thú màu trắng bay đến nơi này. Loại Văn Thú màu trắng này, Tống Lạc Hải chỉ mới nhìn thấy một lần, nhưng có thể thấy rõ ràng trên thân thể đối phương có uy áp tương đương với khí tức Toái Niết.
 
Vì chuyến đi này mà Tống Lạc Hải đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, theo hắn phân tích, mình có ba phần cơ hội thành công. Nghĩ tới một khi kiểm chứng thành công, bên trong tầng thứ tám của tinh vực, tên tuổi của Tống Lạc Hải hắn sẽ danh chấn thiên hạ, thậm chí có những lão quái tu vi cao hơn hắn khi gặp mặt cũng phải tránh né.
 
Cho dù là tầng thứ chín của tinh vực, cũng rất có khả năng sẽ coi trọng hắn hơn. Việc này có rất nhiều chỗ tốt, làm cho Tống Lạc Hải tim đập thình thịch, cho nên mới mạo hiểm tới đây. Chỉ là, hai con Văn Thú màu trắng kia cũng đã làm xáo trộn hết thảy chuyện này.
 
Tống Lạc Hải thủy chung có cảm giác hai con Văn Thú màu trắng này dường như đã phát giác ra sự tồn tại của mình, nhưng hiển nhiên là không tìm được chỗ mình ẩn thân, lúc này nhìn như đang bò trên dãy núi. Nhưng nếu mình chuyển động một tấc, lập tức sẽ bị phát hiện.
 
Nửa tháng nay, Tống Lạc Hải trong lòng đau khổ, trong lúc khẩn trương nhưng một cử động cũng không dám. Tu vi của hắn trong Tịch Hồn Đạo mặc dù là trưởng lão, nhưng cũng đã tới điểm dừng, chỉ đạt tới Toái Niết trung kỳ.
 
Lúc này khi Tống Lạc Hải dường như đã tuyệt vọng, lập tức hắn nhìn thấy từ xa xa có một Văn Thú màu lam bay tới. Việc này hắn vốn cũng không để ý, cũng không rảnh để ý tới những chuyện không liên quan đến nguy cơ của mình. Nhưng cảnh tượng kế tiếp cũng làm cho hắn thất kinh.
 
Hắn tận mắt nhìn thấy Văn Thú màu lam kia đơn độc bay đến, trong nháy mắt đã hút khô bốn Văn Thú màu lam cùng đẳng cấp, mà vẻ hung ác lại cực cao, mơ hồ lộ ra dáng vẻ muốn khiêu chiến.
 
Phát hiện này lập tức khiến cho Tống Lạc Hải tâm thần chấn động, đồng thời mơ hồ cảm giác được cơ hội của mình đã tới… Tiếng rống của Văn Thú Vương vang vọng trời đất, một trong hai con Văn Thú màu trắng ở trên dãy núi kia lạnh lùng nhìn lướt qua Văn Thú Vương, trong tiếng rống chợt lóe lên, hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp nhảy vào trong đàn Văn Thú màu lam, trong lúc khiến cho những Văn Thú màu lam này nhao lên, lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Nó chưa tới gần, liền có một tiếng rống kinh thiên động địa, mang theo một lực tấn công điên cuồng, hung hăng xông vào Văn Thú Vương.
 
Một tiếng nổ ầm vang lên, thân thể Văn Thú Vương lùi ra sau hơn mười trượng, mạnh mẽ dừng lại, trong tiếng rít gào lại bay về phía trước.
 
Văn Thú màu trắng kia sau khi đụng vào Văn Thú Vương, lơ lửng giữa không trung không hề nhúc nhích, thần sắc lạnh lùng, hiện ra một vẻ hung ác, lại một lần nữa lao ra, như một tia chớp màu trắng hướng đến Văn Thú Vương.
 
Ngay khi hai con Văn Thú này va vào nhau, quy tắc chi tinh trong nguyên thần của Vương Lâm trên thân thể Văn Thú Vương đột nhiên xoay tròn, một sức mạnh thiên địa vô biên bỗng nhiên giáng xuống, trực tiếp bao phủ toàn thân Văn Thú Vương, ngay khi con Văn Thú màu trắng kia chạm tới, điên cuồng tấn công.
 
Ngay khi sức mạnh thiên địa này xuất hiện, tiếng kêu của Văn Thú xung quanh lại càng lớn hơn, mấy trăm Văn Thú màu lam kia lập tức vờn quanh bốn phía, nhìn chằm chằm Văn Thú Vương.
 
Một tiếng nổ vang lên, Văn Thú màu trắng kia thân mình run lên, lộn người lui lại, đôi mắt hung ác lộ ra vẻ âm hàn, chỉ thấy vỗ cánh một cái, trong tiếng rít gào lập tức lông trên thân thể chợt lay động, trong thời gian ngắn mọc dài ra, khiến cho Văn Thú màu trắng này thoạt nhìn giống như toàn thân lông dài.
 
Đám lông này tản ra, liếc mắt nhìn còn có cảm giác con Văn Thú này như thể phỉnh to ra, trong tiếng rít gào Văn Thú màu trắng này lao tới, hướng về Văn Thú Vương bay đi như tên bắn.
 
Thân mình Văn Thú Vương lóe lên, không hề chùn bước lao tới, trong tiếng động ầm ầm không ngừng vang vọng trời đất, chỉ thấy hai con Văn Thú này mở ra một trận đấu sinh tử.
 
Trong thời gian ngắn ngủi, hai con Văn Thú này đã có không dưới mấy chục lần va chạm, thanh âm ầm ầm càng thêm kịch liệt. Một tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên, Văn Thú màu trắng kia lộn người lui lại, trên người có nhiều vết thương, có cả máu tươi chảy ra.
 
Văn Thú Vương cũng chật vật như vậy, trong lúc lui ra phía sau thần sắc có vẻ uể oải, nhưng vẻ hung ác trong hai mắt lại càng đậm. Lúc này, khi nó vẫn chưa nhận được thần niệm do Vương Lâm truyền ra, đã ầm ầm bay tới, lao thẳng về phía Văn Thú màu trắng đang lui về phía sau.
 
Con Văn Thú màu trắng kia kêu lên, lông toàn thân đột nhiên dựng lên, phịch một tiếng, lập tức từ trên thân thể toàn bộ tách ra, trông như những thanh phi kiếm, mang theo những tiếng gào thét kỳ dị, ẩn chứa một thần thông kinh thiên, dường như có thể phá vỡ trời đất, nhất từ hướng về phía Văn Thú Vương ngưng tụ.
 
Tốc độ Văn Thú Vương tiến về phía trước không hề chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn. Trong cuộc đời nó, những lần chém giết đồng loại vẫn còn quá ít, dường như đang học hỏi, lông trên toàn thân nó bỗng nhiên trong ánh sáng màu lam lóe lên điên cuồng dài ra, trong nháy mắt, mỗi một sợi lông đều trở nên dài hơn mười trượng, tràn ngập toàn thân, ngay khi lao ra, cũng học tập bộ dáng của Văn Thú màu trắng kia, toàn bộ tách ra, giống như nước mưa phủ xuống, bay thẳng về phía trước.
 
Một tiếng nổ vang lên, hai đám lông như mưa điên cuồng chạm vào nhau, hình thành nên những tiếng ầm ầm liên tiếp. Còn có một luồng lực xung kích hướng về bốn phía quét ra, khiến cho Văn Thú xung quanh đều phải tránh ra.
 
Vẻ hung ác của Văn Thú Vương càng đậm, chạy ra khỏi vùng trung tâm của đám lông, tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy chiếc xúc tu khổng lồ như điên cuồng, hung hăng không ngừng đánh tới, tìm mọi cơ hội để đâm vào cơ thể Văn Thú màu trắng.
 
Văn Thú màu trắng kia nhanh chóng lui về phía sau, đúng lúc này, đột nhiên một khí tức cực mạnh từ bên trong dãy núi ầm ầm phát ra. Từ trong khí tức này lộ ra một luồng uy áp, dường như dưới uy áp này tất cả Văn Thú đều phải khuất phục!
 
Ngay khi khí tức này xuất hiện, con Văn Thú màu trắng kia bay lên, trong tiếng rít gào toàn bộ dãy núi rung chuyển. Chỉ thấy có một vết nứt rất lớn, từ trên đỉnh núi xuất hiện, trong tiếng rắc rắc kéo dài đến tận chân núi, giống như có người đem ngọn núi này tách ra.
 
Một đạo tử quang từ trong vết nứt trên dãy núi lóe lên, cùng lúc đó, một luồng khí tức mang theo một cảm giác tang thương tràn ngập trời đất, ở bên trong vết nứt kia còn xuất hiện một đám sương màu tím.
 
Đám sương này dày đặc, sau khi xuất hiện đột nhiên co rút lại. Chỉ thấy từ bên trong đám sương có một con Văn Thú dữ tợn, toàn thân màu tím, to lớn trăm trượng chậm rãi bay ra!
 
Văn Thú này toàn thân đầy lông màu tím, tuy vẫn còn rủ xuống, nhìn có vẻ rối tung, nhưng ngay khi nó xuất hiện, ở xung quanh bất luận là Văn Thú màu đỏ thẫm hay màu lam cũng đều im lặng trở lại.
 
Đồng tử trong hai mắt Tống Lạc Hải co rụt lại, nhìn chằm chằm Văn Thú màu tím lông rối tung kia, vẻ tham lam lóe lên.
 
- Văn Thú Vương!
 
Văn Thú Vương màu tím này lạnh lùng quét ánh mắt ra, dường như vô ý nhìn thoáng qua chỗ ẩn thân của Tống Lạc Hải, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Vương Lâm. Hồi lâu sau, nó truyền ra một tiếng kêu khẽ!
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận