Tiên Nghịch

Chương 1812: Đại môn Thiên Nghịch!

Hắn từ từ cảm nhận tấm màng ngăn áp chế tu vi trong cơ thể sau khi hủy diệt Huyền Kiếp lần thứ chín liền được mở ra, khiến cho tu vi đột ngột tăng lên, cho tới khi tiến vào Không Kiếp sơ kỳ!
 
Không Kiếp.
 
Vương Lâm nhắm mắt lại. Trong cơ thể hắn có hai dòng xoáy đang nhanh chóng chuyển động. Những dòng xoáy tỏa ra khí tức kinh thiên, khiến cho Vương Lâm cảm giác giống như mở tay có thể nắm giữ cả thiên địa vậy.
 
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
 
Nửa ngày sau, cùng với sự tiêu tán của cơn lốc phía sau lưng. Vương Lâm đột nhiên mở hai mắt, tay phải hung hăng nắm chặt lại. Những tiếng nổ lùng bùng từ trong lòng bàn tay hắn truyền ra. Một luồng lực lượng vượt qua cả Không Kiếp sơ kỳ ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.
 
Tay phải nắm chặt lại, mặt đất dưới chân hắn lập tức ầm vang, xuất hiện vô số khe nứt. Lan tràn về bốn phía. Uy áp Không Kiếp trong cơ thể hắn ầm ầm khuếch tán ra, khiến cho tu sĩ Lục Ma Châu bốn phía biến sắc, vội vàng lui lại phía sau, ngơ ngác nhìn về phía Vương Lâm.
 
Bọn họ không hề cảm nhận được chút khí tức của Lục Ma Hạt nào trên người Vương Lâm. Giờ phút này khi nhìn lại, hơn mười tu sĩ này biến sắc.
 
Cảm giác của Không Kiếp.
 
Vương Lâm cúi đầu nhìn nắm tay mình, đang muốn rời đi thì đột nhiên thần sắc hắn biến đổi. Hắn cảm nhận được Thiên Nghịch Châu ẩn trong linh hồn mình sau khi mình trở thành tu sĩ Không Kiếp bất ngờ biến ảo vận chuyển, truyền ra từng luồng lực hút, giống như muốn lan ra khỏi cơ thể mình, hướng về phía mặt đất mà tràn tới.
 
Thậm chí Vương Lâm lần đầu tiên mơ hồ cảm nhận được. Thiên Nghịch Châu trong cơ thể lan ra một luồng dao động ý thức. Luồng dao động này lộ ra một khát vọng mãnh liệt!
 
Luồng ý thức dao động này nếu Vương Lâm không trở thành Không Kiếp thì không thể nào phát hiện ra được rõ ràng như vậy. Nhưng theo tu vi gia tăng, Thiên Nghịch đối với hắn cũng trở nên bất đồng.
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, hơi trầm ngâm một chút, tay phải đột nhiên giơ lên, hướng về mặt đất đánh ra một quyền.
 
Trong khi một quyền này rơi xuống liền hóa thành chưởng, vỗ một cái khiến đại địa ầm vang, nứt nẻ sụp đổ, lan tràn về bốn phía.
 
Một luồng lực lượng hủy diệt ầm ầm bộc phát, sau khi tiến vào mặt đất liền khiến cho nơi này xuất hiện một cái hố rất sâu, phạm vi ước chừng mấy ngàn trượng, điên cuồng lan sâu vào lòng đất, trong nháy mắt đã tới đáy của vùng đất này!
 
Đáy của Hạt Miếu chính là chỗ trấn áp Lục Ma Hạt Hồn! Giờ phút này dưới một chưởng của Vương Lâm, mặt đất sụp đổ. Hố sâu bất ngờ tiến thẳng tới chỗ Lục Ma Hạt Hồn bị phong ấn, lập tức nối liền nơi đó, bị mạnh mẽ mở ra.
 
Trong nháy mắt khi mặt đất bị mở ra, một tiếng gào thét khiến tâm thần tu sĩ Lục Ma Châu bốn phía run rẩy chợt từ trong hố sâu truyền ra. Tiếng gào này cực kỳ thê lương, lại có oán khí ngập trời ầm ầm bộc phát ra.
 
Trong tiếng gào thét này, chỉ thấy từ trong hố sâu lan ra rất nhiều sương mù màu lục. Sương mù này giống như một cái trụ bằng khí, từ hố sâu phóng thẳng lên bầu trời, bất ngờ hóa thành một con bọ cạp màu lục khổng lồ!
 
Con bọ cạp màu lục này lớn tới mấy vạn trượng, lập tức che phủ bầu trời, hình thành một cái bóng rất lớn, bao phủ mặt đất. Đồng thời nó cũng khiến cho hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu lộ vẻ hoảng sợ!
 
Lục Ma đại nhân!
 
Đây. ở đây đã xảy ra biến cố gì. Hồn phách Lục Ma đại nhân nếu xuất hiện vậy thì người này là ai!
 
Chẳng lẽ hắn không phải là Lục Ma đại nhân sau khi đoạt xá sống lại!
 
Hơn mười tu sĩ lập tức nghi hoặc, giờ phút này sau khi nhìn thấy sương mù màu lục từ trong hố sâu bay ra, hình thành Lục Ma Hạt Hồn thì tâm thần đều chấn động. Trong đầu bọn họ đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ không thể tin nổi!
 
Vương Lâm! Hắn là Thiên Ngưu Châu Vương Lâm!
 
Trong mười tu sĩ này có người tới từ Đạo Ma Tông. Người này chính là một trong những tu sĩ tham gia đuổi giết Vương Lâm ở biên giới Lục Ma Châu vào hơn một trăm năm trước!
 
Trong lòng hắn lúc trước đã hơi do dự. Giờ phút này trong đầu ầm vang, lập tức nhận ra thân phận Vương Lâm!
 
Lục Ma Hạt Hồn trong hố sâu lan ra phát ra tiếng gào thét kịch liệt, thân thể khổng lồ nhoáng lên trên bầu trời, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Trên thân thể nó có bốn ấn ký màu đỏ, phong ấn ở đầu đuôi và phía trước phía sau thân hình, tỏa ra lực lượng trấn áp.
 
Bốn ký hiệu này chính là năm đó Tiên Tổ thi triển ra, dùng để trấn áp hồn phách này, hóa thành lực lượng của Lục Ma Châu!
 
Thân thể Vương Lâm đứng trước Lục Ma Hạt Hồn này cực kỳ nhỏ bé. Nhưng hắn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại, tản mát ra khí thể đủ để lấn áp Lục Ma Hạt Hồn.
 
Mái tóc bạc hắn phủ qua vai, trong nháy mắt khi Lục Ma Hạt Hồn biến ảo ra gào thét, tay phải liền chậm rãi giơ lên, hướng về phía Hạt Hồn bỗng nhiên đánh một quyền. Một quyền này ẩn chứa lực lượng Đạo Cổ, đồng thời cũng ẩn chứa toàn bộ tu vi Không Kiếp trong cơ thể hắn. Hình thành chấn động ngập trời, đánh thẳng về phía Hạt Hồn.
 
Tiếng ầm vang trong nháy mắt nổi lên kinh thiên. Toàn thân Hạt Hồn này chấn động, thân thể bỗng nhiên bị cuốn đi, giống như bị cuồng phong gào thét quanh thân thể, sắp sửa bị thổi tắt vậy. Nhưng bốn ký hiệu trên thân thể Hạt Hồn này lại lóe lên, vừa lóe lên liền triệt tiêu lực lượng một quyền này của Vương Lâm, khiến cho Hạt Hồn nọ có thể sống sót!
 
Hống Toàn thân Hạt Hồn nọ lại chấn động, gào thét lần nữa, thân thể nhoáng một cái liền lao vọt tới Vương Lâm, đồng thời phát ra thần niệm âm trầm truyền khắp bốn phía!
 
Phàm là tu sĩ Lục Ma Châu ta, mau giết người này!
 
Thần niệm này khuếch tán ra, thần sắc đám tu sĩ Lục Ma Châu bốn phía liền biến hóa. Nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đồng loạt lao ra, hóa thành hơn mười đạo cầu vồng vọt về phía Vương Lâm!
 
Phong ấn của Tiên Tổ nhiều năm như vậy mà vẫn thật cường đại. Có thể thấy được tu vi của Tiên Tổ năm đó.
 
Vương Lâm lạnh lùng nhìn Hạt Hồn tới gần, Thiên Nghịch Châu trong cơ thể hắn vận chuyển, trong thời khắc này đã đạt tới đỉnh điểm, ý thức đầy khát vọng từ bên trong truyền ra càng mãnh liệt hơn.
 
Ánh mắt lóe lên, tay phải Vương Lâm giơ lên, hướng về phía Lục Ma Hạt Hồn vung lên. Ở trong lòng bàn tay hắn lóe lên một vùng sáng trắng. Thnc nọ sau khi Vương Lâm xuất hiện tại Tiên Cương đại lục, lần đầu tiên hiện ra trong thiên địa này!
 
Thiên Nghịch Châu vừa xuất hiện lập tức tỏa ra bạch quang vô tận. Ánh sáng đó khuếch tán ra liền chiếu rọi bốn phương tám hướng. Hạt Hồn kia trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Nghịch Châu liền hơi sửng sốt. Nhưng ngay lập tức nó lộ ra vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi, phát ra tiếng gầm rống thê lương, thân thể khổng lồ đột nhiên ngừng lại. Điên cuồng lui lại phía sau!
 
Bạch quang. Đây là. Đây là Bạch Châu!
 
Thần sắc sợ hãi lui về phía sau của nó khiến hơn mười tu sĩ đang vọt tới từ bốn phía lập tức sững lại, ánh mắt đều ngưng tụ trên Thiên Nghịch Châu đang phát ra bạch quang vô tận!
 
Tốc độ lui lại phía sau của Hạt Hồn dù nhanh nhưng vẫn không thể bằng Thiên Nghịch Châu làm nó kinh khiếp kia. Chỉ thấy hạt châu này đột nhiên bay ra, với một tốc độ không tài nào hình dung nổi trực tiếp tới gần Hạt Hồn, trong khi bốn ký hiệu lóe lên, bất ngờ xuyên thấu qua tầng phòng hộ của chúng, trực tiếp chui vào bên trong Lục Ma Hạt Hồn!
 
Trong nháy mắt khi nó tiến vào, một luồng lực hút kinh khủng chợt ầm ầm khuếch tán ra từ trong Thiên Nghịch Châu. Hạt Hồn lớn tới mấy vạn trượng trong mắt hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu lúc này dùng mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
 
Một nhịp thở, hai, ba nhịp thở!
 
Trong thời gian ba nhịp thở này, Hạt Hồn khổng lồ điên cuồng co rút lại, không ngờ bị Thiên Nghịch Châu hấp thu toàn bộ, trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Bốn ký hiệu do Tiên Tổ năm đó lưu lại giờ lơ lửng bốn phía, giờ phút này đã không còn Hạt Hồn để trấn áp, hóa thành một đám tro bụi tiêu tán trong thiên địa.
 
Cảnh tượng đột ngột này khiến cho hơn mười tu sĩ ở bốn phía hồn phi phách tán. Giờ phút này Vương Lâm trong mắt bọn họ giống như một cơn ác mộng, lập tức điên cuồng tản ra bốn phía, không để ý gì nữa mà thi triển thần thông, dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng bỏ chạy.
 
Vương Lâm không đuổi theo mười người này mà đứng đó nhìn Thiên Nghịch Châu vừa hấp thu toàn bộ Hạt Hồn, ánh mắt lóe lên, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái.
 
Lập tức Thiên Nghịch Châu nọ bay thẳng về phía tay phải Vương Lâm. Bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
 
Trong nháy mắt khi cầm lấy Thiên Nghịch Châu, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên chấn động. Hắn cảm nhận được rõ ràng Thiên Nghịch Châu hình như lại một lần nữa viên mãn, bên trong đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
 
Hơi trầm ngâm một chút, tay trái Vương Lâm hướng về bốn phía vung lên. Lập tức ở bốn phía hắn xuất hiện một vùng gió lốc, bao phủ ngàn dặm, tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng, ngăn cản tất cả sinh linh bước vào bên trong.
 
Sau khi bảo vệ tốt rồi, Vương Lâm không chút do dự, thần thức lập tức chui vào trong Thiên Nghịch Châu. Hắn muốn mau chóng xem thử, Thiên Nghịch một lần nữa viên mãn thì sẽ hiện ra biến hóa gì!
 
Trong tích tắc khi thần thức của Vương Lâm chui vào bên trong Thiên Nghịch Châu, trước mắt hắn liền hoa lên. Đợi tới khi rõ ràng thì hắn đã xuất hiện ở một vùng hư vô vô biên vô hạn. Nơi này vô cùng mênh mông, trên bầu trời có một cánh cửa lóng như nối liền thiên địa đang sừng sững đứng!
 
Trên cánh cửa nọ có một cánh tay màu xanh, tỏa ra khí tức hủy diệt!
 
Đại môn Thiên Nghịch!
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận