Tiên Nghịch

Chương 1523: Mở cửa chính là bậc toàn năng

Bên ngoài Chu Tước Tinh, ở bên cạnh Không Môn xuất hiện một vòng xoáy. Trong lúc vòng xoáy này chuyển động có một luồng khí tức kinh thiên mơ hồ lộ ra.
 
Ngay khi Hư Thần Thiên Tôn xoay người lại, nam tử áo xanh cũng chấn động tâm thần, cũng cảm nhận được, lập tức nhìn lại. Còn có Chu cẩn kia, thậm chí khi đang ở trong mấy vạn tu sĩ giới ngoại sau khi trận pháp trên Chu Tước Tinh sụp đổ, chuẩn bị xông vào bên trong, ngay khoảnh khắc này cũng cảm nhận được khí tức khiến cho bọn họ run rẩy sợ hãi kia.
 
Khí tức này bọn họ rất quen thuộc. Khí tức này nam tử áo xanh kia rất quen thuộc. Khí tức này Hư Thần Thiên Tôn rất quen thuộc!
 
Khí tức này Chu cẩn kia lại càng quen thuộc hơn, khiến cho hắn gần như hồn bay phách tán!
 
Khí tức từ trong vòng xoáy bên cạnh Không Môn khổng lồ bên trong tinh không kia truyền ra cũng khiến cho mấy ngàn tu sĩ bên cạnh bức tượng Phong Tôn trên Chu Tước Tinh cảm nhận được một sự quen thuộc đã chôn giấu trong ký ức của họ mấy chục năm nay!
 
-Ta đã nói là hắn chưa chết mà, hắn vẫn chưa chết. Hắn là huynh đệ của ta, hắn không thể chết được!
 
Tư Đồ Nam thân thể run lên, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, điên cuồng cười rộ lên.
 
Nam Vân Tử hít sâu. Lúc trước hắn vẫn còn suy đoán ai lại có được cơ duyên không ngờ như thế này, lấy sáu đạo bổn nguyên dẫn động Không Môn, lúc này khi khí tức này truyền ra, hắn cũng cười lên ha hả.
 
-Tốt, tốt, tốt lắm! Uy lực của Phong Tôn, sao có thể chết được!
 
Thập Tam, Lỗ Phu Tử, còn có Thanh Long Thánh Hoàng thần sắc mệt mỏi kia lúc này toàn bộ đều thân thể chấn động, nhìn về phía vòng xoáy bên ngoài Không Môn kia, ánh mắt lộ ra vẻ kích động.
 
Nhất là Thập Tam lại càng kích động không thôi.
 
Long Bàn Tử kia trên mặt lộ ra một nụ cười, nhìn vòng xoáy bên ngoài Không Môn, như thể nhìn thấy thân ảnh phẫn nộ ở trước mặt mình năm đó.
 
-Phong Tôn! Phong Tôn!
 
-Phong Tôn vinh quang! Côn Hư vinh quang!
 
Mấy ngàn tu sĩ đứng cạnh pho tượng lúc này trong sự kích động phát ra những tiếng gào thét đã bị kìm nén từ lâu. Trong số họ mặc dù cũng có người không biết được khí tức này, nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc của đám người Tư Đồ Nam, trong đầu cũng lập tức hiện ra một cái tên!
 
Một cái tên khiến cho bọn họ cả đời này không thể nào quên!
 
Phong Tôn, Vương Lâm!
 
Theo tiếng hô hào của mấy ngàn tu sĩ ở trước pho tượng Phong Tôn, thanh âm này càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng hóa thành một thanh âm kinh thiên động địa, truyền ra khỏi Chu Tước Tinh, truyền vào bên trong tinh không, truyền vào trong tai mấy vạn tu sĩ giới ngoại ở bên ngoài.
 
Ngay khi cơn ác mộng đã bị bỏ quên trong ký ức mấy vạn tu sĩ giới ngoại này lại một lần nữa hiện lên, trong vòng xoáy bên ngoài Không Môn, trong tiếng hô hào kích động của mấy ngàn tu sĩ giới nội, một nam tử mặc áo trắng, tóc bạc, thần sắc mang theo vẻ lạnh lùng, thân ảnh hắn từng bước một, từ trong vòng xoáy đi ra.
 
Mái tóc bạc của hắn tung bay, quần áo phấp phới, hình dáng của hắn lúc này khiến cho người ta có cảm giác dường như hắn trở về từ Hoàng Tuyền, vừa chết đi sống lại. Hắn là Vương Lâm. Hắn, là Phong Tôn!
 
-Ta đã trở về.
 
Vương Lâm đi ra khỏi vòng xoáy, hai mắt lộ ra hàn ý lạnh như băng, nhìn lướt qua mấy vạn tu sĩ giới ngoại này. Hễ những người chạm phải ánh mắt của hắn đều run rẩy tâm thần, hoảng sợ bất giác lui về phía sau.
 
Nhất là Chu Cẩn kia mồ hôi đổ xuống như mưa, nhanh chóng lui về phía sau.
 
Nam tử áo xanh kia mắt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn nhớ rõ đối phương trong trận sát kiếp trước kia rõ ràng là đã chết mới phải, nhưng hắn chẳng những không chết, mà lúc này xuất hiện
 
trở lại, không ngờ đã lấy sáu đạo bổn nguyên để dẫn động Không Môn.
 
Chuyện này khiến cho sự bình tĩnh của hắn ầm ầm tan vỡ.
 
-Phong tôn! Phong Tôn đã trở về rồi!
 
-Phong tôn vinh quang!
 
-Phong Tôn vinh quang!
 
Mấy ngàn tu sĩ ở trên Chu Tước Tinh kia lúc này trong sự hưng phấn như có được sức mạnh vô biên, bọn họ toàn bộ lao ra, mang theo một khí thế chưa từng có, chấn động tinh không.
 
Ngay khi Vương Lâm xuất hiện, ngay khi tiếng hô hào của những tu sĩ giới nội này vang lên, Hư Thần Thiên Tôn kia thần sắc vô cùng âm trầm, ánh mắt lộ ra sát khí, xoay người nhìn về phía Vương Lâm đang bước tới bên dưới Không Môn.
 
-Tên tiểu tử này, năm đó ngươi không chết, thì hôm nay chắc chắn ngươi sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì! Lão phu muốn xem tên tiểu bối vẫn chưa tiến vào bước thứ ba nhà ngươi làm thế nào để có thể sống sót dưới tay của lão phu. Năm đó lão phu đoạt xá thân thể của ngươi không thành, nhưng hôm nay ngươi lại tự dẫn xác đến, thì đó chính là vật của lão phu!
 
Chuyện năm đó đối với Hư Thần Thiên Tôn mà nói chính là một sự sỉ nhục, còn làm cho hắn nghĩ lại mà thấy sợ hãi. Cái mà hắn sợ chính là mũi tên kia!
 
Nhưng lúc này nếu hắn không đánh mà chạy, thì hắn thân là Thái cổ ngũ tôn, cũng không thể làm được.
 
Lúc này trong khi nói, tốc độ của hắn cực nhanh, trong tiếng ầm ầm đột nhiên tới gần Vương Lâm.
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh lùng, ngay khi phân thân của Hư Thần Thiên Tôn tới gần, sau khi hắn nhắm mắt lại liền mở mạnh ra. Một khí tức vô biên từ dưới lông mày hắn cuồn cuộn lao ra, khí tức này là chính khí vô biên của bậc đại nho đương đại, là một luồng khí của minh ngộ thiên địa, không sợ quỷ thần!
 
Khí tức này ngay cả thiên địa cũng phải kiêng kị, ngay cả quỷ thần cũng phải hoảng sợ, thậm chí ngay cả quy tắc của thiên địa ở trước mặt nó cũng vô cùng nhỏ bé. Đây là uy phong thuộc về loài người, thuộc về bậc đại nho của loài người!
 
Tu sĩ cũng là người, cho dù là tu luyện tới bước thứ ba, sau khi trở thành bậc toàn năng, nhưng bản chất thì vẫn là người!
 
-Lui ra!
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn lên người Hư Thần Thiên Tôn đang lao tới kia. Bất luận đối phương có hùng mạnh tới mức nào, nhưng trong mắt hắn so với con người, so với con kiến, hay núi đá cây cỏ cũng không có gì khác nhau.
 
Thân thể phân thân của Hư Thần Thiên Tôn trong phút chốc liền dừng lại, ánh mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin. Hắn cảm nhận được rõ ràng lúc này Vương Lâm ở trước mặt hắn dường như đã trở thành thiên địa, từ trên người Vương Lâm truyền ra một khí tức khiến cho hắn hoảng sợ. Khí tức này trực tiếp theo hai mắt hắn truyền vào trong linh hồn, khiến cho Hư Thần Thiên Tôn trong khoảnh khắc này dường như nhớ lại sự sợ hãi năm đó, khi hắn vẫn chưa tu đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé giống như một con kiến.
 
Khí tức này nhập vào trong linh hồn của hắn, bất chấp tu vi của hắn, bất chấp thân phận của hắn, chỉ là một câu nói cũng giống như là quy tắc của thiên địa, thậm chí còn hơn cả quy tắc của thiên địa, giống như là thánh chỉ của đế vương chốn phàm trần, đối với con người không khác gì tiếng lôi đình.
 
Hư Thần Thiên Tôn kia trong lúc hoảng sợ, hắn gần như không thể tin vào mắt mình, không thể tin được cảm giác run rẩy tâm thần của mình lúc này. Bộ dạng của hắn lúc này so với Trúc Cơ tu sĩ trong mộng của Vương Lâm không khác nhau một chút nào.
 
-Ngươi.ngươi Thân thể Hư Thần Thiên Tôn bất giác lui về phía sau mấy trượng, ánh mắt lộ ra một vẻ hoảng sợ cực kỳ hiếm thấy. Một câu nói kia, một luồng khí tức vô biên kia đã chấn động thiên địa, chấn kinh quỷ thần!
 
Cảnh tượng này khiến cho Chu cẩn ở đằng xa sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra một vẻ tuyệt vọng.
 
Còn có nam tử áo xanh kia, hắn vốn cũng muốn lao tới giết Vương Lâm, nhưng lúc này hai chân hắn cũng run lên ngay cả đạo tâm cũng trở nên bất ổn. Hắn trước khi tu đạo đã từng là một nho sinh, lúc này nhìn thấy Vương Lâm, khiến cho trong lòng hắn hiện lên cảm giác chấn động giống như năm đó gặp được đại nho tiên sinh.
 
Ba người này còn như vậy, thì càng không cần phải nói đến mấy vạn tu sĩ ở bốn phía. Tất cả bọn họ dưới một câu nói này lại một lần nữa lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra một vẻ sợ hãi vô tận khó có thể che giấu.
 
Vương Lâm vung tay áo, sau khi quát lui Hư Thần Thiên Tôn cũng không nhìn đối phương nữa, mà giơ năm ngón tay phải lên nghênh đón Không Môn.
 
-Lôi đình, hỏa diễm, nhân quả, sinh tử, chân giả, sát lục, sáu đạo bổn nguyên, nhân danh Vương Lâm ta, ngưng tụ giữa thiên địa này, mở ra Không Môn!
 
Lời nói của Vương Lâm truyền khắp bốn phía. Ngay khi lời của hắn truyền ra, từ trên Không Môn này truyền ra một luồng uy áp vô thượng.
 
Vượt qua Không Môn!
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn cánh cửa khổng lồ che lấp tinh không. Hắn chờ đợi ngày này đã hơn hai ngàn năm. Hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!
 
Năm đó khi hắn bắt đầu tu đạo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có thể trở thành bậc toàn năng bước thứ ba. Nhưng ngày này đã tới rồi!
 
Đây là lần thứ hai Vương Lâm đối mặt với Không Môn. Lần thứ nhất khi lôi đình bổn nguyên của hắn đại thành đã không thể mở ra, nhưng hôm nay, Vương Lâm tự tin hắn nhất định có thể mở được cánh cửa này, trở thành bậc toàn năng bước thứ ba!
 
Hắn giơ năm ngón tay lên, sáu đạo bổn nguyên hiện ra, vờn quanh năm ngón tay, hóa thành một quang cầu xoay tròn, bị hắn nắm lấy trực tiếp bóp nát, dung nhập vào trong thân thể.
 
Thân thể hướng về phía trên nhảy lên, trước mắt mấy vạn tu sĩ giới ngoại, trước mắt mấy ngàn tu sĩ giới nội, trước mắt những toàn năng này, Vương Lâm lao thẳng tới Không Môn.
 
mở được cánh cửa này, hắn sẽ trở thành bậc toàn năng bước thứ ba!
 
mở được cánh cửa này, hắn sẽ có thể rung chuyển trời đất!
 
mở được cánh cửa này, hắn sẽ có tư cách biết được bí ẩn cuối cùng của giới nội giới ngoại Vương Lâm hắn khi còn trẻ tư chất không đủ. gian khổ tu hành đã vượt qua được bước thứ nhất, vượt qua được bước thứ hai, hôm nay hắn muốn ở trước mắt của hàng vạn người, mở ra Không Môn, trở thành bậc toàn năng bước thứ ba!
 
Trong ký ức của Vương Lâm nhớ rõ Thanh Thủy năm đó sau khi lấy sát lục bổn nguyên dẫn động Không Môn, dưới một kiếm đã mở ra Không Môn, còn tạo ra vài vết nứt, thậm chí còn phá vỡ một góc của Không Môn kia.
 
Có thể có được sức mạnh như vậy, khiến cho cánh cửa này vỡ mất một góc, chuyện này cực kỳ hiếm thấy. Ví như hạng người như Chu cẩn, để mở ra Không Môn đều phải đem hết toàn lực mới có thể khiến cho Không Môn kia mở ra một ít, giống như là con người dịch chuyển một tảng đá nặng ngàn cân. Dưới sự phối hợp với hương hỏa, mặc dù cuối cùng cũng có thể mở được cánh cửa kia, nhưng cũng đã hao tổn toàn bộ khí lực, giống như là trải qua một cuộc đại chiến.
 
Người có thể làm được dễ dàng như Thanh Thủy, từ cổ chí kim cũng không phải là không có, nhưng cực kỳ hiếm thấy.
 
Nhất là bổn nguyên càng nhiều, thì lại càng khó để dẫn động mở ra Không Môn, càng không nói tới là phá vỡ nó. Sáu đạo bổn nguyên của Vương Lâm chưa từng xuất hiện trong thiên địa, vì thế Không Môn ngưng tụ hiện ra này chính là cánh cửa mạnh nhất chưa từng có trong lịch sử của giới nội giới ngoại, thậm chí sau này cũng không thể có được!
 
Cánh cửa như vậy để mở ra được so với Thanh Thủy mở Không Môn năm đó còn khó hơn mấy lần, nếu đổi lại là Chu cẩn phá Không Môn năm đó thì còn khó khăn hơn rất rất nhiều lần.
 
Nhưng nếu như vậy, một khi cánh cửa này bị Vương Lâm mở ra, tiếp nhận sức mạnh của Không Môn nhập vào, đem sáu đạo bổn nguyên của Vương Lâm dung hợp lại với nhau, thì tu vi của Vương Lâm sẽ đột nhiên tăng mạnh.
 
-Phá cánh cửa này không khó! Hơn nữa cánh cửa này ta đã nhìn thấy nhiều lần, đối với nó cũng hiểu rất rõ. Lần này mở ra, ta muốn làm một việc mà từ trước tới giờ và cho tới sau này cũng không ai có thể làm được!
 
Trong lúc ngẩng đầu. tóc bạc tung bay, Vương Lâm nắm tay phải lại, lao thẳng tới Không Môn. càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận