Tiên Nghịch

Chương 337: Côn Cực Tiên

Nhưng từ trong Cấm Phiên này lại tràn ra một lực đẩy mạnh mẽ, hướng về bốn phía khuếch tán ra. Thân mình Vương Lâm không tự chủ được bị đẩy dời đi. Hắn buông tay ra, để mặc cho Cấm Phiên thổi bay đi giữa không trung.
 
Sáu nữ tử từ cánh hoa hóa thành cũng đều bị dừng lại, không thể tiến lên.
 
Lúc này, từ trên không trung chợt truyền đến tiếng ầm ầm không ngớt. Ngay sau đó, một đám mây đỏ dày đặc đè xuống như trời sập.
 
Vào lúc này, mọi người xem trận chiến ở bên ngoài lập tức cả kinh. Bốn lão già đầu bạc lập tức mở hai mắt, bốn người gần như không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đám mây đỏ phía trên không trung.
 
- Thiên Kiếp!
 
Công Tôn Phá ánh mắt chợt lóe sáng.
 
- Lục nguyên hợp nhất!
 
Hồng Điệp sắc mặt đại biến, nàng lập tức phất tay một cái, sáu nữ tử áo đỏ nhanh chóng bay về phía nàng, nhập vào trong cơ thể. Lập tức, phía sau Hồng Điệp xuất hiện sáu hư ảnh màu đỏ lung linh rất kì diệu.
 
Lúc này, đám mây đỏ trên không trung ngày càng nồng đậm. Vương Lâm khóe miệng cười lạnh, tay phải hướng về Cấm Phiên điểm một cái. Lập tức Cấm Phiên kia rung động, hóa thành từng đạo cấm khí nhằm phía Hồng Điệp phóng tới.
 
Đúng lúc này, trên không trung vang lên một tiếng ầm. Trên đám mây đỏ ngưng tụ một tia sét màu đỏ điên cuồng đánh xuống. Mục tiêu của nó chính là những đạo cấm khí.
 
Hồng Điệp đạp chân một cái, lập tức lui về phía sau. Nhưng Vương Lâm đã sớm quan sát Hồng Điệp. Ngay lúc nàng lùi về phía sau, hắn lập tức thân mình khẽ động, tiên kiếm trong chém một nhát, một đạo kiếm quang lập tức bay đi.
 
Tuy nhiên đạo kiếm quang này không phải hướng tới Hồ Điệp, mà rẽ đất bay tới va chạm với tia sét màu đỏ đang ầm ầm giáng xuống.
 
- Ầm Một tiếng vang lên, kiếm quang tan biến, tia chớp dừng lại một chút rồi tiếp tục giáng xuống.
 
Sau đó, Vương Lâm lại hét lớn :
 
- Cấm Phiên, tán!
 
Lập tức Cấm Phiên chấn động, càng nhiều cấm khí bay ra. Cuối cùng Cấm Phiên hóa thành tro bụi biến mất. Nhưng những đạo cấm khí dũng mãnh bắn ra gần như trong chớp mắt liền đuổi theo Hồng Điệp. Nàng bốn phía không thể tiến lên được, không còn cách nào khác liền chui vào trong cơ thể của người băng tuyết khổng lồ, tuy không thể tạo ra thương tổn cho thiên kiếp nhưng có thể lôi kéo Thiên Kiếp.
 
Người khổng lồ kia lập tức giậm chân bước đi, mỗi bước đi cấm khí lại nhập vào cơ thể hắn và lập tức bị đánh tan. Nhưng cấm khí có rất nhiều, không hề úy kị mà vẫn liên tục lao tới.
 
Hồng Điệp đang muốn biến ra, nhưng lập tức sắc mặt lộ vẻ khó khăn.
 
- Một khi Thiên Kiếp giáng xuống, phép dịch chuyển sẽ mất tác dụng. Hồng Điệp, hãy chịu chết đi!
 
Vương Lâm hai mắt lóe sáng.
 
Lúc này, tia sét màu đỏ ầm ầm đánh xuống. Cấm khí va chạm với tia sét, lập tức tiêu tan không còn. Tia sét điên cuồng oanh tạc, hướng vào Hồng Điệp bên trong cấm khí đánh xuống.
 
Những việc này nói hết ra thì dài, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt.
 
Hồng Điệp sắc mặt tái nhợt, cắn răng. Sau khi tia sét đánh xuống, sáu hư ảnh sau lưng lập tức bay ra.
 
- Bạo!
 
Một hư ảnh màu đỏ trong nháy mắt va chạm với tia sét nổ tung. Nhưng hiển nhiên không thể ngăn cản Thiên Kiếp giáng xuống.
 
- Bạo! Bạo!
 
Hồng Điệp thét lên từng tiếng.
 
"Ầm" "ầm" "ầm" Tia sét Thiên Kiếp thế như chẻ tre, một hư ảnh nổ tung, lại một hư ảnh nữa nổ tung. Trong nháy mắt, sáu hư ảnh toàn bộ nổ tung.
 
Chỉ có điều, uy lực của tia sét sau một loạt vụ nổ có chút giảm bớt.
 
Hồng Điệp không nói một lời, chân đạp một cái, lập tức cả thân người đang nhập vào trong cơ thể của người băng tuyết khổng lồ trong nháy mắt biến mất. Thiên Kiếp đánh xuống, oanh kích lên thân mình của người băng tuyết khổng lồ.
 
Người khổng lồ ngẩng mạnh đầu, thống khổ gào thét lên một tiếng, thân mình lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt. Bên trong cơ thể hắn, một sợi tơ màu đỏ nhanh chóng chui vào. Nó không phải là để tấn công người khổng lồ, mà là hướng về cấm khí ở trong cơ thể hắn.
 
Mặt khác, trong cơ thể hắn lúc này không ngờ còn có hư ảnh một cây nhuyễn tiên, thi thoảng lại lóe lên. Mỗi một lần lóe lên như vậy, sợi tơ Thiên Kiếp sẽ bị yếu đi một chút.
 
- Đáng tiếc!
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lên, ném tiên kiếm trong tay về phía trước, hét lớn một tiếng, khống chế thanh kiếm này chém xuống. Một đạo kiếm quang to lớn lập tức lóe lên, chém vào thân thể khổng lồ.
 
- Côn Cực Tiên!
 
Người khổng lồ mở to miệng, gào lên một tiếng. Thanh âm này, chính là của Hồng Điệp.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên cây nhuyễn tiên trong cơ thể người khổng lồ lập tức chớp động kịch liệt, từ trong lồng ngực của người khổng lồ nhanh chóng bay ra hướng về Vương Lâm quật tới.
 
Nhanh! Quá nhanh! Vương Lâm không thể tránh kịp, lập tức miệng phun ra máu tươi, thân mình rơi xuống đất. Nhưng nguyên thần lại bị rút ra ngoài cơ thể, bị văng ra rất xa.
 
Lúc này, kiếm quang đã chém xuống người khổng lồ. Thân mình hắn chấn động mạnh, hơi thở yếu ớt, bên hông xuất hiện một miệng vết thương lớn hình cánh tay xuyên thấu qua thân thể.
 
Tốc độ nhuyễn tiên quá nhanh, Vương Lâm gần như không có một nỗ lực né tránh, nguyên thần trong cơ thể bị thổi về phía sau. Vô cùng khiếp sợ, hắn lập tức nhận thấy được một cơn đau nhức từ khắp nơi trong nguyên thần truyền đến.
 
Cơn đau này xé da xé thịt, đó là điềm báo nguyên thần bị tổn thương.
 
Hắn không chút do dự, hai tay bấm quyết, linh lực tản ra. Nguyên thần lập tức ngừng lại, sau đó nhanh chóng di chuyển về phía trước, chui vào bên trong thân thể.
 
Vương Lâm mở hai mắt, chân phải điểm lên mặt đất một cái, thân mình như sao băng bay ra phía ngoài trăm trượng, ánh mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ. Vừa rồi bị người khổng lồ công kích, quả thật hắn rất lấy làm kỳ dị.
 
- Đây là cây nhuyễn tiên gì vậy?
 
Vương Lâm ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm người khổng lồ cách đó trăm trượng.
 
Cũng may trước đó kiếm quang của Vương Lâm đã chém vào hông người khổng lồ. Hơn nữa dưới tác dụng của sợi tơ Thiên Kiếp, người khổng lồ kia không thể thừa dịp nguyên thần Vương Lâm bị thổi ra mà toàn lực tấn công. Bằng không, cực kỳ nguy hiểm.
 
Đạo kiếm quang kia dừng ở trên hông người khổng lồ một khắc, những sợi tơ Thiên Kiếp trong cơ thể người khổng lồ đã tiêu diệt đạo cấm khí cuối cùng, rồi bỗng nhiên tiêu tan. Đám mây đỏ trên không tới cũng mau, mà đi cũng mau. Chỉ nháy mắt một cái, bầu trời lại khôi phục lại vẻ u ám như trước, cứ như trước đó chưa từng có đám mây đỏ xuất hiện.
 
Thân thể người khổng lồ đầy những vết nứt nẻ, lập tức toàn bộ vỡ tung, từng phần rơi xuống đất. Thân thể cao lớn của hắn bị rút lại một nửa, chỉ còn cao có năm trượng.
 
Miệng vết thương trên hông cũng nhanh chóng khép lại, gần như trong nháy mắt biến mất không còn. Chỉ thấy cây nhuyễn tiên trước ngực lóe ra một tia yêu dị.
 
Vương Lâm không nói câu nào, xoay người bỏ chạy. Cây nhuyễn tiên kia kỳ dị tới mức, nếu ai ở gần một chút, nguyên thần sẽ bị thổi ra, thân thể chắc chắn sẽ bị đối phương hủy diệt. Cho dù cuối cùng có dành chiến thắng, nhưng cũng chẳng khác nào thất bại.
 
- Tằng Ngưu, xem ngươi còn có bản lĩnh gì!
 
Khuôn mặt của Hồng Điệp xuất hiện trên trán của người khổng lồ. Nàng nghiến răng quát lên the thé.
 
Người băng tuyết khổng lồ kia thân mình nhỏ đi một nửa lại càng thêm linh hoạt hơn trước. Giẫm chân xuống đất một cái, thân hình khổng lồ này rẽ đất lao tới. Trong tiếng ầm ầm, những vết rạn nứt trong nháy mắt liên tục xuất hiện trên mặt đất. Hắn hướng về Vương Lâm đuổi theo.
 
Vương Lâm nhanh chóng bay đi. Bãi chiến trường này quả thật rất lớn, hắn bay lượn bên trong mà chưa nhận ra được biên giới.
 
Hắn tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra đan dược ăn vào, vừa bay vừa điều chỉnh nội tức. Đối với tiếng rít gào phía sau của người khổng lồ, hắn ngoảnh mặt làm ngơ.
 
Gương mặt Hồng Điệp tràn đầy lạnh giá. Đối với người đang bỏ chạy phía trước, nàng hận thấu xương. Vừa rồi nếu không có người băng tuyết khổng lồ, sợ rằng chính mình sẽ bị bỏ mạng.
 
- Gã Tằng Ngưu này không ngờ có pháp bảo có thể gọi ra Thiên Kiếp. Tuy nhiên ta không tin là hắn còn loại pháp bảo này. Bằng không nếu vừa rồi chỉ cần hai đạo Thiên Kiếp giáng xuống thì cho dù người băng tuyết khổng lồ có Côn Cực Tiên cũng không thể chịu đựng được!
 
Hồng Điệp ánh mắt âm trầm khẽ động, lập tức hư ảnh của cây nhuyễn tiên trong ngực người khổng lồ chợt lóe lên, nhanh chóng thành hình trong tay hắn.
 
- Vương Lâm, hãy chịu chết!
 
Hồng Điệp khẽ kêu.
 
Cây nhuyễn tiên trong tay người khổng lồ lập tức xuất ra, so với tia chớp tốc độ còn nhanh hơn ba lần, nháy mắt tiến đến.
 
Vương Lâm mặt biến sắc. Tuy nói tốc độ của nhuyễn tiên nhanh, nhưng Vương Lâm vẫn âm thầm đề phòng. Trong khi cây roi kia vung lên rất nhanh, hắn liền nhanh chóng biến mất tại chỗ.
 
Lúc xuất hiện, hắn đã ở bên ngoài trăm dặm.Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi. Vừa rồi lúc hắn biến đi đã bị cây roi kia hơi chạm một chút. Lần này tuy không làm nguyên thần của hắn bị rút ra, nhưng cũng khiến hắn bị thương.
 
- Cây roi pháp bảo quả là lợi hại!
 
Vương Lâm thở sâu, tiếp tục bỏ chạy. Hắn không do dự lấy ra một nắm linh dược lớn nuốt vào, vẫn tranh thủ khôi phục linh lực.
 
Hồng Điệp trong mắt hàn khí chớp động, khống chế người khổng lồ điên cuồng truy kích.
 
- Tằng Ngưu, ngươi bây giờ như chó nhà có tang, uy phong năm đó đâu hết rồi!
 
Hồng Điệp trong lúc truy kích, lạnh lùng châm chọc.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận