Tiên Nghịch

Chương 1482: Vực ngoại

Thời gian chậm rãi trôi qua, vết máu của Đạo cổ ở trước mắt Vương Lâm không nhiều lắm, hơn nữa thời gian đã lâu nên đã khô héo đi rất nhiều. Nhưng đây là máu tươi trong mắt trái của Đạo cổ, trong mắt trái này ngưng tụ sức mạnh của cửu tinh cổ Yêu, vì thế mặc dù huyết lực không nhiều lắm, nhưng đối với Vương Lâm vẫn còn tác dụng rất lớn!
 
Cổ Yêu lực từ trong vết máu này luyện hóa ra, theo tay phải Vương Lâm chuyền vào trong cơ thể, đi thẳng tới pho tượng cổ Yêu ở tay trái.
 
Pho tượng cố Yêu kia tản mát ra hồng quang yêu dị, dường như là thức tỉnh lại, đang không ngừng hấp thụ Một ngày, hai ngày, ba ngày cho đến ngày thứ mười.
 
Có lẽ thời gian ở nơi này khác so với thế giới bên ngoài, nhưng theo cảm nhận của Vương Lâm, suốt mười ngày qua, vết máu của Đạo cổ ở trước mặt hắn dần dần càng thêm khô héo. Nhưng pho tượng cổ Yêu ở bên cạnh hắn trong mười ngày này dường như có một sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
 
Trong mắt trái của nó dần dần xuất hiện yêu tinh!
 
Một, hai, ba cho đến khi khối yêu tinh thứ năm xuất hiện, hồng quang yêu dị từ trên thân thể nó lóe ra gần như chiếu rọi toàn bộ thiên địa.
 
Tới ngày thứ mười một, vết máu khô của Đạo cổ ở trên mũi tên kia phịch một tiếng tan rã, hóa thành một mảnh màu đỏ sẫm tách ra khỏi đầu mũi tên, tràn ngập ở phía trước Vương Lâm.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, hắn không chút do dự vung tay phải, lặp tức cuốn lấy mảnh máu tươi màu đỏ sẫm này, thu toàn bộ vào trong lòng bàn tay, khiến cho bàn tay hắn thoạt nhìn giống như một huyết chưởng màu nâu. Hắn xoay người nhìn pho tượng cổ Yêu kia, giơ tay phải lên, hung hăng vỗ lên thiên linh của nó!
 
Ầm một tiếng, một chưởng này hạ xuống, toàn bộ máu tươi khô héo màu nâu trong lòng bàn tay Vương Lâm tan ra, toàn bộ dung nhập vào trong pho tượng cổ Yêu này, khiến cho yêu khí của pho tượng này cuộn lên, gào thét kinh thiên.
 
Trong khoảnh khắc này, năm khối yêu tinh trong mắt trái của pho tượng này nhanh chóng lóe lên, mơ hồ có vòng xoáy của tinh điểm thứ sáu hiện ra. Vòng xoáy này nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành tinh điểm thứ sáu thực sự.
 
-Huyết dịch của mắt trái Đạo cổ này không nhiều, mà theo thời gian đã tiêu tan không ít nhưng ta vẫn còn một cổ Yêu khác.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay trái bấm quyết mở cái khe trữ vật, trực tiếp lôi cổ Yêu lấy được trên người Huyết Thần Tử từ bên trong ra!
 
Cổ Yêu này bị phong ấn đang ngủ say, sau khi bị Vương Lâm lấy ra liền trực tiếp được phá bỏ phong ấn. Ngay khi hắn tỉnh lại, Vương Lâm giơ tay phải vỗ mạnh lên người hắn.
 
Ầm một tiếng, yêu tinh trong mắt trái của cổ Yêu này bất ngờ tan vỡ, hóa thành một luồng yêu lực vô biên, sau khi bị một chưởng của Vương Lâm đánh vào, lao thẳng tới pho tượng cổ Yêu kia.
 
Được luồng yêu khí này dung hợp vào, pho tượng cổ Yêu đỏ sẫm kia như muốn chảy máu tươi, trong mắt trái đang có sáu tinh điểm lập tức hiện lên vòng xoáy của tinh điểm thứ bảy. Dưới dư lực cuối cùng của vết máu Đạo cổ cùng với gần như toàn bộ yêu lực của cổ Yêu này dung nhập vào, trong mắt trái pho tượng cổ Yêu của Vương Lâm, tinh điểm thứ bảy đã ngưng tụ thành hình!
 
Theo lời hứa năm đó, Vương Lâm không giết chết cổ Yêu của Huyết Thần Tử mà lưu lại hồn phách của hắn, sau khi phong ấn liền cất vào trong khe trữ vật, sau khi rời khỏi sẽ thả hắn ra.
 
-Nếu không tìm được mắt trái của Đạo cổ, thì ta sẽ tự nuôi dưỡng một cái cho riêng mình!
 
Vương Lâm nhìn pho tượng cổ Yêu kia, một cảm giác máu mủ tình thâm tự nhiên dâng lên.
 
Hắn vung tay áo, đem pho tượng cổ Yêu màu đó sẫm kia thu vào trong khe trữ vật.
 
Làm xong hết thảy chuyện này, Vương Lâm cúi đầu nhìn mũi tên khổng lồ bên dưới, hai mắt hắn lóe lên tinh quang.
 
-Từ nay về sau, đây sẽ là bảo vật của Vương Lâm ta! Nếu phối hợp với cây cung của Lý Quảng, không biết uy lực của một tiễn này sẽ mạnh đến mức nào!
 
Tay phải Vương Lâm chậm rãi đặt lên thân mũi tên.
 
Hắn chịu đựng lực bài xích trong cơ thể, vận chuyển huyết mạch tiên lực trong cơ thể. Tiên lực này khẽ động, gân cốt toàn thân Vương Lâm đột nhiên chấn động, toàn thân lóe lên kim quang. Thân thể hắn trong khoảnh khắc này trở nên trong suốt, dần dần trong cơ thể của hắn hiện lên cây cung!
 
Cây cung này giống như là gân cốt của Vương Lâm, ở trong cơ thể của hắn tản mát ra từng trận kim quang. Lúc này Vương Lâm chính là cây cung kia!
 
Ngay khi cây cung này xuất hiện, mũi tên khổng lồ ở dưới chân Vương Lâm ầm ầm run lên, như thể cảm nhận được sự tồn tại của cây cung này. Một luồng tiên khí hùng mạnh ầm ầm từ bên trong mũi tên này tràn ra, bay thẳng tới thân thể Vương Lâm.
 
Trong thời gian ngắn, Vương Lâm cảm nhận được một linh hồn vạn cổ tang thương. Linh hồn này chính là hồn của mũi tên kia, dường như nó vừa thức tỉnh sau giấc ngủ say, ngay khi nhảy vào trong cơ thể Vương Lâm liền tiếp xúc với cây cung kia.
 
-Nhỏ lại!
 
Vương Lâm vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
 
Ngay khi hắn nói ra, mũi tên khổng lồ này chấn động mạnh, bất ngờ thu nhỏ lại. Trong lúc thu nhỏ, mũi tên này trực tiếp hướng xuống phía dưới, ầm một tiếng sau khi bay xuống mấy ngàn trượng mới dừng lại. Một bộ phận phía sau nó lại bị kẹt lại ở bên ngoài lỗ hổng trên không trung.
 
-nhỏ thêm một chút nữa.
 
Thanh âm Vương Lâm lạnh lùng, mũi tên kia chấn động, lại thu nhỏ lại thêm một chút nữa. Trong tiếng ầm ầm, mũi tên này trong lúc thu nhỏ lại từ bên trong lỗ hổng kia rơi xuống, đầu mũi tên lao thẳng xuống đất.
 
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, trong tiếng nổ này, mũi tên kia cắm xuống mặt đất, đầu mũi tên đâm sâu vào trong mặt đất, thân mũi tên run lên ong ong. Ngay sau khi mũi tên hạ xuống Vương Lâm liền lui lại phía sau, lúc này hắn đứng ở trên chín cái lông đuôi của mũi tên kia.
 
Chín cái lông này rất mềm mại, Vương Lâm đứng ở trên đó thân thể cũng theo mũi tên này mà dâng lên hạ xuống không ngừng. Sau khi thu nhỏ lại hai lần, mũi tên này vẫn còn dài chừng vạn trượng, từ xa nhìn lại giống như là một cây cột lớn đâm nghiêng vào trong mặt đất một nửa.
 
Vương Lâm đứng ở trên những cái lông ngẩng đầu nhìn lỗ thủng trên bầu trơi. Ở đằng sau lỗ thủng kia là một màn tối đen, không biết thông tới nơi nào. Trước mắt hắn, xung quanh rìa của lỗ thủng kia chậm rãi nhúc nhích, bất ngờ đang từ từ khép lại.
 
-Nơi này thật là kỳ dị Vương Lâm cúi đầu tay phải bấm quyết, chỉ xuống mũi tên này.
 
-nhỏ, nhỏ. nhỏ!
 
mũi tên này lại run lên, với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng thu nhỏ lại. Cuối cùng trên đó có hào quang lóe lên, khi thân thể Vương Lâm hạ xuống, mũi tên này đã hóa thành nhỏ như bình thường. Vương Lâm đưa tay phải túm một cái, mũi tên này gào thét tới gần, rơi vào trong tay hắn.
 
Cầm mũi tên này, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nhìn thấy ở trên mũi tên này có bốn ký hiệu. Bốn ký hiệu này rất dài, tràn ngập toàn thân mũi tên, phát ra từng trận u quang yếu ớt.
 
-Bốn ký hiệu này có liên quan tới linh hồn, chắc chắn sau khi được gia tăng có thể làm tăng uy lực của mũi tên này! Một mũi tên của Lý Quảng năm đó bắn rơi mắt trái của Đạo cổ, không biết linh hồn đã được gia tăng như thế nào.
 
Vương Lâm hơi trầm ngâm, tay trái điểm lên trán, trong phút chốc ở trên trán hắn hiện lên tinh điểm của cổ Thần, Thiên Hoàng Lô trực tiếp hiện ra.
 
Thiên Hoàng Lô khổng lồ kia sau khi xuất hiện liền chậm rãi chuyển động, trong mắt Vương Lâm hắn nhìn thấy rõ bên trong cái lò này có hồn của hai người!
 
Nam Chiếu Thượng Nhân và Thiên Triệu Thượng Sư!
 
Hồn của hai người này bị Vương Lâm trấn áp ở trong Thiên Hoàng Lô này!
 
-Ta sẽ lợi dụng hồn của hai người này để gia tăng mũi tên này!
 
Vương Lâm vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay trái chỉ về phía Thiên Hoàng Lô. Cái lò này chấn động mở ra, hồn của Nam Chiếu và Thiên Triệu trực tiếp bay ra, chưa kịp bỏ chạy đã bị tay trái của Vương Lâm cách không bắt lấy. Hồn của hai người này rống lên thê lương, bị Vương Lâm trực tiếp đặt lên trên mũi tên ở tay phải.
 
Ký hiệu trên thân mũi tên kia lóe lên u quang kịch liệt, hồn của Nam Chiếu Thượng Nhân và Thiên Triệu Thượng Sư đột nhiên rống lên, dung hợp với hai trong bốn ký hiệu kia. Trong phút chốc, trên mũi tên này bộc phát ra một khí tức kinh thiên động địa.
 
Khí tức này rất mạnh, ngay cả Vương Lâm cũng phải động dung.
 
-Còn có hai đạo ký hiệu nữa, còn về hồn phong ấn Vương Lâm trong lúc trầm ngâm giơ tay trái túm vào hư không, cái khe trữ vật xuất hiện, từ bên trong bay ra một tòa lầu các lớn!
 
Lầu các này chính là địa phủ của Đạo cổ Diệp Mịch mà Vương Lâm tìm được trong vùng đất Cổ Thần!
 
Lầu các này có một vài cửa sổ, năm đó Vương Lâm đã nhìn ra ở bên trong có phong ấn ba thần hồn rất hùng mạnh, không đến vạn bất đắc dĩ quyết không thể thả ra. Lúc này Vương Lâm nhìn chằm chằm lầu các kia, nhìn ba thần hồn ở bên trong, trầm mặc hồi lâu, không khinh cử vọng động, mà thu lầu các địa phủ này lại.
 
-Ba thần hồn này quá mức hùng mạnh, là kẻ địch mà Đạo cổ đã phong ấn ở cố hương năm đó, với thực lực của ta hiện giờ một khi thả ra chắc chắn sẽ bị đánh trả.
 
Trong lúc trầm ngâm, ánh mắt Vương Lâm nhìn lên hình tròn ở trên đầu mũi tên. Hình tròn này Vương Lâm nhìn mất mấy canh giờ, đây chính là mấu chốt để dung hợp lực bài xích giữa Đạo Cổ và tiên ở bên trong mũi tên này.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm thủy chung không thể nhìn ra kết cấu cùng với sự kỳ dị của hình tròn này. Hắn thầm than một tiếng, không quan sát tiếp nữa mà vung tay phải lên, lập tức mũi tên này hóa thành một đám kim quang tiêu tan, chia làm bảy đạo kim quang, chui vào thất khiếu của Vương Lâm. hoàn toàn biến mất.
 
Sau khi thu lấy mũi tên này, Vương Lâm nhìn thoáng qua thiên địa ở nơi này, chân phải tiến lên một bước, thân thể dung nhập vào trong mặt đất, theo từng tầng vòng tròn vẫn còn tồn tại, đi tới cánh cửa đá ở phía cuối.
 
Tốc độ của hắn cực nhanh, thần sắc ung dung, không quá lâu sau dần dần theo những vòng tròn này không ngừng thu nhỏ lại, sau khi quay về chỗ vòng tròn cuối cùng ở đằng sau cánh cửa đá, thân thể không chút dừng lại, tay phải vung về phía trước, cánh cửa đá kia ầm ầm mở ra. Hắn trực tiếp bước vào bên trong cánh cửa đá, lúc xuất hiện, đã quay về tầng thứ mười tám của Phù Văn Tộc.
 
Đứng ở tầng thứ mười tám, Vương Lâm quay đầu lại nhìn cánh cửa đá, vung tay áo, cánh cửa này lại đóng lại. Sau khi bấm quyết để lại rất nhiều đạo phong ấn, Vương Lâm liền chuẩn bị rời khỏi nơi này.
 
-Phải luyện hóa đạo quả, khiến cho sinh tử, nhân quả, chân giả ba đạo bổn nguyên đại thành Vương Lâm xoay người đang muốn rời khỏi, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, than nhẹ một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn lên vách tường trước mặt lúc trước khi hắn phá phong ấn trên cánh cửa đá đã bị lực xung kích từ bên trong đánh vào.
 
Trên vách tường này có rất nhiều vết nứt, còn có rất nhiều đá vụn rơi xuống. Trong đó có một cái khe rất sâu, giống như xuyên qua vách tường này lộ ra cảnh vật đằng sau bức tường.
 
Vương Lâm lúc trước bị cánh cửa đá kia thu hút toàn bộ sự chú ý, vẫn chưa lưu ý đến những manh mối trên vách tường kia, lúc này khi bình tĩnh trở lại, liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay chỗ kỳ dị!
 
Ánh mắt hắn theo cái khe trên vách tường mơ hồ nhìn thấy ở phía ngoài hình như là một vùng trống trải tối đen. Khí tức từ nơi đó truyền đến xuyên qua cái khe này khiến cho Vương Lâm cảm thấy rất quen thuộc.
 
-Chiến trường vực ngoại!
 
Vương Lâm thì thào.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận