Tiên Nghịch

Chương 661: Tham Lang đáng thương

Hắn vừa muốn phản kháng, tiên vệ khôi lỗi bước lên trước một bước, lôi thú rít gào, ba chung cực chủ hồn đồng thời phát ra tiếng hô khóc, quanh quẩn trong động phủ.
 
Cùng lúc đó Thất Tinh kiếm trận bỗng nhiên kiếm khí tung hoành, thất kiếm hóa thành một, từ trên không trung chém xuống. Khi kiếm khí chém xuống, lại có có bảy tà thú chi hồn rít gào, ngăn cản lại ý đồ quay trở về của nguyên thần.
 
Phía trên nguyên thần của Lôi Đạo Tử, Vương Lâm đã hạ cấm chế từ trước, trong lúc này bùng nổ toàn diện, hình thành một lưới điện quang, gắt gao vây chặt lấy nguyên thần Lôi Đạo Tử.
 
-Hứa Mộc, ngươi không tuân thủ lời hứa!
 
Lôi Đạo Tử lạnh lùng nói.
 
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, đối với nguyên thần bị trọng thương của Lôi Đạo Tử trước mặt, nguyên lực gần như toàn bộ tiêu hao hết, vì muốn sống, không thể không đáp ứng yêu cầu của mình. Thật là một cơ hội tốt cho Vương Lâm luyện chế một tiên vệ khôi lỗi.
 
Luyện chế tiên vệ đầu tiên phải cam đoan người bị luyện chế, phải cam tâm tình nguyện!
 
-Tại hạ không có không tuân thủ lời hứa, chỉ có điều bước cấm chế thứ hai này, nếu như trong lòng ngươi không cam tâm tình nguyện, sẽ không thành công, vì để phòng ngừa không ngờ, tự nhiên muốn mời nguyên thần của ngươi xuất ra.
 
Vương Lâm bình thản nói, tay phải hư không một chút, tiên vệ khôi lôi cùng lôi thú nhất tề vây quanh nguyên thần của Lôi Đạo Tử, nếu có gì dị động, bọn chúng sẽ lập tức ra tay không chút do dự.
 
Vương Lâm không có nhìn nguyên thần của Lôi Đạo Tử, tay phải chộp vào tay trái, chộp vào trước mặt nguyên thần, tiếp theo thả túi trữ vật của Lôi Đạo Tử ra một bên rồi nhắm mắt lại phun ra một ngụm nguyên thần khí, tràn ngập trong thân thể Lôi Đạo Tử.
 
Nguyên thần Lôi Đạo Tử cực kỳ âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn Vương Lâm, hắn muốn nhìn xem Hứa Mộc này rốt cuộc ấn hạ loại lạc ấn gì!
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, nguyên thần khí của Vương Lâm không ngừng phun ra, hóa thành một mảnh điện quang dung nhập vào trong thân thể Lôi Đạo Tử.
 
Nhoáng một cái đã qua mấy ngày, thân thể Lôi Đạo Tử, không ngừng gầy yếu đi, cuối cùng gần giống như da bọc xuong, nhưng bên trong điện quang chạy, lại giống như sấm đánh. Trên thân thể quang mang không ngừng lóe ra, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
 
Nguyên thần Lôi Đạo Tử mấy ngày nay nhìn gần như không chớp mắt, trong mắt rung động, càng ngày càng đậm, hắn mới đầu còn chưa nhìn ra Vương Lâm muốn làm gì. Nhưng mấy ngày kế tiếp cũng bỗng nhiên hiểu ra, Hứa Mộc này, là muốn luyện mình thành khôi lỗi!
 
Trong mắt hắn rung động, biến thành kinh hãi, ánh mắt lạc vào tiên vệ khôi lỗi ở bên cạnh. Lúc này mặc dù nguyên thần không ở trong thân thể nhưng cảm giác được toàn thân băng hàn.
 
-Hay là…hay là khôi lỗi này bị ngươi luyện thành ra như vậy phải không! Người rốt cuộc là thế nào, sao có thể có phương pháp tế luyện độc ác như vậy!
 
Vương Lâm giương mắt nhìn thây khô toàn thân lấp lóe đồng quang, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị.
 
-Không hổ là thân thể của Âm Hư tu sĩ, không cần cất chứa vật có tính chất kim loại vẫn có thể đạt tới đồng cấp, nếu thêm vào thiên tài địa bảo, sợ là còn có thể kéo lên nữa!
 
-Hứa Mộc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, lão phu chỉ đáp ứng làm nô cho ngươi chứ không đáp ứng trở thành khôi lỗi của ngươi!
 
Nguyên thần Lôi Đạo Tử trợn mắt nhìn Vương Lâm, lập tức gấp giọng quát. Đã nhiều ngày nay, hắn rống lên nhiều lần, nhưng Vương Lâm vẫn thủy chung tế luyện, căn bản không để ý tới hắn. Mấy ngày nay hắn trơ mắt nhìn thân thể mình bị luyện hóa, cảm giác này, khiến cho hắn hận Vương Lâm tới vô cùng rồi.
 
Chẳng qua, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nguyên thần bị phong ấn, tiên vệ khôi lỗi, lôi thú, cũng ba chủ hồn vây quanh, khiến cho Lôi Đạo Tử hiểu được, mình có hành động gì chỉ còn một con đường chết.
 
-Om sòm!~ Vương Lâm nhướng mày, tay phải vung lên, hai đại kiếm khí lăng thiên hậu xuất hiện, trong phút trốc toàn bộ động phủ lập tức tràn đầy ý cảnh kiếm khí. Dưới kiếm khí, Lôi Đạo Tử lập tức ngậm miệng. Trong lòng hắn run lên, nhìn hai đạo kiếm khí kia, trong mắt càng hoảng sợ.
 
Hắn chua xót dùng ánh mắt quét chung quanh, quanh thân thể có ngoại vật uy hiếp, đừng nói hiện giờ nguyên lực hắn tiêu tan, mặc dù nguyên lực sung đầy, đạt tới trạng thái đỉnh, hắn cũng không dám chắc có mười phần lao ra ngoài được. Trong đó hắn kieenh kị nhất chính là hai đạo kiếm khí kia.
 
Nguyên thần Lôi Đạo Tử sau khi ngậm miệng, thần thức Vương Lâm tản ra, tràn ngập tinh cầu bỏ hoang này. Hồi lâu, ánh mắt hắn ngưng lại, tay phải nâng lên, chỉ về phía trước, bốn phía chấn động ầm vang. Ở phía ngoài động phủ xa phía chân trời, một đạo hoàng tuyền xuất hiện.
 
-Hoàng Tuyền lực, hấp!
 
Vương Lâm trầm giọng nói.
 
Hoàng tuyền trống không xuất hiện trên trời, trong nháy mắt hiện ra một lực hút khổng lồ, lực hút này truyền vào trong mặt đất, dần dần làm cho tinh cầu bỏ hoang này trở nên run rẩy. Cuối cùng tăng thành động đất.
 
Ngay sau đó, từng đạo khoáng thạch mang theo khí tức kim loại, ầm ầm lao ra khỏi mặt đất, bị hút vào trong hoàng tuyền. Theo thời gian càng nhiều khoáng thạch kim loại bị hút vào hoàng tuyền.
 
Hồi lâu, mặt đất chậm rãi dừng run rẩy, lực hút của hoàng tuyền ngừng lại, khoáng thạch kim loại bên trong bị hòa tan, hình thành ba dịch cầu màu vàng to bằng nắm tay, từ trong bay ra, rơi vào bên trong động phủ.
 
Tay phải Vương Lâm bắt lấy một dịch cầu màu vàng, đặt tại mi tâm thân thể Lôi Đạo Tử, tùy tiện hít một ngụm nguyên thần khí.
 
-Ngân cấp!~ Vương Lâm ánh mắt lộ ra vui mừng, ánh mắt dừng ở trên nguyên thần Lôi Đạo Tử thủy chung vẫn âm trầm nhiều ngày nay.
 
-Làm khôi lỗi cho ta ba ngàn năm, ta cho ngươi tự do, thế nào!
 
Lôi Đạo Tử trầm mặc.
 
-Mặc dù ngươi còn bảo mệnh thần thông, cũng không qua được kiếm khí của ta!
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
Trước mặt Lôi Đạo Tử lúc này chỉ còn hai con đường, thứ nhất là mạo hiểm phản kháng nhưng hắn cũng hiểu được, bảo mệnh thần thông của mình tuy rằng hùng mạnh, nhưng so với đạo kiếm khí kia, cũng kém nhiều lắm. Hắn không chút nghi ngờ, đối mặt với hai đạo kiếm khí này, đồng thời phóng ra, bản thân mình sẽ không có đường lui.
 
Đường thứ hai, là trở thành khôi lỗi của hắn, với ba ngàn năm thời gian, đổi lấy tự do sau này. Điều kiện tiên quyết là đối phương tuân thủ lời hứa, và trong ba ngàn năm đó mình không bị chết trận… Lôi Đạo Tử chua xót nhìn thoát qua khôi lỗi thủy chung không nói một câu nào bên cạnh.
 
-Khôi lỗi này thân thể rất cứng rắn, ngay cả đối đầu với pháp bảo cũng không thể chết được… … Lúc này, trong vân hà tinh xa xôi, sương mù nồng đậm, bao vây hết thảy tinh hà này, một khí tức ầm trầm theo đó mà tràn ngập ra bên ngoài, khiến cho hết thảy tu sĩ tới đây đều phải chọn đường vòng mà đi.
 
ở La Thiên Tinh Vặc, Vân Hà tinh này là một nơi tử vong, phàm là tu sĩ tiến vào bên trong, rất ít người có thể còn sống đi ra.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên sương mù trong Vân Hà tinh dày đặc, từ trong kịch liệt quay cuồng hướng ra ngoài. Có một vật từ bên trong lao ra bên ngoài, dần dần, sương mù quay cuồng ngày càng đậm hơn.
 
Trong phút chốc, chỉ thấy một bóng dáng gầy gò, toàn thân quần áo rách nát, thần thái cực kỳ chật vật, còn mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm, nhanh chóng lao ra ngoài, trước mặt hắn còn có một cái đỉnh thật lớn.
 
Mắt thấy sắp hoàn toàn lao ra khỏi sương mù được rồi, thậm chí đã lộ ra vẻ vui mừng như điên, đây là lần thứ tám hắn chạy trốn trong vòng bảy mươi năm qua…Nhưng ngay sau đó, một xúc tu dài không thể tưởng tượng được, tốc độ vô cùng vọt ra khỏi Vân Hà tinh, trực tiếp quấn lấy thân mình gầy gò kia, hung hăng kéo xuống phía dưới.
 
Người này đúng là Tham Lang, hắn bị xúc tu bắt lấy, nhanh chóng rơi xuống dưới, nhìn sương mù dày đặc trước mắt, trong mắt dâng lên tuyệt vọng vô cùng.
 
"Lão phu cả đời tầm bảo, không ngờ tới lại có kết cục như thế này… Vương Lâm đều bởi vì ngươi! Nếu không phải vì ngươi chạy tới La Thiên Tinh Vực chết tiệt này, lão phu làm sao bị đưa tới đây! Nếu không bị đưa tới đây, làm sao rơi vào tinh cầu đáng sợ như thế này!"
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận