Tiên Nghịch

Chương 1850: Tử Tông

Núi xanh không còn nữa. Chỉ còn một ngọn núi tử vong.
 
Nước biếc không còn trong lành, chỉ còn mùi hôi thối.
 
Ngay cả gió thổi cũng mang theo tang thương và bi ai, mang theo vẻ suy đồi.
 
Cả những đại điện lầu các tinh xảo cùng đầy tro bụi. Mất đi sinh cơ, lộ vẻ xuống dốc.
 
Bậc đá của tòa núi nhỏ cũng tổn hại rất nhiều, rất nhiều đá vụn trong gió như truyền ra khúc nhạc đau thương.
 
Lúc này Vương Lâm nhìn lại, đám đệ tử Đông Lâm Tông giờ đây đều ở trong sân rộng, tại thềm đá trước đại điện, từng khối hài cốt không biết tử vong từ bao giờ, thân thể đã sớm thối nát, trở thành những bộ xương khô.
 
Đám đệ tử Đông Lâm Tông vừa ngồi khoanh chân cũng đều đã trở thành hài cốt.
 
Đây đúng là một tông môn chết!
 
Không còn chút sinh cơ. bị tử khí nồng đậm bao phủ.
 
Nhưng trong Đông Lâm Tông, trong tử khí nồng đậm này lại tràn ngập một luồng mộng chướng bao phủ, do vô số người trước khi chết tạo thành, giống như đám đệ tử Đông Lâm Tông này chết đi mà cũng không biết bản thân đã tử vong.
 
Bọn họ vẫn di chuyển trong mộng như vậy.
 
Đó cũng là lý do mà vừa rồi Vương Lâm và Lưu Kim Bưu đứng đó. Đám người này đi qua bên cạnh nhưng lại không hề phát hiện ra. Không phải là Vương Lâm không tồn tại mà bọn họ. Không tồn tại.
 
Nói họ là quỷ hồn cũng không thỏa đáng. Nơi này theo Vương Lâm thấy không có quỷ hồn, nếu có chỉ là những mộng chướng tử vong. Trong mộng chướng này, người ngoài dù có tới nơi này cũng rất khó phát hiện ra, thậm chí bị hấp dẫn còn gặp phải ảo giác tương tự. Trện thực tế là người bên ngoài đi vào trong mộng chướng sẽ bị dung nhập vào nơi này.
 
Từ cổ chí kim, nơi này đã bị hủy diệt vô số năm rồi. Cụ thể là bao lâu Vương Lâm không biết. Nhưng hắn biết rõ là có lẽ vô số năm qua, có lẽ cũng có rất nhiều người tới nơi này mà không hề phát hiện ra thực tế đây là một tông môn chết, làm khách ở nơi này sau đó rời đi.
 
Nhưng hắn không phải là người đầu tiên phát hiện ra mánh khóe ở nơi này!
 
Bởi hắn nhìn thấy ở vị trí trung tâm của Đông Lâm Tông, trong một tòa điện phủ khổng lồ có một luồng sinh cơ yên lặng tồn tại.
 
Sinh cơ này tràn ngập cơ độc và bi ai, giống như một đứa trẻ sau khi nhà cửa bị hủy, mất đi toàn bộ người thân, khóc than thê lương sau đó yên lặng bảo vệ nơi này.
 
Không có ai làm bạn, chỉ có đống đổ nát tử vong và những khối thi thế, trong bi ai và cô độc, ngưng tụ mộng chướng của mọi người, làm cho nơi này có núi xanh nước biếc hư ảo, tạo thành tông môn phồn hoa, đám đệ tử Đông Lâm Tông hư ảo tới ở cùng mình.
 
Trước khi Vương Lâm chưa hiểu ra hư bản nguyên của bản thân thì hắn dù có tới nơi đây nhưng cũng vẫn không thể nhìn ra như trước. Nhưng giờ phút này hắn cảm nhận được rồi. Hắn than nhẹ, lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
 
Đợi cho cơn gió thổi qua, hắn mở hai mắt ra, Đông Lâm Tông suy đồi tử vong nọ biến mất, thay thế vào đó là một tông môn đầy sinh cơ và đệ tử đang thổ nạp, lui tới.
 
- Đi thôi!
 
Vương Lâm nhẹ giọng nói, đi về phía trước. Lưu Kim Bưu không thấy được biến hóa nơi này, chỉ mơ hồ có cảm giác không thích hợp, nhìn quanh hồi lâu, đi theo sau Vương Lâm tiến về phía trước.
 
Vừa đi tới, bên ngoài thân thể Vương Lâm mơ hồ lan ra gợn sóng. Sóng gợn này người ngoài không nhìn thấy, là do tự thân Vương Lâm tỏa ra, khiến mình dung nhập vào trong vòng mộng chướng này.
 
Trong nháy mắt khi hắn và Lưu Kim Bưu rơi vào mặt đất Đông Lâm Tông, từ xa xa có hai đạo cầu vồng gào thét lao tới, hóa thành hai tu sĩ một nam một nữ.
 
Hai người này tuổi không lớn, nam tu khá anh tuấn, thần sắc không chút buông lỏng, lộ ra vẻ cung kính. Nữ tử bên cạnh rất xinh đẹp. ánh mắt nhìn Vương Lâm lộ ra vẻ tò mò.
 
Tiền bối, vãn bối vâng mệnh lão tổ mời người đi tới trước Đông Lâm Điện.
 
Thanh niên kia mỉm cười ôm quyền, lời nói và thần sắc vô cùng cung kính.
 
Nữ tử bên cạnh cũng ôm quyền, ánh mắt đảo qua người Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhìn hai đệ tử Đông Lâm Tông phía trước, trong lòng thầm than, thần sắc nhu hòa gật đầu.
 
Hai đệ tử Đông Lâm Tông này dẫn đường mang theo Vương Lâm hướng về đại điện trung tâm của Đông Lâm Tông bay đi. Đông Lâm Tông rất lớn, cả đường bay đi Vương Lâm thấy trong tông này tràn ngập sinh cơ.
 
Hắn thấy rất nhiều tiên hạc bay lượn, trên mặt đất rất nhiều vườn dược phẩm, chỗ những đệ tử đều đông người ở, hoặc đang đả tọa hoặc đang mỉm cười đàm luận.
 
Gió thổi cũng mang theo tiên khí nồng đậm, giống như tiên cảnh vậy.
 
Trên đường Vương Lâm còn nhìn thấy một số đệ tử Đông Lâm Tông đang bay nhanh đi. sau khi nhìn thấy mình hiến lộ thân ảnh liền ôm quyền cung kính vái một cái.
 
Người Đông Lâm Tông rất ôn hòa, đối với Vương Lâm hơi khách khí, giống như Vương Lâm là khách quý của nơi này vậy.
 
Sau khi sắp tới đại điện ở trung tâm Đông Lâm Tông thì có hai đạo cầu vồng mang theo khí thế kinh thiên động địa, gào thét bay tới, trong nháy mắt đã tới phía trước Vương Lâm, truyền ra tiếng cười sang sảng.
 
Đông Tồn, Tiểu Yên, hai người các ngươi lui ra đi.
 
Trong tiếng cười, từ hai đạo cầu vồng lộ ra hai tu sĩ. Người vừa nói là một lão già, bên cạnh là một nam tử trung niên mỉm cười ôm quyền hướng về phía Vương Lâm vái chào.
 
Hai người này bất ngờ đều có tu vi Kim Tôn, cực kỳ bất phàm. Lão già cười sang sảng hướng về phía Vương Lâm ôm quyền nói.
 
Tại hạ Hứa Thiên Niên, là Đại trưởng lão Đông Lâm Tông, tuân theo lệnh lão tổ tới nghênh đón tiền bối tới Đông Lâm Tông.
 
Vãn bối Hà Đạo, Tông chủ Đông Lâm Tông ra mắt tiền bối.
 
Nam tử trung niên kia mỉm cười, thần sắc rất khách khí.
 
Nhìn hai người, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ bi ai. Dạng cô độc tới mức nào mới có thể ngưng tụ ra mộng chướng làm bạn tới mức này.
 
Đi thôi.
 
Vương Lâm than nhẹ, nói với hai người.
 
Đi cùng hai tu sĩ Kim Tôn này, cũng đủ thấy Vương Lâm được coi trọng tới mức nào. Họ đi tới trung tâm của Đông Lâm Tông, thánh địa của Đông Lâm Tông, Đông Lâm Điện.
 
Lão tổ ở bên trong. Chúng ta đều không được triệu kiến, không tiện tiến vào, xin mời tiền bối vào trong.
 
Lão già kia cười sang sảng, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói.
 
Vương Lâm gặt đầu, nhìn cánh của Đông Lâm Điện. Trên thực tế, hắn vốn vừa rồi khi khám phá ra nơi này mà mộng chướng có thể một mình tới đây. Đi vào đại điện trong đống đổ nát, tỏa ra bi ai này.
 
Hắn không cần phải nói chuyện với những huyễn ảnh trong mộng chướng.
 
Nhưng hắn lại không làm vậy. Hắn có thể cảm nhận được sự cô độc và bi ai này. Hắn tôn trọng lão tổ Đông Lâm Tông này. Do vậy nên lão tổ mới ở trong mộng chướng này tôn trọng Vương Lâm.
 
Kim Bưu, ở bên ngoài chờ ta.
 
Vương Lâm nhẹ giọng nói. Hướng về phía Đông Lâm Điện đi tới.
 
Lưu Kim Bưu cung kính vâng dạ xong, theo tiềm thức nhìn quanh một chút. Hắn có cảm giác nơi này quỷ dị nhưng lại không nói được rốt cục là quỷ dị ở nơi nào.
 
Từ từ đi vào bên trong Đông Lâm Điện, cho tới khi Vương Lâm hoàn toàn bước chân phải vào trong điện, một giọng nói tang thương lộ ra vẻ bi ai và cô độc vang vọng trong điện này.
 
Ngươi đã đến rồi.
 
Trong đại điện phía trước Vương Lâm có ba pho tượng lớn. Pho tượng này khắc hai nam một nữ. Bọn họ ngâng đầu nhìn về phía đông, khóe miệng mang theo nụ cười, còn có khí tức mênh mông lan ra từ trong ba pho tượng này.
 
Ở dưới pho tượng có một lão già mặc áo xám đang ngồi. Trên mặt lão già này đầy những nốt đồi mồi, giống như một người già phàm nhân. Thần sắc hắn lộ ra vẻ đau thương vô tận.
 
Hắn ngồi ở nơi đó, trên người ngoài vẻ bi ai còn có một luồng khí tức cực kỳ cường đại ân dấu rất sâu trong cơ thể. Luồng khí tức này vượt qua tất cả Thiên Tôn mà Vương Lâm đã từng gặp.
 
Tới rồi.
 
Vương Lâm than nhẹ, đi tới trước người lão già, khoanh chân ngồi xuống, tay phải giơ lên, lấy ra một bầu rượu.
 
Uống không?
 
Vương Lâm đưa bầu rượu cho lão già.
 
Lão già trầm mặc trong chốc lát, uống một ngụm.
 
Ta ở trên người ngươi cảm nhận một luồng khí tức quen thuộc. Ngươi hẳn là không phải lần đầu tới nơi này.
 
Lão già ngẩng đầu nhìn Vương Lâm.
 
Trong mộng đã tới một lần.
 
Vương Lâm lấy ra bầu rượu thứ hai, đưa lên miệng uống một ngụm.
 
Có lẽ thế. Ta ở nơi này đã rất lâu rồi. Có lẽ ngươi thật sự đã tới đây trong mộng.
 
Lão già này nhìn cánh cửa đại điện phía xa xa, chậm rãi nói.
 
Ngươi ở trong mộng đi tới Đông Lâm Tông, so với hiện tại thế nào?
 
Lão già nhẹ giọng nói.
 
Giống nhau.
 
Vương Lâm nhìn lão già. Hắn có thể cảm nhận được nổi bi ai của đối phương.
 
Cám ơn.
 
Lão già nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống. Với tu vi của hắn vốn không còn biết tới nước mắt nhưng hôm nay lại vì một câu giống nhau của Vương Lâm mà chảy xuống.
 
Ta ngồi ở nơi này đã rất lâu rồi. Ngươi là người duy nhất sau khi nhìn rõ tất cả lại vừa khiến ta cảm thấy quen thuộc. Nơi này là nhà ta. Ta năm đó rời đi. Cho tới khi thành Dược Thiên Tôn trở về, về tới nhà thì đã như thế này rồi.
 
Lão già kia mở hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ và đau thương nồng đậm.
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
Ta không biết người nào làm ra. Cũng không tra ra nổi. Dù là Đại Thiên Tôn cũng không tính ra. Ta chỉ có thể ngồi ở nơi này, lấy ký ức của ta tạo thành một giấc mộng, khiến cho mình ở trong mộng này trở lại Đông Lâm Tông, làm cho Đông Lâm Tông tồn tại. Cho tới khi ta chết đi.
 
Lão già cất giọng khàn khàn nói.
 
Vương Lâm nhìn lão già nọ, không nói gì.
 
Tình cảm thế nào, dạng bi thương thế nào mới khiến cho hắn phải lừa gạt chính mình, dạng cô độc tới thế nào mới có thể khiến một người phải cùng ký ức hư ảo làm bạn.
 
Nếu như Uyển nhi thủy chung vẫn không thức tỉnh. Nếu như Bình nhi không cách nào mở mắt. Nếu như Chu Tước Tinh bị phá hủy. Có lẽ ta cũng sẽ như hắn, một mình ngồi trong tinh không vô tận, trên một tu chân tinh một mình, yên lặng lấy mộng làm say chính mình, tạo ra một thế giới mộng chướng, ở nơi đó có cha mẹ ta, có ta, có Uyển nhi, có Bình nhi, còn có những khuôn mặt ta quen thuộc.
 
Nếu như thật có ngày đó thì có lẽ ta cũng sẽ như vậy.
 
Nằm trong vòng thiên địa, chịu u minh điều khiển, chúng sinh không thể tìm được chân đạo. Trầm luân khổ hải, vĩnh viễn không thể thấy được chân đạo. Phụng chí tu chân!
 
Những lời này là hung thủ dùng máu tươi của môn nhân Đông Lâm Tông ta viết lên trên khối bia đá.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận