Tiên Nghịch

Chương 1216: Uy danh mười năm trước

Trong tinh vực cấp sáu, trên một đại lục có một tòa truyền tống trận. Bên ngoài trận pháp này có hơn mười tu sĩ đang ngồi khoanh chân. Trong đó có một nam một nữ đang thấp giọng nói chuyện với nhau. Nữ tử thỉnh thoảng khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía nam tử bên người mang theo nét quyến rũ.
 
- Ta mới không thèm tin lời huynh. Lữ Tử Hạo có tu vi cao thâm như thế, có thể so với trưởng lão Tiên Âm Môn của chúng ta. Lại còn chuyện đại sư huynh tử vong. Nhân vật như vậy, Vô Cực Tông tất nhiên sẽ toàn lực bảo vệ, làm sao có thể chết như lời huynh nói chứ.
 
- Sư muội, những lời ta nói đều là sự thật. Lữ Tử Hạo nọ bởi vì đắc tội Thần Tông nên mười năm trước đã bị Thần Tông đuổi giết, mất mạng ở tinh vực cấp năm.
 
Nam tử cười nói.
 
- Lữ Tử Hạo này cũng có thể coi là kiêu hùng của Vân Hải chúng ta. Chỉ đáng tiếc là người này cuồng vọng tự đại, trêu chọc vào Thần Tông.
 
Nam tử này đang nói thì đột nhiên truyền tống trận bọn họ trông coi chợt phát ra ánh sáng chói mắt.
 
Tiếng nói nam tử này khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
 
- Không biết người nào ở tinh vực cấp dưới mở truyền tống trận.
 
Thần sắc nam tử cao ngạo. Hắn thân là đệ tử nội môn của Tiên Âm Môn, phụ trách trông coi truyền tống trận. Trước đây mỗi lần người của tinh vực cấp dưới tới đây đều phải đưa một ít tinh thạch cho người phụ trách trông coi truyền tống trận. Đây chính là quy củ của Vân Hải.
 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ánh sáng từ truyền tống trận tăng mạnh, nhưng chi trong nháy mắt liền đạt tới đỉnh. Thiên địa ầm vang, phong vân biến sắc. Vô tận nguyên lực ầm ầm ngưng tụ lại, điên cuồng chảy vào trong truyền tống trận, khiến cho truyền tống trận này lập tức phát ra những tiếng động bất thường, sau đó xuất hiện những khe nứt.
 
Một cảnh tượng bất ngờ lập tức khiến cho hơn mười tu sĩ bên ngoài truyền tống trận săc mặt đại biến. Đám người này lập tức đứng dậy.
 
- Thật to gan, lại dám mãnh mẽ gia tốc. Một khi truyền tống trận này bị hủy diệt thì chẳng tông phái nào của tinh vực cấp dưới có thể chịu nổi trách nhiệm này! Ta muốn xem người của tông phái nào có thể cuồng vọng như vậy!
 
Nam tử vừa nói chuyện lúc nãy thần sắc âm trầm, tay phải vỗ vào túi trữ vật. Lập tức từ trong đó bay ra một thanh phi kiếm. Theo ngón tay phải hắn chỉ ra, phi kiếm này gào thét lao thẳng tới truyền tống trận.
 
Nhưng ngay trong nháy mắt khi phi kiếm bay tới gần, từ trong truyền tống trận chợt bộc phát ra một tiếng ầm ầm vang kinh thiên động địa. Trong ầm vang đó, truyền tống trận lập tức sụp đổ, tỏa sáng chói mắt. Bên trong đó có hai thân ảnh lao ra, bay thẳng vào tinh không!
 
- Ngươi.
 
Nam tử vừa thi triển phi kiếm đó đang muốn nói nhưng lập tức ngừng lời. Hắn mơ hồ thấy được trong nháy mắt hai thân ảnh lao ra, nhận được tướng mạo của một người.
 
Chỉ liếc mắt một cái liền lập tức khiến cho thần sắc hắn đại biến!
 
- Lữ Tử Hạo!
 
Nam tử này năm đó cũng đã tận mắt nhìn thấy trận chiến tuyệt luân của Vương Lâm ở Vô Cực Tông, lại càng thấy cảnh tông chủ và đại trưởng lão tử vong.
 
Vương Lâm không để ý tới những tu sĩ tiểu bối này. Trong nháy mắt khi lao ra khỏi trận pháp, hắn phóng thẳng về phía xa, hóa thành từng trận tiếng xé gió ầm ầm như lôi đình, trong nháy mắt biến mất giữa tinh không.
 
- Nơi gần nhất chính là Tiên Âm Môn. Ngươi đi tới nơi đó có thể truyền tống đến Vô Cực Tông!
 
Bà lão tóc trắng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ sợ hãi.
 
- Người này điên rồi. Hắn điên rồi! Vì tăng nhanh tốc độ mà hắn ngay cả nửa khắc cũng không chờ được, mà lại lựa chọn một phương thức cực kỳ nguy hiểm là ngưng tụ thiên địa nguyên lực vào trong truyền tống trận, khiến cho tốc độ truyền tống trận hoàn thành trong nháy mắt. Chỉ có người điên mới làm như vậy. Chỉ hơi phạm sai lầm một chút là có thể phải chết trong khe không gian này.
 
Bà lão tóc bạc hồi tưởng lại quá trình truyền tống vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
 
Thần sắc Vương Lâm cực kỳ âm trầm, cất bước đạp phá tinh không, trong tiếng ầm ầm vang vọng liền theo phương hướng bà lão tóc bạc chỉ, lao thẳng đến Tiên Âm Môn.
 
Hắn hầu như đã triển khai toàn bộ tốc độ, phóng đi như sấm sét trong tinh vực cấp sáu này. Không lâu sau, ba đại lục của Tiên Âm Môn liền xuất hiện trong mắt hắn.
 
Tiên Âm Môn dù sao cũng là một tông phái của tinh vực cấp sáu, có ba đại lục được trận pháp phòng ngự cường đại bao phủ, người tầm thường khó có thể phá vỡ. Cho dù tu vi có đạt tới Toái Niết thì cũng khó có thể mở ra trong thời gian ngăn, ít nhất cũng phải mất chút thời gian mới có thể phá hủy trận pháp này.
 
Nhưng nếu tu sĩ Toái Niết của Tiên Âm Môn ra tay củng cố trận pháp này thì trận pháp sẽ càng mạnh.
 
Vương Lâm trong tinh không cất bước. Tốc độ của hắn quá nhanh, tạo nên tiếng động ầm ì, tỏa ra một cỗ khí tức điên cuồng, khiến cho toàn bộ người trong Tiên Âm Môn phát hiện ra. Tất cả đệ tử đều bay ra. Ngay cả tông chủ và trưởng lão mới của Tiên Âm Môn cũng đều từ nơi bế quan bay lên, đứng giữa không trung, thần sắc âm trầm, nhìn về phía ngoài.
 
Nhưng cảnh tượng xảy ra lại khiến sắc mặt những người này ầm ầm đại biến.
 
- Lữ Tử Hạo!
 
- Chính là Lữ Tử Hạo! Kẻ giết tông chủ và đại trưởng lão – Lữ Tử Hạo!
 
- Kẻ này không phải đã bị Thần Tông giết chết rồi sao, thế nào lại không chết!
 
- Mười năm trước nghe nói Thần Tông ra tay, diệt sát kẻ này ở tinh vực cấp năm. Lúc này hắn chẳng những không chết, ngược lại tu vi càng mạnh. Chẳng lẽ ngay cả Thần Tông cũng không giết nổi hắn!
 
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Vương Lâm, tất cả tu sĩ Tiên Âm Môn năm đó nhìn thấy tận mắt Vương Lâm đều trở nên xôn xao, tâm thần rung động, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
 
Năm đó thân ảnh Vương Lâm đã khắc một dấu ấn quá sâu trong tâm thần của bọn họ.
 
Dưới ánh mắt của bọn họ, thân thể Vương Lâm không dừng lại chút nào, bước nửa bước đã đi tới bên ngoài đại trận của ba đại lục, ánh mắt lạnh như băng nhìn trận pháo của Tiên Âm Môn và đông đảo tu sĩ bởi vì hắn tới nơi này mà đang rung động. Hắn ở bên ngoài trận pháp, tay phải giơ lên, mạnh mẽ ấn xuống một cái.
 
Trong nháy mắt khi lòng bàn tay hắn đụng vào đại trận, toàn thân Vương Lâm đột nhiên bốc lên một cỗ khí thế kinh thiên.
 
- Sụp đổ cho ta!
 
Những tiếng ầm ầm trong nháy mắt chấn kinh thiên địa, khiến cho cả ba tòa đại lục chấn động. Nhất là đại trận kia lại càng lóe sáng kịch liệt, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, những tiếng động răng rắc vang lên. Năm khe nứt hiện ra, từ năm ngón tay Vương Lâm lan khắp đại trận.
 
Năm cái khe này giống như năm con ác long dữ tợn lao ra, trong chớp mắt đã hoàn toàn bao trùm cả đại trận!
 
Ầm một tiếng, đại trận mà tu sĩ Toái Niết cũng phải tốn thời gian mới có thể phá vỡ lúc này trước mắt tất cả những tu sĩ của Tiên Âm Môn liền ầm ầm sụp đổ.
 
Một lực lượng không thể tưởng tượng đánh sâu vào trận pháp trong nháy mắt khi nó sụp đổ lan ra. Truyền tống trận nọ giống như một mặt gương vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi, bên trong ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, như cuồng phong quét ngang, khiến cho những tu sĩ Tiên Âm Môn ở trên bầu trời đang bị cảnh tượng này làm trợn mắt há mồm đều phải lui lại phía sau. Một vài người không kịp né tránh còn bị những cơn cuồng phong này gây thương tích.
 
Một người, một chưởng, lực lượng một bước, rung động thiên địa.
 
- Mở truyền tống trận hướng tới Vô Cực Tông ra, giao toàn bộ nguyên tinh ra!
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn về phía trước, đảo qua toàn bộ tu sĩ.
 
Những lời này giống như thiên uy, trong nháy mắt hạ xuống, tràn nập trong Tiên Âm Môn, khiến cho hết thảy tu sĩ đều run rẩy tâm thần, không dám nói nửa chữ "không"!
 
Tông chủ tân nhiệm của Tiên Âm Môn toát mồ hôi tràn đầy, ánh mắt nhìn Vương Lâm tràn ngập kinh hãi và kính sợ. Năm đó hắn tận mắt nhìn thấy Vương Lâm ở Vô Cực Tông phát uy, lại càng tận mắt chứng kiến tông chủ tử vong.
 
- Người này năm đó có thể dễ dàng giết chết tông chủ tiền nhiệm và ba trưởng lão, lại có thể trong mười năm trước bị Thần Tông đuổi giết mà không chết. Lúc này sau mười năm hắn trở về, tu vi so với năm đó lại càng kinh khủng hơn. Nhân vật này tuyệt đối không thể trêu chọc!
 
Tông chủ Tiên Âm Môn này không chút do dự, phát ra hàng loạt mệnh lệnh, triển khai toàn bộ lực lượng của Tiên Âm Môn, mở truyền tống trận đi tới Vô Cực Tông.
 
Vương Lâm chuyến này đi không lựa chọn truyền tống trận của Hải Hồn tông bởi vì trận pháp ở đó là trận pháp song hành, phải cần hai đầu mở ra mới có thể truyền tống.
 
Mà Tiên Âm Môn là tông phái cấp sáu, có thân phận này tất nhiên là không cần bên Vô Cực Tông mở trận pháp. Bọn họ có quyền tự động mở trận pháp để ngừa chuyện bất trắc.
 
Đương nhiên kiểu mở trận pháp này cũng có hạn chế, một lần truyền tống không thể quá ba người. Mà sau khi truyền tống, người đó cũng sẽ bị tra xét nghiêm khắc, nếu không có chuyện gì đặc biệt trọng yếu thì chắc chắn sẽ bị trừng trị.
 
Uy danh mười năm trước của Vương Lâm chợt hiện lên trước mắt đám người này. Lúc đó hắn gây nên một hồi gió lốc tại Vân Hải. Mười năm đối với tu sĩ có thể nói là rất ngắn, chỉ như ngày hôm qua mà thôi. Lúc này hắn xuất hiện lại khiến cho Tiên Âm Môn oanh động. Tiên Âm Môn bọn họ đối với Vương Lâm lại càng quen thuộc hơn. Dù sao thì tông chủ và đại trưởng lão năm đó đều chết trong tay Vương Lâm.
 
Giờ phút này cả Tiên Âm Môn đều vận chuyển lên, nhanh chóng mở trận pháp. Tông chủ tân nhiệm Tiên Âm Môn trong lòng lại càng thầm kêu khổ. Hắn chỉ cầu cho sát tinh này nhanh chóng rời đi, đừng khiến đối phương mất hứng. Năm đó đối phương có thể giết tông chủ Tiên Âm Môn, hôm nay lại càng có khả năng giết người.
 
Sau khi lấy tất cả nguyên tinh của Tiên Âm Môn cho vào trong không gian trữ vật, Vương Lâm và bà lão tóc bạc bước vào trận pháp. Bà lão này đối với mọi chuyện xảy ra cực kỳ khiếp sợ. Hàng năm bà đều tới chiến trường của Yêu Tông, không biết chuyện mười năm trước đây, mơ hồ không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.
 
Bà có thể thấy được các vị trưởng lão và tông chủ khi nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lại mang theo vẻ hoảng sợ và kinh hãi tột cùng, tựa hồ đang muốn tiễn ôn thần vậy, khiến hắn nhanh chóng rời đi.
 
Bà trước đây còn lo lắng vấn đề nguyên tinh, nhưng khi thấy Vương Lâm tiếp nhận túi trữ vật của đối phương thì trong lòng thầm cười khổ. Tiên Âm Môn cũng giao nguyên tinh nhanh thật, cứ như Vương Lâm là người đứng đầu Tiên Âm Môn vậy. Chỉ nói một câu, Tiên Âm Môn liền dùng tốc độ nhanh nhất mà mang toàn bộ nguyên tinh tới.
 
- Sợ rằng dù là Vô Cực Tông muốn nguyên tinh thì Tiên Âm Môn cũng không giao ra nhanh như vậy, lại càng có khả năng sẽ dấu đi một ít, không giao ra tất cả.
 
Vương Lâm bước vào trong truyền tống trận, cùng với bà lão mặc bạch y biến mất. Loại truyền tống trận thông tới tinh vực cấp tám này không tồn tại quá trình chờ đợi gì, hầu như chỉ trong nháy mắt là có thể tới Vô Cực Tông.
 
Mãi cho tới khi thấy Vương Lâm rời đi, những người Tiên Âm Môn mới thở phào được một hơi. Sắc mặt tông chủ Tiên Âm Môn cũng giãn ra một chút, nhìn truyền tống trận trống trơn và đại trận phòng thủ đã tan nát, trong lòng vẫn còn run sợ.
 
- Cuối cùng cũng có thể để hắn rời đi. Đừng nói hắn muốn nguyên tinh, cho dù muốn cả Tiên Âm Môn, lão phu cũng chắp tay đưa ra, chỉ cầu hắn có thể nhanh chóng rời đi.
 
Tinh vực cấp tám, trong tu chân tinh của Vô Cực Tông, lúc này trận pháp lóe sáng, bao phủ thiên địa. Ánh sáng chói mắt này trong thời gian cực ngắn tràn ra.
 
- Ở Vô Cực Tông này ta còn muốn lấy một thứ pháp bảo!
 
Thân ảnh Vương Lâm từ trong trận pháp hiện ra, đi về phía Vô Cực Tông mười năm trước.
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận