Tiên Nghịch

Chương 392: Kiền Phong

Vương Lâm vừa rồi ra tay, đó là toàn lực. Điểm này Kiền Phong không đoán được.
 
Sau khi một kiếm đánh lui Kiền Phong, Vương Lâm lập tức há mồm phun ra một luồng khí đen, tay phải nắm vào hư không, lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên xuất hiện trong tay. Hắn vung lên một cái, lập tức toàn bộ hồn phách từ bên trong gào thét mà ra.
 
Vương Lâm biết rõ một chút sức mạnh này không thể chiến thắng được Kiền Phong. Dù sao, người này bản lãnh cũng là Anh Biến Trung Kỳ, cho nên chỉ có ra tay trước, đánh cho người này không kịp trở tay.
 
Hàng triệu hồn phách vừa xuất ra, Vương Lâm ánh mắt chớp động, trong miệng nói khẽ :
 
- Thôn!
 
Bên trong hàng triệu hồn phách kia có mười hai chủ hồn. Mười hai chủ hồn này lập tức nhe răng cười, phóng về phía Kiền Phong.
 
Kiền Phong từ trong quầng sáng đi ra, lúc này bị hàng triệu hồn phách vây quanh. Tất cả những việc này đều diễn ra trong thời gian cực nhanh, nhanh đến nỗi Kiền Phong không kịp trở tay một chút nào.
 
Dù sao hắn cũng chưa hiểu Vương Lâm, trong lòng cũng vẫn coi thường, nếu không nói, dựa vào bản lãnh của hắn, quyết không để cho Vương Lâm có cơ hội sử dụng Hồn Phiên.
 
Hơn nữa hắn thấy tên Vương Lâm này quá đê tiện. Phải biết rằng với thân phận của hắn dù thế nào cũng phải nói mấy câu, đại gia bắt đầu tỷ võ đều phải như vậy. Nhưng tên Vương Lâm này không ngờ ngắt lời hắn, thừa dịp hắn vừa xuất hiện trong nháy mắt công kích ngay. Loại hành vi này thật sự là đánh lén không còn nghi ngờ gì nữa.
 
Năm đó hắn cùng với thiếu tộc trưởng của Tiên Di Tộc quyết chiến một trận, cũng không phải chật vật như vậy.
 
Độn Thiên xem cảnh tượng này trong lòng thích thú, ha ha mỉm cười, thầm nhủ : Tằng Ngưu này đích thực đã nắm được tinh túy của Luyện Hồn Tông ta, đã không rat ay thì thôi, đã ra tay thì phải cướp đoạt tiên cơ.
 
Lúc này Kiền Phong bị hàng triệu hồn phách vây quanh. Những hồn phách này gào thét lao tới, mang theo một lực hùng mạnh đánh vào. Nhất là mười hai chủ hồn kia, đối với hắn có sức uy hiếp thật lớn.
 
Kiền Phong lúc trước vẻ mặt ôn hòa, lúc này lại mang một chút bực bội. Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một cái dùi đỏ như lửa xuất hiện trong tay.
 
- Dùi Chu Tước!
 
Độn Thiên nhướn mày, trong lòng thầm nhủ : Chu Tước Tử đúng là rất sủng ái tên Kiền Phong này, nếu không sẽ không đem pháp bảo bậc này giao cho người này sử dụng.
 
- Tằng Ngưu, đây là pháp bảo của Chu Tước Tử, thuộc loại ngụy tiên bảo, uy lực rất lớn.
 
Độn Thiên dùng thuật truyền âm.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lên. Hắn vốn là người quyết đoán, giờ phút này trong mắt lóe hàn quang, khẽ nói một chữ :
 
- Nổ Hàng triệu hồn phách kia lập tức tự nổ.
 
- Ầm, ầm, ầm !
 
Hàng triệu hồn phách ầm ầm tự nổ, sinh ra uy lực vô cùng. Kiền Phong sắc mặt đại biến, không nói lời nào, thu hồi cái dùi, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm quyết. Lập tức Chu Tước trận đang bao phủ toàn bộ Chu Tước đại lục bỗng nhoáng lên một cái, trong nháy mắt biến mất phía trên Chu Tước đại lục, xuất hiện trên người Kiền Phong.
 
Chỉ thấy vào lúc này những tia sáng xanh như cầu vồng, rẽ đất mang theo từng cơn lốc xoáy thật mạnh, hướng về bốn phía quét ngang mà đi.
 
Hàng triệu hồn phách tự nổ sinh ra một lực tấn công hùng mạnh. Những tia sáng xanh lay động kịch liệt, Kiền Phong ở bên trong thân mình chấn động, phun ra một ngụm máu tươi. Vương Lâm thầm than, hất tay phải lên, thu hồi mười hai chủ hồn. Lúc này Chu Tước trận pháp trên Chu Tước đại lục đã biến mất, hắn thong dong đi vào Chu Tước đại lục, đứng ở bên cạnh Độn Thiên.
 
Tôn Hồn Phiên của Vương Lâm sau khi thu hồi mười hai chủ hồn hóa thành một luồng khí đen, từ trong nguyên thần của Vương Lâm bay ra dung nhập vào trong thân thể của Độn Thiên, hợp lại với Thập Ức Tôn Hồn Phiên thật sự.
 
Hai phân phiên hư ảo của Vương Lâm đã được dùng hết toàn bộ.
 
Độn Thiên nâng tay phải lên, ánh mắt chớp động, sau đó lại buông tay xuống, lúc này hắn không giết được Kiền Phong. Hắn có Chu Tước trận hộ thân, trừ phi sử dụng đệ tứ chủ hồn, nếu không, không thể trừ bỏ được sự bảo vệ của một người có mang Chu Tước kỳ trận.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, giống như tham dự một trận chiến như vừa rồi không phải là hắn vậy.
 
Ba nhịp thở sau, quầng sáng trên người Kiền Phong tiêu tan. Hắn sắc mặt âm trầm đi ra, nhìn chằm chằm Vương Lâm,ánh mắt lộ ra một vẻ xấu hổ và giận dữ. Nhưng lập tức, vẻ phẫn nộ này liền bị hắn thu hồi, hắn hít một hơi thật sâu, trên mặt khôi phục lại vẻ ôn hòa, cười to nói :
 
- Thủ đoạn của Tằng huynh hay lắm! Kiền mỗ xem như đây là một kinh nghiệm.
 
- Quá lời rồi!
 
Vương Lâm bình thản nói, ánh mắt liếc nhìn khu rừng cách đó không xa, than nhẹ một tiếng, thân mình khẽ động, xoay mình rời khỏi nơi này, hướng về Luyện Hồn Tông bay đi.
 
Độn Thiên cười ha hả, sau khi liếc nhìn Kiền Phong một cái, lại tùy ý nhìn đến khu rừng cách đó không xa, rồi đuổi theo sau Vương Lâm, hai người biến mất ở phía chân trời.
 
Trong mắt Kiền Phong lại dâng lên vẻ phẫn nộ, hắn nhìn chằm chằm về hướng Vương Lâm biến mất, nắm chặt tay, quát:
 
- Hồng Điệp, ra đây!
 
Ở ven rừng có một người đi ra. Người này mặc áo hồng, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, phong tư hấp dẫn, nhưng hai mắt của nàng lộ ra vẻ mờ mịt và đờ đẫn, trông giống như một con rối bằng gỗ không có linh hồn.
 
Sau khi Hồng Điệp đi đến bên cạnh Kiền Phong, Kiền Phong liền quay mạnh đầu, tay phải nâng lên điểm vào giữa lông mày Hồng Điệp. Lập tức thân mình Hồng Điệp run rẩy, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, sinh mệnh lực trôi nhanh ra.
 
Trái lại sắc mặt Kiền Phong càng ngày càng hồng hào, thương thế trong cơ thể do sức ép của hồn phách tự nổ gây ra nhanh chóng hồi phục, trong nháy mắt đã khôi phục lại như thường.
 
Hắn thu ngón tay, nhìn vết thương trên đầu ngón tay bị tiên kiếm của Vương Lâm chém, lúc này vẫn còn có một tia máu chảy ra.
 
- Liếm sạch đi!
 
Kiền Phong đặt ngón tay lên miệng Hồng Điệp, Hồng Điệp mở cái miệng nhỏ ra, đem ngón tay của Kiền Phong đặt ở trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
 
Kiền Phong không hề liếc nhìn Hồng Điệp mà tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng Vương Lâm vừa biến mất, thì thào lầm bẩm :
 
- Vương Lâm, ngươi dám làm ta bị thương, ngươi chết chắc rồi! Sư tôn lớn tuổi, có chút hồ đồ, nghĩ thế nào lại phái sư muội đi thu thập đạo tâm của ngươi. Ý cảnh của ngươi là của ta, ý cảnh của sư muội cũng là của ta, điểm này, không ai có thể thay đổi được, cho dù là ý cảnh của sư tôn, nếu có thể, ta cũng sẽ nuốt… … Tôn Hồn Phiên của Tằng Ngưu này quá mức lợi hại, Độn Thiên lão tặc cũng hồ đồ, pháp bảo này không hiến cho Chu Tước quốc mà lại cho Tằng Ngưu! Tuy nhiên Hồn Phiên này đã bị sư tôn chú ý, sư tôn hạ quyết tâm phải lấy bằng được cây phiên này. Ta muốn xem ngươi còn có thể cầm nó được bao lâu!
 
Vương Lâm và Độn Thiên, hai người bay một mạch với tốc độ cực nhanh, về tới Luyện Hồn Tông.
 
Bên trong Luyện Hồn Tông so với mất tháng trước khi hai người rời khỏi không có gì khác nhau. Sau khi trở lại Luyện Hồn Tông, Độn Thiên không nghỉ ngơi mà dẫn ngay Vương Lâm vào cấm địa phía sau núi.
 
Tại đây, Độn Thiên giao cho Vương Lâm một túi trữ vật, nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói :
 
- Cứ yên tâm bế quan, gắng sức mau tới ngày Anh Biến, có lão phu hộ pháp cho ngươi, lúc nào ta còn chưa chết, quyết không cho người nào đến quấy rầy ngươi!
 
Vương Lâm nhìn Độn Thiên, ít lâu sau, hạ giọng nói :
 
- Cảm ơn.
 
Độn Thiên cười lên ha hả, xua tay nói :
 
- Không cần cảm ơn, ngươi cứ nhớ kỹ chuyện đã đáp ứng ta là tốt rồi.
 
Vương Lâm hít sâu, nghiêm túc nói :
 
- Tiền bối yên tâm!
 
Độn Thiên gật gật đầu, thân mình khẽ động, biến mất khỏi hang động bên trong cấm địa. Lúc hiện ra, đã ở bên ngoài hang động. Hắn khoanh chân ngồi xuống, thần thức tản ra, lẳng lặng ngồi canh giữ.
 
Phía trước người hắn, Thập Ức Tôn Hồn Phiên lẳng lặng phất phơ.
 
- Tằng Ngưu này đúng là quyết đoán, làm cho một triệu hồn phách tự nổ. May mà hắn chỉ cầm phân phiên, toàn bộ đều từ trên chủ phiên biến hóa ra. Tuy nói là một triệu hồn phách tự bạo, nhưng bên trong chủ phiên vẫn chưa tiêu vong, chẳng qua chỉ suy yếu mà thôi, nếu không, lão phu sẽ đau lòng không dứt.
 
Độn Thiên nhìn cây phiên này, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm. Ánh mắt hắn không giống như đối đãi với pháp bảo, mà ngược lại coi như là trưởng bối của của mình.
 
- Các đời liệt tổ của Luyện Hồn Tông, vãn bối Độn Thiên tuổi thọ sắp hết, muốn đi gặp các người.
 
Độn Thiên ánh mắt lộ ra một tia phiền muộn, nhẹ giọng nói.
 
Tay phải hắn điểm lên trên Thập Ức Tôn Hồn Phiên, lập tức một Anh Biến chủ hồn bay ra. Chủ hồn này mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn có đầy vẻ tiên phong đạo cốt.
 
Độn Thiên nhìn chủ hồn này, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm :
 
- Sư huynh, ta đem Tôn Hồn Phiên giao cho Tằng Ngưu, cũng chưa biết là đúng hay sai. Tuy nhiên hiện tại Tiên Di Tộc tấn công, Luyện Hồn Tông sợ là khó có thể bảo toàn. Tằng Ngưu kia ngày sau chắc chắn sẽ rời khỏi Chu Tước Tinh, đến lúc đó nhờ hắn ở những tu chân tinh khác lưu lại một tia huyết mạch cho Luyện Hồn Tông ta. Có lẽ, đây mới là hàm ý thật sự trong quẻ tượng của ngươi… … - Người sống một đời, không cầu sống lâu với trời đất, nhưng lại cầu có thể chết như vậy. Các đời liệt tổ của Luyện Hồn Tông ta đều bỏ qua những quyền lợi của luân hồi, cam tâm tình nguyện trở thành chủ hồn. Độn Thiên ta tự nhiên cũng không chịu kém ngươi. Sư huynh, ngươi chờ ta, chúng ta sẽ mau chóng gặp nhau thôi!
 
Ánh mắt Độn Thiên chớp động, nhìn gương mặt hiền lành của chủ hồn kia hạ giọng nói.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận