Tiên Nghịch

Chương 659: Một đời luân hồi, chấm dứt…

Thanh âm tranh nanh(dữ tợn) mang theo hơi lạnh quẩn quanh, trong đại đỉnh thần lôi điên cuồng đánh xuống, không ngờ còn tạo ra những ngọn lửa màu tím, trong phút chốc, trong đại đỉnh biến thành một biển lửa, lôi hỏa đan xen, uy lực càng dữ dội hơn!
 
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, nguyên khí trong nguyên thần của hắn tuy rằng không thể so với đối phương, uy lực của Trảm La quyết cũng không phát ra toàn bộ. Theo như lời của Huyễn gia lão tổ năm đó đã nói, nếu là Vương Lâm tới bước thứ hai, chẳng sợ Âm dương Hư thực cảnh giới, thi triển Trảm La quyết, uy lực sẽ bạo tăng.
 
Ánh mắt chợt lóe, Vương Lâm thu hồi đại kiếm, nhìn lôi thú toàn thân phát quang. Vương Lâm cắn đầu ngón tay, lấy máu tươi, vẽ thành một đại phù văn cực kỳ phức tạp.
 
Phù văn này, tràn đầy cảm giác tang thương, hình như giống năm tháng trôi qua lâu vậy. Khi phù văn xuất hiện trong khoảnh khắc lôi thú ở xa xa thân mình chấn động, chuyển cái đầu lớn nhìn về phía Vương Lâm.
 
-Đạo phong ấn thứ ba, mở!
 
Vương Lâm vung tay lên, trong phù văn, xuyên thấu hết thảy lôi điện, ấn tại mi tâm của lôi thú.
 
Lôi thú thân mình kịch chấn, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, một tiếng rít gào kinh người từ trong miệng điên cuồng truyền ra. Thân thể nó rung động, trên lưng toát ra những gai nhọn tranh nanh. Một đạo hàn quang phía trên không ngừng lóe ra, cũng không có điện quang nồng đậm quanh quẩn, mà là một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn, bỗng nhiên trào dâng bên trong đại đỉnh.
 
Khí tức này, lộ ra một uy lực nghịch thiên, ngay cả thiên cũng có thể nghịch, huống chi nguyên lực thần thông này!
 
Thân hình lôi thú trong phút chốc khổng lồ hơn mấy lần, toàn bộ lôi quang theo bên người, vốn có màu ngân sắc, tự nhiên biến thành màu đen!
 
Tia chớp màu đen, mang theo khí tức hủy diệt, từ thân thể lôi thú mà ầm ầm đi ra. Con thú này rít gào một tiếng, thân thể bay lên trời, một đạo thú ngữ phức tạp từ trong miệng truyền ra. Lôi thú lôi tiên điện phía trên đại đỉnh thân mình lập tức run rẩy, tùy theo những biến ảo hình thành mà quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu chút nào cả. Nó chỉ cảm thấy đồng loại trước mặt mình hùng mạnh hơn mình rất nhiều lần, nhưng kiêu ngạo trong lòng nó khiến cho nó có gan chiến một trận.
 
Nhưng lúc này, ở sâu trong linh hồn nó sinh ra sợ hãi nồng đậm, xem ra đồng loại của nó, cũng biến hóa nhanh chóng, dường như hóa thành tổ tiên thời viễn cổ vậy, không thể chống cự được!
 
Lôi thú được cởi bỏ đạo phong ấn thứ ba, toàn thân điện quanh lóe ra, trong nháy mắt, điện quang này liền đạt tới cực hạn. Những tia chớp tối đen như vô cùng vô tận điên cuồng tràn ngập trên người nó hình thành những cơn lốc tia chớp màu đen, oanh tạc khuếch tán về bốn phía.
 
Tiên vệ, trong lúc này, toàn thân cũng chợt lóe kim quang, kim quang này chậm rãi phát ra hồng quang, dường như biến thành một màu hồng vậy, nắm tay này ẩn chứa uy lực quá nặng.
 
"Oanh!" cơn lốc sấm sét chợt nổi giận, tán ra toàn bộ thiên địa đại đỉnh, đỉnh này lập tức xuất hiện vô số cái khe, không ngừng liên tục nứt ra.
 
"Oanh!" Tiền Vệ dùng nắm tay điên cuồng dừng ở trên đại đỉnh, khiến cho cái khe này càng nhiều hơn.
 
Lực lượng khổng lồ đánh về bốn phía thiên địa nguyên lực của Lôi Đạo Tử. Lúc này hắn lại điên cuồng dung nhập nguyên lực vào, hắn không còn thời gian rảnh để đau lòng cho nguyên lực mất đi nữa, sau khi trở thành lôi tiên điện sứ giả, đây có thể coi là một trận chiến gian nan nhất, trận sinh tử của hắn!
 
Chẳng quan, tốc độ thúc đẩy nguyên lực của hắn vào, rõ ràng là không theo kịp lôi thú đã cởi bỏ phong ấn thứ ban cùng Tiên vệ khôi lỗ triển khai thần thông. Trong lúc nguy cơ này, ánh mắt Vương Lâm phát lạnh, lúc này, hắn không có xuất ra đại kiếm, mà nâng tay phải lên, hai ngón tay chỉ thành kiếm, hung hăng trảm một kiếm xuống dưới!
 
"Trảm La!" "Oanh ầm ầm!" Một tiếng động không thể nào hình dung nổi xuất hiện, quanh quẩn trong thiên địa đại đỉnh. Trong nháy mắt, đại đỉnh sụp đổ, hóa thành vô số những mảnh vỡ, điên cuồng bạo khai ra bốn phương tám hướng!
 
Trên mỗi một mảnh vỡ, đều có thiểm điện màu đen chạy, những tiếng ầm ầm ầm vang động khắp bầu trời, từng khối một lại lần thứ hai vỡ tan!
 
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, liên tục thi triển Trảm La quyết hai lần, nguyên lực trong nguyên thần hắn dĩ nhiên là không đủ, thậm chí ngay cả cảnh giới cũng mơ hồ có xu thế giảm xuống, sợ là một chút nguyên lực của hắn sẽ giảm xuống rồi.
 
Thân mình hắn nhoáng lên một cái, thiên địa khôi phục nguyên trạng, dừng ở trên mặt đất. Vương Lâm thở sâu, sắc mặt tuy nói tái nhợt không chút máu, nhưng hàn quang trong mắt, ngày càng đậm.
 
Giữa trời đất, bóng dáng Lôi Đạo Tử biến ảo mà hiện, hắn phun ra đầy máu tươi, quay đầu bỏ chạy. Hắn sợ hãi, cuộc đời này hắn chiến đấu vô số lần, nhưng không có quỷ dị như ngày hôm nay. Đối phương rõ ràng chỉ là một tu sĩ Vấn Đỉnh, nhưng thần thông cùng pháp thuật, khiến cho da đầu hắn run lên vì sợ hãi. Nhất là khi nghĩ tới hai đạo kiếm khí kia, tâm thần hắn lại càng kịch chấn. Chỉ hận tốc độ không nhanh được thôi!
 
Tiên vệ khôi lỗi thân mình nhoáng lên một cái, đuổi sát theo sau, về phần lôi thú cũng rít gào từng đợt, cùng truy kích với tiên vệ, dần dần mắt đi trong thiên địa… -Cha…hắn nói, là thật sao… Thanh âm rất nhỏ của Vương Bình vang lên phía sau.
 
Trận chiến vừa rồi thần thông của Lôi Đạo Tử không có lan tới Vương Bình cùng Thanh Nghi, có lẽ hắn nghĩ, hai đạo kiếm khí Vương Bình, hắn dù thế nào cũng không muốn trêu chọc vào.
 
Vương Lâm sắc mặt cực kỳ tái nhợt, chậm rãi xoay người, nhìn Vương Bình hồi lâu rồi gật gật đầu.
 
Vương Bình nhìn phụ thân mình, khẽ mỉm cười, rất tươi, rất tự nhiên , hắn bình tĩnh nói:
 
-Cha, việc này, chính là nguyên nhân cha không cho con tu đạo đi. Cũng là nguyên nhân mà con và Thanh Nghi cho tới bây giờ cũng không có con nối dòng,… bởi vì, con, đã sớm chết rồi phải không… Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ bi ai, hắn nhìn Vương Bình, nhỏ giọng nói:
 
-Con không có chết… Vương Bình lắc đầu cười nói:
 
-Cha, trước đây cha dạy con, gặp núi thì bước qua, gặp sông thì vượt qua, mặc dù là thiên địa, cũng có thể đi ngược mà lên, cha, cảm ơn người… Kỳ thực chuyện này, nhiều năm trước trong lòng con đã có đáp án rồi, chỉ là không dám đối mặt, không dám đi chứng thực… Vì sao con không thể tu đạo, vì sao con không có con nối dòng, vì sao trong hơn bảy mươi năm qua, thủy chung không có bệnh tật, thậm chí cảm giác mỏi mệt cũng chưa bao giờ chân chính đạt được. Còn có, vì sao lại biết rõ mình chân chính đã tới cuối đời, nhưng thân thể lại không có cảm giác gì hết…hết thảy chuyện này, hiện giờ con đã hiểu.
 
Vương Bình nhìn Vương Lâm, bên trong nụ cười, lộ ra vẻ mơ hồ, còn có một chút vẻ không muốn nồng đậm… -Cha, Vương Bình con không có mẫu thân, chỉ có phụ thân, cảm ơn người đã làm bạn… Vương Bình có cảm giác rơi lệ trong mắt, nhưng lại phát hiện ra, mình không có nước mắt.
 
-Hóa ra, ngay cả nước mắt ta cũng không có… Vương Bình chua xót nhìn phụ thân mình, nhỏ giọng nói:
 
-Cha, bảo trọng… Bình Nhi không thể hoàn thành hứa hẹn, không thể cùng người đời đời kiếp kiếp… Bi ai trong mắt Vương Lâm ngày càng đạm, năm đó Liễu Mi giao Vương Bình cho hắn. Hắn mặc dù đã cho đứa nhỏ ăn đan dược, mặc dù đã lấy lôi hệ thần thông khu trừ hơn nửa phần oán khí, nhưng cuối cùng vẫn phát hiện, Vương Bình có lẽ đã chết từ rất sớm trước đó rồi… Phàm là con người khi còn sống, rất ngắn ngủi, mặc dù là oán anh, cũng giống như vậy, tồn tại lại chỉ là một chút hồn phách, không nhập vào luân hồi, cái này, mới là căn bản của oán anh!
 
Liễu Mi đưa cho Vương Lâm, đó chỉ là một tia hồn phách!
 
Một tia hồn phách này, không thể tu hành, càng không thể tu hành, một khi tu hành oán khí sẽ phát tác, từ đó về sau chân chính là tan thành mây khói.
 
Vương Bình lại không có khả năng gạt Vương Lâm tu hành, bởi vì thân thể của hắn, là do một đạo kiếm khí biến thành… Lấy một đạo kiếm khí lăng thiên hậu hóa thành thân thể, lấy một đạo kiếm khí khắc thủ hộ oan hồn, đó chính là Vương Bình. Hắn trưởng thành, trên thực tế chỉ là pháp thuật mà thôi… Hơn bảy mươi năm cuộc sống, từ nhỏ tới lớn đều là tiên ý pháp thuật của Vương Lâm.
 
-Lời hứa của con sẽ thực hiện được, tin ta đi.
 
Vương Lâm nhỏ giọng nói.
 
Vương Bình nhìn phụ thân mình, kéo tay Thanh Nghi, nhỏ giọng nói:
 
-Cha, để cho Thanh Nghi đi thôi… Hắn quay đầu lại nhìn thật sâu vào Thanh Nghi, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng nói:
 
-Nếu là có kiếp sau, nếu ta có thể có luân hồi, Thanh Nghi, ta nhất định sẽ tìm nàng… Thanh Nghi rơi nước mắt, miệng muốn nói cái gì đó, Vương Bình lắc lắc đầu cười, hắn nhìn lên không trung, hạ giọng nói:
 
-Cha, Thanh Nghi, ta đi rồi… Trong mắt Vương Bình lộ vẻ không muốn nồng đậm, hắn muốn cùng một chỗ với Thanh Nghi, làm bạn bên người phụ thân,… Trong hoảng hốt, hắn dường như trở về thời thơ ấu, mười chín năm trong sơn thôn kia, những ngày uống chén thuốc đắng ngắt, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười vui vẻ.
 
-Cha, thuốc rất là đắng… Hắn dường như thấy được, mỗi đêm, phụ thân thi triển thần thông xua tan oán khí trên người mình, thấy được chén thuốc kia không phải bị hấp thu, mà là dung nhập vào trong linh hồn mình.
 
Bởi vì thân thể hắn, không thể hấp thu dược vật được… Hắn dường như thấy được thân thể của mình, trên thực tế là một đạo kim sắc kiếm khí, dường như thấy được bao ngoài linh hồn mình cũng đồng dạng có một đạo kim sắc kiếm khí.
 
-Khó trách, trước đây luôn nằm mơ, thấy một thế giới bên trong một mảnh màu vàng… Vương Bình nhắm hai mặt lại… Trong nháy mắt, thân thể hắn kim quang chợt lóe ra tạo thành một đạo kiếm khí, bồi hồi bên người Vương Lâm, sau đó lại một đạo kiếm khí biến ảo thành thoát ra.
 
Trên mặt đất, chỉ còn một dải sáng màu trắng, im lặng trôi nổi, bên trong nó còn có một đạo màu đen mảnh như tơ tằm, lần lượt đan xen.
 
Mảnh màu đen này, chính là một tia oán khí cuối cùng!
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn dải màu trắng, hồi lâu, nâng tay phải nhẹ nhàng phất một cái, sợi mảnh màu đen kia tiêu tan vào không khí…
 
Trải qua một đời luân hồi, Vương Lâm rốt cuộc đã xua tan được toàn bộ oán khí của đứa nhỏ mình, không còn sót lại một chút dư thừa nào. Nước mắt hiếm thấy hiện ra trong mắt hắn, nhẹ nhàng cầm lấy dải ánh sáng trắng, tựa như nâng niu một hài tử vậy.
 
Gió thổi qua, dải sáng tiêu tan không dấu vết, nhưng Vương Lâm không có buông tay, hắn biết, cho cần mình buông tay, Vương Bình đã không còn oán khí quấn quanh sẽ tiến nhập vào trong luân hồi.
 
-Bình Nhi, lời hứa của con sẽ thực hiện được!
 
Vương Lâm nắm chặt dải sáng, đặt tại mi tâm, dung nhập trong thiên nghịch, đặt ở bên cạnh nguyên anh Lý Mộ Uyển.
 
-Từ nay về sau, mẫu thân của con là Uyển Nhi… Vương Lâm xoay người, đi ra xa xa.
 
-Cha… Thanh Nghi quỳ trên mặt đất, bi ai trong mắt, không hề ít hơn Vương Lâm.
 
-Cha, con cũng có ước hẹn với Vương Bình, mặc dù là dưới hoàng tuyền, cũng sẽ làm bạn với chàng! Dẫn con đi, chẳng sợ hóa thành hồn phách, chỉ cần được làm bạn với Vương Bình, cha, đây là lời năm đó cha đã nói, vẫn mãi mãi bên cạnh Vương Bình!
 
Thanh Nghi nói trong nước mắt.
 
-Con không hối hận?
 
-Không!
 
Vương Lâm đi rồi, còn mang theo một linh hồn không hối hận của Thanh Nghi.
 
Bóng dáng hắn, dưới ánh chiều tà, dần dần chậm rãi biến hóa, tóc không hề hoa râm nữa mà dần dần đen lại, thân thể vốn có chút còng chậm rãi thẳng lên, Vương Lâm bảy mươi năm dần dần hóa thành hư không… Một đời luân hồi, chấm dứt…
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận