Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 162: Cừu Yêu Nhi bị chinh phục! Một màn chấn động!
Chương 162: Cừu Yêu Nhi bị chinh phục! Một màn chấn động!
Thành Nộ Triều, bên trong lâu đài của Cừu Yêu Nhi!
Cuộc sống không có chiến đấu luôn luôn buồn bực ngán ngẩm.
Không giết người, không chiến đấu, không cứu ai, cả người giống như mất đi mục tiêu vậy.
Rất nhiều người cũng cảm thấy Cừu Yêu Nhi lập được nhiều công lao như vậy, thủ hạ có nhiều thuyền như vậy, nhiều hải tặc như vậy, nhất định là dã tâm bừng bừng muốn cùng Cừu Kiêu tranh đoạt chức vị thành chủ Nộ Triều.
Thậm chí ngay cả bản thân Cừu Kiêu cũng cho là như vậy.
Nhưng mà trên thực tế hoàn toàn không phải.
Nàng với cái chức thành chủ Nộ Triều không hề có tí hứng thú nào.
Bất luận cái chính vụ gì, bất luận quản lý cái gì cũng làm cho đầu nàng đau.
Thậm chí nàng không thích đọc bất kỳ sách vở gì, hay chuộng phong cách văn chương gì cả.
Chuyện duy nhất khiến nàng hứng thú chính là chiến đấu!
Kẻ địch ở chỗ nào?
Nơi đó có người cần ta đi cứu?
Trừ hai chuyện này ra, người nào cũng không cần tới phiền ta.
Rất nhiều người cảm thấy rất kỳ quái, Ma La Sát Cừu Yêu Nhi mỗi ngày chính là chiến đấu chém giết, thời gian còn lại thì ngẩn người, hoặc là đang nghe kể chuyện, cũng không có thấy nàng tu luyện.
Không chăm chỉ tu luyện, võ công của nàng vì sao mạnh mẽ đến mức độ nghịch thiên như thế?
Có phải chăng nàng lén lút khi vắng người mới tu luyện hay không?
Kỳ thực không phải như thế.
Ngươi thấy nàng phía ngoài đặc biệt nhàn nhã, không tu luyện đúng không.
Trên thực tế sau lưng nàng lại thêm nhàn nhã, càng thêm không tu luyện.
Không có biện pháp, không biết tại sao, nàng không tu luyện, chỉ có chiến đấu chém giết như thường lệ, tu vi võ công đột nhiên tăng mạnh.
Loại trạng thái tăng trưởng võ công thế này, ngay cả chính nàng đều kinh ngạc, ta có làm cái quái gì đâu.
Còn võ công nàng cao bao nhiêu?
Xin lỗi, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết.
Nhưng mà những người cùng nàng đánh nhau, trên cơ bản đều chết hết.
Đường Viêm đánh bại người khác dựa vào là kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, trực tiếp đẩy lùi đánh bay người khác. Một khi chiêu kiếm pháp này bị người ta phá giải, gã giống như dùng hết bài.
Mà Cừu Yêu Nhi chiến đấu, trên căn bản là không có chiêu số gì.
Dựa vào chính là lực lượng cùng chân khí nghịch thiên.
Hai cây Quỷ Đầu Đao trăm cân vung vẩy ra ngoài, như là cuồng phong quỷ ảnh vậy, còn muốn chiêu thuật cái gì.
Căn bản không có địch nào cản trở.
Toàn bộ hạ gục nhanh chưa từng có, chết không toàn thây!
Cho nên rất nhiều người tìm Đường Viêm cùng lắm thì chính là bị đánh bay, thua mất mặt mà thôi.
Nhưng là cho tới nay không ai tìm Cừu Yêu Nhi luận võ, bởi vì nàng vừa ra tay liền giết người.
Không có thời điểm chiến đấu, nàng không tu luyện, không thích ăn thứ gì đặc biệt, không thích mỹ nữ, không ưa mỹ nam, không khoái vàng bạc châu báu, lại càng không yêu cầm kỳ thư họa.
Thú tiêu khiển duy nhất chính là nghe kể chuyện.
Bởi vì thú vị!
Hơn nữa tốt nhất là không phải là câu chuyện quá phức tạp, nàng không thích động não.
Nàng đương nhiên một chút cũng không ngốc, ngược lại bộ óc còn vô cùng thông minh, nhưng chính là không thích dùng.
Nghe kể chuyện thật sự là toàn bộ sinh hoạt nghiệp dư của nàng.
Sở thích nghe kể chuyện này, có nguồn gốc từ lúc nhỏ, khoảng chừng bốn năm tuổi?
Về ký ức lúc đó, nàng đã không cách nào nhớ toàn bộ, ấn tượng duy nhất chính là có người ghé vào lỗ tai nàng kể chuyện.
Hơn nữa giọng kia là ấm áp nhất, cường đại nhất, có cảm giác an toàn nhất trên thế giới.
Sau khi lớn lên và biết chuyện, nàng vẫn muốn tìm kiếm người phát ra cái âm thanh của ký ức ấy, nhưng trước sau không có tìm được.
Kết quả lại nghiện nghe kể chuyện.
Đáng tiếc thay, những câu chuyện hay ho thật sự quá ít.
Phần lớn câu chuyện cũng là tình tình ái yêu, hoặc là âm mưu chính trị, một chút cũng chả hay.
Loại chuyện nàng thích nghe kể nhất, chính là đánh giết..
Nghe trăm lần cũng không chán.
Nhưng câu chuyện hay thì quá ít, dù cho nàng hạ thấp yêu cầu, quên đi những điểm vô lý độc hại, những câu chuyện này cũng càng ngày càng khó nghe.
Mấy ngày hôm trước còn có người định kể cho nàng nghe cái gì 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, nghe nói còn là một tên ở rể quý tộc viết.
Viết cái thứ rác rưởi gì vậy chứ?
Hơn nữa còn viết không biết liêm sỉ thế này, nàng lập tức sai cái con đàn bà kể chuyện đó đi quét cầu tiêu.
Cũng may mà tên tác giả không ở đây, bằng không lúc đó Cừu Yêu Nhi trực tiếp dùng một bàn tay chụp lấy, dù sao cũng là một người đàn ông, đập chết cũng không có gì.
- Chủ nhân, ngài lại chảy máu mũi. - Bên cạnh tỳ nữ Lục Y kêu lên.
Cừu Yêu Nhi cảm thấy mắt có chút căng đau, đầu óc cũng hơi quay lòng mòng, nàng không khỏi nhắm mắt lại, ngón tay quẹt máu tươi dưới mũi, nhẹ nhàng bắn một phát
Tức khắc tất cả máu tươi nổ tung thành sương máu, một chút dấu vết phía trên ngón tay đều không còn.
Màn này, rõ ràng vô cùng ngạc nhiên!
Đối với người khác mà nói, thường xuyên chảy máu là sự tình rất dễ hoảng sợ.
Nhưng Cừu Yêu Nhi, cũng không phải là vấn đề đáng kể gì cả.
Sống có gì vui, chết có gì đáng sợ?
- Ngày hôm nay có người nào tới kể chuyện vậy?
Thị nữ thân cận Lục Y nói:
- Có bốn người.
Kể chuyện cũng rõ ràng chênh lệch, cũng là thông đạo tấn thăng chức nhanh nhất trong lâu đài.
Nhưng cũng tiếc Cừu Yêu Nhi quá dễ chán, hầu hết các câu chuyện trên cơ bản nghe bốn năm ngày liền chán ngấy, tiếp đó liền đuổi người đi.
Hành trình này cạnh tranh đặc biệt kịch liệt, tỉ lệ đào thải cũng quá cao quá nhanh.
Trên cơ bản Cừu Yêu Nhi còn chưa có nghe một người kể chuyện vượt qua mười ngày!
Câu chuyện dễ nghe càng ngày càng ít, rõ ràng không có câu chuyện hay ho!
- Để cho các cô ấy đi lên!
Rất nhanh, bốn cô gái đẹp kể chuyện bước vào.
Cuối cùng Từ Thiên Thiên lại một lần nữa gặp được Cừu Yêu Nhi, lại một lần nữa hết hồn.
Nữ ma đầu này lười biếng dựa vào ghế, vóc dáng bùng nổ này rõ ràng đè các nữ nhân khác thành màn hình phẳng cũng không lạ gì.
Dù cho Từ Thiên Thiên là đàn bà, nhưng thấy đến vóc người cùng khuôn mặt của Cừu Yêu Nhi, cũng không nhịn được cảm xúc dâng lên như thủy triều.
Nàng chợt phát hiện, toàn bộ đàn bà con gái trong lâu đài không chỉ là sùng bái Cừu Yêu Nhi, thậm chí còn có hơi si mê.
Cừu Yêu Nhi không thích đàn bà, thế nhưng... đàn bà có thể sẽ thích nàng.
Nữ ma đầu không thích nói chuyện, thị nữ thân cận Lục Y tiến lên một bước, ánh mắt khinh thường khi liếc qua bốn cô gái đẹp một cái.
Lục Y này có điệu bộ cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến. Từ Thiên Thiên rất đẹp, thế nhưng ở trong mắt nàng như là không khí.
Không có cách nào, nàng là thị nữ thân cận của nữ ma đầu, địa vị rõ ràng cao nhất.
Hơn nữa nàng còn là đứa con gái đầu tiên được Cừu Yêu Nhi cứu ra, sống ở bên người Cừu Yêu Nhi đã mười ba năm, lúc đó nàng được Cừu Yêu Nhi cứu ra, cũng chỉ có tám tuổi, phụ mẫu nàng đều chết thảm tại chỗ, nàng cơ hồ là người thân cận nhất của Cừu Yêu Nhi, dù cho Cừu Yêu Nhi chưa bao giờ biểu hiện ra bất cứ cử chỉ thân mật.
Toàn bộ gái đẹp hâm mộ và ghen ghét với Lục Y.
Từ Thiên Thiên ngó Cừu Yêu Nhi một cái, nhưng mà không có được bất luận ánh mắt nào đáp lại.
Nếu như không có đoán sai, Cừu Yêu Nhi đã quên có người này.
Tức khắc Từ Thiên Thiên cảm thấy có chút buồn.
Nhưng mà cũng chính bởi vì cái nhìn này của nàng, để Lục Y hung hăng trừng nàng một cái.
Ngươi cũng dám nhìn thẳng chủ nhân? Ngươi có thân phận gì, không muốn sống à? Ngoại hình ngươi mê hoặc thế này, vừa nhìn liền biết không phải là loại đàn bà đứng đắn.
Từ Thiên Thiên thầm nghĩ trong lòng: Con phò Lục kia, đừng để cho ta tìm được cơ hội, bằng không ta giết chết ngươi, tiếp đó chiếm lấy.
Lục Y lạnh nhạt nói:
- Mỗi người các ngươi khi kể chuyện, trước tiên là tên câu chuyện, sau đó sẽ làm giới thiệu vắn tắt về câu chuyện đó, không được vượt qua một trăm chữ. Đề tài chuyện nào hấp dẫn người ta nhất, có thể ở lại, bốn người chỉ có thể ở lại một người thôi.
Cái này gần giống như xem tiểu thuyết, trước thì đọc tên sách, lại nhìn nội dung giới thiệu vắn tắt.
- Ta sẽ kể câu chuyện có tên là 《 Sát Khấu Truyện 》, nói về một nữ anh hùng từ nhỏ cha mẹ mất sớm, được một cao thủ võ lâm cứu giúp, sau khi lớn lên nàng trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, giết chết địch nhân báo thù cho cha mẹ.
Đây là điển hình đề tài vuốt mông ngựa, bịa đặt hiện tại.
Motif như vậy, Cừu Yêu Nhi tối thiểu nghe qua một trăm lần tương tự.
Cô gái xinh đẹp thứ hai nói:
- Câu chuyện ta sắp kể tên là 《 Nhi Nữ Anh Hùng truyện》, kể về một cô gái từ nhỏ sống giữa bầy cường đạo, giữa bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cứu vô số người, tận diệt tai hoạ thiên hạ, sau cùng biến thành nữ anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Đồng dạng là câu chuyện mang đề tài vuốt mông ngựa, Cừu Yêu Nhi tối thiểu nghe qua năm mươi lần.
Cô gái đẹp thứ ba nói:
- Câu chuyện ta muốn kể là 《 Nữ Trạng Nguyên 》, nói là một gia tộc mà con trai không có tiền đồ, chỉ có một con gái có năng khiếu võ công rất cao, nàng cải nam trang đi tham gia khoa cử đoạt võ trạng nguyên, cuối cùng kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng.
Tức khắc, mắt của Cừu Yêu Nhi hơi sáng lên, câu chuyện này có thú vị.
Lục Y nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân, tức khắchiểu, trên cơ bản liền điều động nội bộ chỉ định cô gái thứ ba này,
Từ Thiên Thiên tức khắc trong lòng khẩn trương.
Thật không ngờ tiêu chuẩn kể chuyện không thôi cũng cạnh tranh cũng kịch liệt như vậy.
Câu chuyện của Thẩm Lãng siêu cấp hay, thế nhưng tên sách thế này.
Cái tên《 Tây Du Ký 》 này quả thật không tệ, nhưng đối với Cừu Yêu Nhi mà nói, tên nhất định phải kinh dị, kích thích con mắt.
Thế là Từ Thiên Thiên nói:
- Ta sẽ kể một câu câu chuyện tên là 《 Phật Tổ Nhất Định Phải Diệt 》!
Tức khắc, Cừu Yêu Nhi trợn mắt, cái tên thật là khí phách.
Từ Thiên Thiên tiếp tục kể lể:
- Cha trời đất mẹ thai nghén ra một bào thai bằng đá, vô số năm sau đó vỡ ra thành một con khỉ đá, sau khi hắn lớn lên học bảy mươi hai phép biến hóa, nhảy một bước cách xa vạn dặm, đánh trời đánh đất đánh không khí, giết thần diệt phật đánh Ngọc đế.
Tức khắc, nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi chợt ngồi thẳng dậy.
Câu chuyện tuyệt đối hay!
Quá mới mẻ độc đáo, quá bá đạo!
Đề tài này cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua.
Lục Y cảm giác được không ổn, lập tức nói:
- Người thứ ba ở lại, còn lại toàn bộ đi ra ngoài đi.
Đây là phải lợi dụng quyền lực trong tay chèn ép Từ Thiên Thiên.
Ai biết Cừu Yêu Nhi lại nói:
- Người cuối cùng ở lại, ta phải nghe 《 Phật Tổ Nhất Định Phải Diệt 》này.
Thế là, ba mỹ nữ khác tràn trề không cam lòng rời đi.
Thật là, người ta chuẩn bị rất lâu, vắt hết óc vì biểu hiện hôm nay.
Ai biết thua ở trong tay con đĩ này.
Nhưng mà, Từ tiện nhân nhà ngươi cũng không nên đắc ý bao lâu, chủ nhân có mới nới cũ, câu chuyện con khỉ đá của ngươi cũng chỉ khá mới mẻ mà thôi, tối đa bốn năm ngày ngài sẽ không muốn nghe nữa đâu.
Lúc Cừu Yêu Nhi nghe kể chuyện là không thích bất luận kẻ nào quấy rối.
Hơn nữa, nàng nghe còn đặc biệt chăm chú.
Thậm chí còn để cho người ta chuyên đốt nhang, chính là vì để tăng thêm bầu không khí khi nghe kể chuyện.
...
Từ Thiên Thiên chính thức bắt đầu giảng.
Lúc trước, nàng cố ý giới thiệu tên sách cùng nội dung vắn tắt hết sức khoa trương, bây giờ ngược lại không vội, nói liên tục.
Thơ viết: Vào thời hỗn loạn vô tri vô thức chưa phân chia đất trời, trong chốn mịt mờ ấy không thấy một bóng người. Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, từ đó phân chia hai chốn thanh trọc.
Che chở từ thuở còn mông muội bầy đàn cho đến khi hóa thành con người, phát minh vạn vật đều thành thiện. Muốn biết sự nghiệp tạo hóa đến mức nào, cần phải đọc Tây Du mới lý giải được.
Có nghe số lượng thiên địa, có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm thành một nguyên. Chia một nguyên chia làm mười hai hội, còn gọi là mười hai chi bao gồm Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Mỗi một hội sẽ có một vạn tám trăm năm.
Đây là phần mở đầu của 《 Tây Du Ký 》, xem như là giới thiệu bối cảnh của truyện.
Đặc biệt hào hùng đại khí, hùng vĩ đồ sộ.
Ước chừng cảm giác như là cảnh chín con rồng khổng lồ kéo quan tài trong truyện 《 Già Thiên 》 vậy.
Nhưng mà đoạn lời văn này có chút tối nghĩa, thậm chí còn có chút điểm khô khan.
Từ Thiên Thiên vừa kể, vừa có chút bận tâm nhìn Cừu Yêu Nhi.
Nàng sợ Cừu Yêu Nhi không có học thức, nghe không hiểu.
Thế nhưng nàng quá lo lắng, Cừu Yêu Nhi nghe được đặc biệt chăm chú, hơn nữa đồng tử đã mở lớn, vô cùng hiển nhiên đã ở trong đầu nghĩ ra hình ảnh vũ trụ hư ảo hào hùng kia rồi.
Cừu Yêu Nhi chẳng qua là không thích đọc sách, nhưng trình độ thưởng thức văn học cũng rất cao. Có vài người là thiên tài, không học có thuật.
Từ Thiên Thiên thấy tròng mắt sắc bén mê người của Cừu Yêu Nhi lúc này như là ngôi sao vậy.
Chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy, vừa khí phách sâu xa nhưng vẫn còn cái đẹp của người con gái.
Chỉ với đôi mắt này, sẽ khiến cho bao người trầm luân.
Chỉ có điều đôi mắt này đầy tơ máu khác thường, thật là làm cho người ta phải đau lòng.
- Tiếp tục. - Cừu Yêu Nhi sai.
- A, vâng!
Thế là Từ Thiên Thiên tiếp tục kể.
Đôi mắt của Cừu Yêu Nhi càng mở lớn hơn, nghecàng ngày càng chăm chú, giống như mỗi một chữ cũng không muốn bỏ qua vậy.
Từ Thiên Thiên nói đến giữa chừng, Cừu Yêu Nhi còn rót cho nàng một tách trà để trơn họng.
Đây là chưa từng có trước nay.
Từ Thiên Thiên được chiều vừa mừng lại vừa lo, tiếp đó tận lực chậm lại tốc độ kệ.
Dĩ nhiên không phải vì để cho Cừu Yêu Nhi nghe được rõ ràng hơn, mà là vì kéo dài thời gian.
Nàng tổng cộng mới năm vạn chữ tồn cảo, nếu mà kể quá nhanh, chỉ sợ hai ba ngày sẽ hết sạch, đây chẳng phải là đứt chương giữa đường sao.
Cho nên đến hồi thứ nhất bảy tám ngàn chữ, ước chừng kể đến hai canh giờ.
Cừu Yêu Nhi quả thực nghe như mê như say, tâm thần đều hướng về.
Kỳ thực đây hồi thứ nhất, chỉ là nói đến Tôn Ngộ Không đến Bồ Đề Tổ Sư học nghệ mà thôi, thậm chí bảy mươi hai phép biến hóa và thuật cân đẩu vân còn chưa bắt đầu học, chủ yếu là giới thiệu thế giới này.
Nhưng đã cũng đủ đặc sắc, nhất là đối với Cừu Yêu Nhi mà nói.
Bối cảnh câu chuyện này quá thú vị trước nay chưa từng có.
Mà nhân vật chính lại là một con khỉ đá do cha trời mẹ đất sinh ra, càng thêm thú vị.
Câu chuyện này quả thực quá hấp dẫn, quá ngạc nhiên.
Chỗ hay ho nhất của nó, chính là tạo nên một thế giới mới thần kỳ mà lại hoàn chỉnh.
Đây mới là thế giới ảo tưởng mà Cừu Yêu Nhi chờ mong.
Thần bí, thần kỳ, vĩ đại, hào hùng như vậy.
Thậm chí nằm mơ cũng muốn muốn đi đến thế giới như vậy.
Đây mới thật sự là thiên mã hành không.
So với câu chuyện này, những câu chuyện trước kia nàng nàng nghe kể đều tầm thường không thể tả, vị như nhai sáp vậy.
Câu chuyện hay giống như rượu ngon, để cho người ta lâng lâng.
Mà bây giờ Cừu Yêu Nhi, cũng đã hơi say.
Thực sự quá tuyệt vời.
Vẻ đẹp của lời văn và thế giới trong câu chuyện càng đẹp hơn.
Lúc Từ Thiên Thiên kể xong hồi thứ nhất, Cừu Yêu Nhi ngược lại chủ động nói:
- Ngày hôm nay liền đến đây thôi.
Từ Thiên Thiên lo lắng hỏi:
- Là... Là ta kể không hay sao?
Cừu Yêu Nhi nói:
- Không, là bởi vì thật sự quá hay.
Cũng là bởi vì câu chuyện thật sự quá hay, thế giới trong câu chuyện thật sự quá đẹp, cho nên Cừu Yêu Nhi cần trở về chỗ cũ.
Nàng cần cảm nhận cái thế giới diệu kỳ trong hồi thứ nhất câu chuyện mà ghi nhớ vào trong đâu.
Mỗi một chi tiết đều không thể bỏ qua.
Rất nhiều người cho rằng Cừu Yêu Nhi chỉ đơn thuần thích nghe kể chuyện, thích tình tiết kích thích.
Nhưng mà, thứ nàng khát vọng nhất chính là toàn bộ thế giới mới.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, nàng chỉ có thể sống ở thành Nộ Triều, chỉ có thể nhìn lâu đài cùng biển rộng nhất thành bất biến.
Thế nhưng ở sâu trong nội tâm của nàng, với thế giới mới xa lạ tràn đầy sự vẫy gọi vô hạn.
Cừu Yêu Nhi hỏi:
- Câu chuyện này tổng cộng có bao nhiêu hồi?
Từ Thiên Thiên đáp:
- Một trăm hồi!
Cừu Yêu Nhi nói:
- Vậy ngươi mỗi ngày kể cho ta hai hồi, buổi sáng một lần, buổi chiều một lần. Dù cho ta đi ra ngoài tác chiến, ngươi cũng phải ở bên cạnh ta kể chuyện.
Từ Thiên Thiên mừng rỡ nói:
- Vâng!
Cuối cùng đạt được mục tiêu, có thể ở lại bên cạnh nữ ma đầu này.
Bản thân dùng thân thể và sắc đẹp không có đạt tới mục đích, Thẩm Lãng dùng mấy nghìn chữ liền đạt được.
Thật sự làm người ta tức chết đi được!
Tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này thật đúng là lợi hại.
Sau khi Từ Thiên Thiên, Cừu Yêu Nhi mở cửa sổ ra, ngắm nhìn ngoài khơi xa xa.
Cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi, cảnh sắc vẫn như cũ, thật sự là quá nhàm chán.
Nàng thật sự khát vọng thế giới mới xa lạ.
Thế nhưng nàng không thể đi.
Không chỉ là vì mấy trăm người đàn bà đáng thương trong lâu đài.
Đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân, những nữ nhân này đều rất xinh đẹp, nếu không phải là bởi vì nàng che chở, đã sớm trở thành đồ chơi của vô số đàn ông cầm thú, sống không bằng chết.
Ở thành Nộ Triều cái gì đều có thể mua bán, nhất là phụ nữ xinh đẹp.
Mà nguyên nhân nàng tuyệt đối không thể đi.
Bởi vì nàng phải ở lại chỗ này chờ một người.
Mặc dù nàng không biết người này lúc nào sẽ tới, càng thêm không biết người này là ai.
...
Suốt mấy ngày kế tiếp, Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông vẫn điên cuồng mà viết lách.
Tên mập biến thái này, lại ở trong ngày kế tiếp lại viết ra mười vạn chữ.
Hai trăm trang bản thảo này, Kim Mộc Thông lời đầu tiên mình vô cùng thoải mái mà xem hai lần, tiếp đó lưu luyến không rời mà giao cho nội ứng, lại để nội ứng rời bến chuyển giao cho Từ Thiên Thiên.
Khoảng cách kỳ hạn hứa hẹn với hội Thiên Đạo càng ngày càng gần.
Thẩm Lãng trong lòng cũng không khỏi hơi có chút lo lắng.
Chuyện thường thường là như vậy, ngươi càng lo lắng sẽ phát sinh biến cố, thường sẽ phát sinh biến cố.
Nhưng sự thực lại không phải như thế.
Khi một việc tràn đầy lợi ích quán tính, trên cơ bản biến cố sẽ rất ít.
Khoảng cách kỳ hạn hội Thiên Đạo giao lượng càng ngày càng gần, hiển nhiên cũng là khoảng cách kỳ hạn phủ Bá Tước Huyền Vũ trả tiền lại cũng càng ngày càng gần.
Dư luận của thiên hạ hiển nhiên cũng càng thêm bừng bừng khí thế.
Hai cái danh tự gia tộc họ Kim, Thẩm Lãng quả thực bốc lửa đến bùng cháy.
Hơn nữa cũng không phải thứ danh tiếng tốt lành gì.
Hội Ẩn Nguyên cùng phái tân chính gần như dùng hết tất cả sức mạnh dư luận công kích danh dự của gia tộc họ Kim cùng Thẩm Lãng.
Toàn bộ chủ đề dư luận vẫn là thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng. Nếu như không trả, liền mất cả đạo đức.
Hơn nữa dư luận đã bắt đầu điên cuồng làm nền gia tộc họ Kim đã sớm tài nguyên khô kiệt, hơn nữa Thẩm Lãng còn duy trì sinh hoạt hết sức xa hoa lãng phí, cho nên căn bản còn không ra số tiền này.
Cho nên khi hội Ẩn Nguyên thu hồi đảo Vọng Nhai, thiên hạ vạn dân tuyệt đối không hề ngạc nhiên.
Cũng tuyệt đối không nên có bất kỳ một chút đồng tình với gia tộc họ Kim, bởi vì hết chuyện này cũng là tự chuốc vạ vào mình.
Khi phủ Bá Tước Huyền Vũ ầm ầm ngã xuống, mọi người cũng tuyệt đối không nên khiếp sợ, lại càng không phải đồng tình, bởi vì đây cũng là chuyện đương nhiên.
...
Không có phát sinh biến cố, cũng không có phát sinh ngoài ý muốn.
Năm trưởng lão hội Thiên Đạo trong đó có lẽ có người tham lam, có thể bỉ ổi, thế nhưng mỗi người đều tuyệt đối khôn khéo cơ trí.
Hoàng Đồng không uổng phí miệng lưỡi, liền thu được toàn bộ hội đồng trưởng lão đồng ý.
Khi gã xuất ra những tấm gương thủy tinh, mắt năm trưởng lão tức khắc sáng lên.
Tiếp đó, thân thể các trưởng lão bắt đầu run rẩy run rẩy.
Thậm chí, biểu hiện so với Hoàng Đồng còn kích động hơn.
Một vị trưởng lão trong đó bèn hỏi:
- Cái gương này chi phí bao nhiêu?
Hoàng Đồng nói:
- Một lượng bạc.
Tức khắc năm trưởng lão lại thêm là hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, lâm vào phấn chấn và hân hoan.
- Cơ hội ngàn năm một thuở của hội Thiên Đạo chúng ta rốt cuộc đã tới.
- Cơ hội để hội Thiên Đạo của ta một lần nữa chiến thắng hội Ẩn Nguyên rốt cuộc đã tới.
- Cơ hội để hội Thiên Đạo của ta chiếm lĩnh toàn thế giới, cuối cùng lại một lần nữa lại tới.
Ngày trước hội Thiên Đạo là dựa vào cái gì chinh phục thế giới?
Truyền hương liệu từ thế giới phương Tây tới thế giới phương đông, mang tơ lụa cùng đồ sứ truyền tới thế giới phương Tây.
Cái này đặt vững bá nghiệp của bọn họ trong giới kinh doanh.
Thế nhưng sau đó những người buôn bán tơ lụa, đồ sứ, hương liệu càng ngày càng nhiều.
Bất kể là hội Thiên Đạo hay là hội Ẩn Nguyên, đều mất đi thế độc quyền.
Cho nên bọn họ bắt đầu chuyển hình, từ mua bán chuyển hình biến thành tài chính thế lực.
Cũng chính là bắt đầu chơi tiền.
Đầu tư sản nghiệp, đầu tư quyền lực, đầu tư chiến tranh, đầu tư quốc gia.
Nhưng mà hai mươi năm trước vào một trận đánh cược hoành tráng, để hội Thiên Đạo gần như mất đi tất cả.
Khương Ly bệ hạ thất bại thảm hại, đế quốc Đại Viêm thắng thật lớn, thống nhất toàn bộ thế giới phương đông, Viêm Đế rút kiếm chung quanh tung hoành vô địch, thiên hạ các nước không khỏi cúi đầu nghe theo.
Đây không chỉ là chiến tranh quân sự, cũng là chiến tranh tài chính.
Hội Ẩn Nguyên đầu cơ thành công, thắng thật lớn, trở thành chúa tể thương mại của thế giới phương đông.
Hội Thiên Đạo từ đỉnh phong rơi xuống.
Nếu không phải cần nó để cân bằng hội Ẩn Nguyên, đã sớm bị đánh ra bụi bặm rồi.
Hôm nay, bọn họ cuối cùng lại một lần nữa chờ đến trăm năm mới lần nữa gặp cơ hộp hiếm thấy.
Cơ hội độc quyền lại một lần nữa tới nơi.
Lúc trước là đồ sứ, tơ lụa, hương liệu, còn lần này là gương.
Những vật phẩm này đều có một cùng đặc trưng, nó có thể là xa xỉ phẩm, cũng có thể là nhu yếu phẩm.
Cuộc trao đổi này có thể làm vài trăm năm.
Cái này căn bản cũng không phải là ở kiếm tiền, mà là giành lấy chiến lược chủ động.
Hoàng Đồng nói:
- Đối phương sẵn lòng đem công nghệ chế tạo gương toàn bộ cho chúng ta, rao giá một triệu lượng vàng.
- Cho, nhiều hơn nữa cũng cho!
Hoàng Đồng nói:
- Đối phương yêu cầu trong vòng mười ngày xuất ra khoản tiền vàng này, hôm nay còn dư lại bảy ngày.
Một vị đại trưởng lão hội Thiên Đạo nói:
- Cho, trực tiếp ở địa phương gom góp lượng vàng.
Hoàng Đồng nói:
- Tấm gương cần thủy tinh, cần hướng phủ Bá Tước Huyền Vũ mua, mỗi một mặt thủy tinh giá cả không được vượt qua tấm gương năm phần trăm.
Điều kiện này tức khắc để các trưởng lão cau mày.
Bọn họ không phải là không không tiếc số tiền này, mà là không muốn bị người ta bóp cổ.
- Đầu này cần, nhưng mà trước bàn lại giao tiền hãy biểu hiện ra thành ý của chúng ta. - Đại trưởng lão nói:
- Về công nghệ thủy tinh, tốt nhất cho hạn một tuần lễ, chúng ta có thể mua thủy tinh nhà hắn, thế nhưng ba năm cho đến năm năm, hắn phải chuyển giao công nghệ làm thủy tinh cho chúng ta, chúng ta có thể dùng tiền mua, cũng có thể cho cổ phần, tóm lại không thể bị người bóp cổ.
Hoàng Đồng nói:
- Vâng!
- Đi thôi, đi xoay tiền đi, cành nhanh càng tốt, đừng đợi đến cuối kỳ hạn mới đem tiền đưa qua. Có thể sớm một ngày là lợi một ngày, có thể sớm một canh giờ là một canh giờ.
- Vâng!
...
Cứ như vậy!
Lúc đến ngày thứ chín, mấy trăm chiếc xe ngựa tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, so với kỳ hạn ước định còn sớm hơn một ngày.
Vận chính là lương thực!
Tất cả mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, toàn bộ cũng là lương thực.
Dù cho nhìn vết bánh xe cũng là lương thực.
Thậm chí có người cố ý phái người đi đụng phải một chiếc xe ngựa trong đó, tức khắc lương thực vẩy đầy đất, bên trong không có giấu bất kỳ vật gì.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ mua nhiều lương thực như vậy làm cái gì?
Lý do rất đơn giản a!
Bởi vì bọn họ lập tức sẽ phải mất đi đảo Vọng Nhai, lập tức liền phải đối mặt kết cục hủy diệt.
Lúc này bọn họ cần nhất là gì vậy?
Lương thực!
Đầu tiên phải bảo đảm ăn no bụng.
Cho nên chuyện mua thức ăn lương thực này, càng thêm chứng minh phủ Bá Tước Huyền Vũ phải xong đời.
Hơn nữa dù cho mấy trăm xe lương thực cũng không có bao nhiêu tiền, nhiều nhất cũng chưa tới ba nghìn lượng vàng.
Những chiếc xe ngữa vận lương sau khi tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, tất cả lương thực đều bị tháo xuống.
Bên trong xe quả thực không có giấu bất luận lượng vàng gì cả.
Thế nhưng...
Tất cả lượng vàng đều giấu ở vách gỗ và gầm xe ngựa.
Từ bên ngoài căn bản là không có khả năng nhìn ra được, dù cho lật tung cả xe ngựa, toàn bộ lương thực văng đầy đầy đất cũng không phát hiện được một lượng.
Vì để vết bánh xe không sâu thêm, một triệu lượng vàng này, tổng cộng hơn bảy vạn cân trọng lượng, phân tán ở vách gỗ và gầm hơn ba trăm chiếc xe ngựa.
Mỗi một chiếc xe ngựa phụ trọng thêm hơn hai trăm cân mà thôi, căn bản vết bánh xe sẽ không sâu thêm.
Cho nên, hội Thiên Đạo lần này vận lượng vàng quang minh chính đại, lại là thần không biết quỷ không hay.
Thẩm Lãng xem xong chỉ biết thở dài.
Hội Thiên Đạo này rõ ràng cường đại, không hổ là siêu tổ chức thống trị thương mại thế giới phương đông mấy trăm năm.
Dưới tình hình thời gian gấp rút như thế lại làm không chê vào đâu được như thế.
- Tổng cộng bảy mươi vạn lượng vàng, cộng thêm hai vạn ba nghìn cân vàng khối.
Hoàng Đồng lấy ra một cục vàng, nặng khoảng chừng một cân, giống như một cục đá vàng nặng nề vậy.
Đây là vàng cục trong truyền thuyết, mỏ vàng thiên nhiên có độ tinh khiết cao.
- Ba mươi vạn lượng vàng vốn là hai vạn một ngàn cân vàng, nhưng là bởi vì những thứ vàng cục này không thuần túy, cho nên đổi thành hai mươi ba vạn cân, tuyệt không để Thẩm công tử bị tổn hại!
Nhìn số lượng vàng chồng chất như núi, còn có vô số vàng cục.
Chân chính núi vàng biển bạc!
Quá chấn động, quá ngạc nhiên!
Trong lòng Thẩm Lãng vô cùng chấn động, cũng vô cùng dũng cảm!
Khoảng cách thời gian trả nợ còn có bốn ngày!
Đến lúc đó, hắn phải đánh vô mặt hội Ẩn Nguyên, làm mất mặt toàn thế giới.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi ngủ mấy canh giờ, sau khi đứng lên tiếp tục ra sức gõ chữ. Tình tiết thoải mái liên tục, mọi người đừng có ngừng trợ giúp nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận