Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 572: Tập hợp quân lực

Chương 572: Tập hợp quân lựcChương 572: Tập hợp quân lực
 
 "Khương Ly té ngã, thiên hạ ăn no." Đại sư Không Tranh nói: "Thực lực của sáu thế lực đề thăng, nhưng không giống nhau, tỷ như Thông Thiên Tự và Bạch Ngọc Kinh cách biệt thiên địa, chúng ta vẫn luôn yếu nhất."
 
 Ninh Thiệu nói: "Sư phụ yên tâm, con biết sứ mệnh của mình, chỉ có buộc chung vương quyền, thế lực của chúng ta mới có cơ hội tiến thêm một bước."
 
 "Con sẽ trở thành cây đinh, vững vàng đóng vào Việt quốc, không ngừng tranh đoạt với gia tộc họ Chúc."
 
 Đại sư Không Tranh nói: "Trận chiến lần này là cơ hội ngàn năm một thuở, bởi vì ngươi là Việt vương, Thông Thiên Tự mới có tư cách xuất binh, ngươi có thể ghét bỏ một vạn tăng binh quá ít, nhưng đó là thành quả lớn nhất mà chúng ta đàm phán được, một vạn tăng binh là điểm mấu chốt để chống lại Thiên Nhai Hải Các."
 
 Thiên hạ này nằm trên một bàn cờ vô hình, thời gian qua nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng sáu thế lực không ngừng thanh đấu, không biết đấu qua bao nhiêu hiệp rồi.
 
 Đầu tiên là Chúc thị liên thủ với Huyền Không Tự, bán Điểu Tuyệt Thành cho Thẩm Lãng, tiếp theo là Thông Thiên Tự chật vật đàm phán với Thiên Nhai Hải Các, rốt cục thò tay vào trong Việt quốc.
 
 Đại sư Không Tranh nói: "Lúc trước thiên hạ ăn Khương Ly, hiện tại ăn Thẩm Lãng, chúng ta phải nắm bắt cơ hội ngàn năm một thuở này."
 
 Cái thế giới này, thật không có chuyện gì mới, Thông Thiên Tự mượn danh nghĩa đánh Thẩm Lãng, dẫn quân tiến vào Việt quốc, vững vàng đóng lại, từ từ đảo quyền thống trị.
 
 Thẩm Lãng nhìn giống như là địch nhân, thật ra là miếng thịt béo bỡ.
 
 "Ta đi gặp lão hữu Ninh Nguyên Hiến."
 
 Đại sư Không Tranh múc cháo đút cho Ninh Nguyên Hiến.
 
 "Lão hữu, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?" Không Tranh thở dài nói: 'Mấy năm trước chúng ta gặp nhau, nhìn ngươi còn trẻ hơn ta nhiều, bây giờ lại già hơn ta tận mười tuổi."
 
 Ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến tán loạn, mở miệng húp cháo theo bản năng, nghe được chữ mười, ông liền thì thầm lải nhải: "Mười, mười một, mười hai, mười ba..."
 
 Không Tranh nói: "Còn nhớ rõ lúc chúng ta đi gặp Khương Ly không, ta được chỉ điểm võ công, đột phá bình cảnh mấu chốt, khi đó ta thật sự kính ngưỡng Khương Ly."
 
 "Bình cảnh đó quá khó khăn, Khương Ly chỉ nhẹ một cái liền phá, đó là trí tuệ võ đạo cỡ nào, chẳng khác nào hóa thứ tầm thường thành thứ thần kỳ." "Hai mươi, hai mươi mốt, hai mươi hai...' Ninh Nguyên Hiến vẫn đếm như cũ.
 
 Không Tranh nói: "Thiên nhân như vậy còn chết, còn thua. Thiên hạ này đã không còn tín ngưỡng, ta cũng không còn, Thông Thiên Tự cũng không có tín ngưỡng, đã biến thành Đại Kiếp Tự thứ hai."
 
 "Ta không tu luyện tà công, cũng không ngăn cản người khác tu luyện tà công, mấu chốt nhất là, không có ai chỉ trích chúng ta là tà môn ngoại đạo, chúng ta tu luyện tà công, vậy mà vẫn đại biểu cho chính đạo như trước." "Ninh lão hữu, Khương Ly bệ hạ chết, ngươi quỳ xuống, ta cũng quỳ xuống. Cuối cùng ngươi đứng lên được, ghê gớm, thật ghê gớm." Không Tranh nói: "Bộ dáng của ngươi bây giờ, chỉ vì đứng lên, đáng giá không?"
 
 "Hai mươi chín, hai mươi chín, hai mươi chín..." Ninh Nguyên Hiến đếm tới hai mươi chín, không tiếp tục được nữa, phảng phất như thần trí của ông chỉ tới đó, ánh mắt càng thêm tán loạn, càng thêm si ngốc.
 
 Không Tranh nói: "Lão hữu, ta đứng không nổi. Ngươi chỉ quỳ xuống, mà chúng ta vì bảo vệ mình, đã cắn Khương Ly bệ hạ một cái, tay của chúng ta đều nhuộm máu hoàng tộc họ Khương."
 
 "Bây giờ chúng ta còn muốn ăn thịt, uống máu Thẩm Lãng để lớn lên, ha ha ha ha..."
 
 Không Tranh cười to, tiếng cười đầy thê lương.
 
 "Nội tâm Ninh Thiệu vặn vẹo lúc năm tuổi, chẳng những tàn nhẫn giết động vật, còn giết chết ba cung nữ, ngươi mới đưa nó tới Thông Thiên Tự, muốn dùng Phật pháp giáo hóa nó, ngươi cảm thấy chúng ta quang minh chánh nghĩa, nhưng mà ngươi sai, chúng ta còn đen hơn cả Đại Kiếp Tự."
 
 "Không có cách nào, Thông Thiên Tự không phải Bạch Ngọc Kinh, chúng ta không thể cao cao tại thượng như vậy, năm đó chúng ta sắp chịu diệt vong, là Khương Ly bệ hạ diệt Đại Kiếp Tự, giúp đỡ chúng ta."
 
 "Mới khiến cho Thông Thiên Tự cùng Huyền Không Tự quật khởi, bởi vì vậy, sau khi Khương Ly bệ hạ chết, chúng ta càng thêm điên cuồng hơn, mới có thể sống sót."
 
 "Chúng ta không phải Tru Thiên các, chúng ta không phải Thiên Nhai Hải Các, càng không phải Phù Đồ sơn, chúng ta quá yếu."
 
 "Lão hữu, ta không biết ngươi điên thật, hay điên giả, ngươi bị điên cũng tốt, thế giới này đã không còn ánh mặt trời, không còn thiên lý."
 
 Một vạn tăng binh của Thông Thiên Tự tiến vào kinh thành, đã đốt lên tín hiệu, những quân đội khác lần lượt tiến vào đóng giữ.
 
 Quân đội càng ngày càng nhiều, cuối cùng không còn chỗ để đóng quân, bọn họ phải đóng quân bên ngoài thành, thế mà còn chưa đủ, bắt đầu đóng quân ở những nơi hoang dã. Toàn bộ quân đội Việt quốc, tập hợp tại kinh thành, chờ ngày quyết chiến. Cuối cùng có đến bao nhiêu quân? 20 vạn, 30 vạn, hay 40 vạn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận