Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 599: Triệu chứng lạ

Chương 599: Triệu chứng lạChương 599: Triệu chứng lạ
 
 Mấy vạn binh sĩ trừng to hai nắm, nhìn chằm chằm hết thảy.
 
 Thẩm Lãng là nhân hoàng, lại đích thân chữa bệnh cho các binh sĩ, còn không ngại nghiên cứu phân của bọn họ. Hắn không nói một lời hùng hồn nào, nhưng hành động của hắn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
 
 Thời gian trôi qua từng chút, Thẩm Lãng cẩn thận từng li từng tí chữa bệnh cho từng người một. Tất nhiên, sẽ không hiệu quả ngay lập lức.
 
 Hành động của hắn, làm cho đám binh sĩ run rẩy, cắn chặt hàm răng, không thì bọn họ sẽ thét lên khóc mất, nước mắt lại nhịn không được mà trào ra.
 
 Khi biết mình bị nhiễm bệnh dịch, bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, nhất là cơn đau khi bệnh tật phát tác, làm cho bọn họ hận không thể chết ngay lập tức, trong lòng cảm thấy sợ hãi, oán hận và cô độc.
 
 Mà bây giờ nhân hoàng địa vị cao quý, tự tay chữa bệnh cho bọn họ, làm cho bọn họ quên mất cơn đau của bệnh tật, toàn thân nóng lên, nhiệt huyết sôi trào, như muốn nổ tung.
 
 Đây không phải cảm động, mà giống như đưa người bị đóng băng vào trong nước nóng, giống như đưa người bị giam trong bóng tối, đi ra bên ngoài nhìn ánh mặt trời.
 
 Vào thời khắc này, trong đầu tất cả binh sĩ, chỉ có một suy nghĩ, nếu ta sống sót, ta sẽ xông pha khói lửa vì bệ hạ Thẩm Lãng, dù cho có thịt nát xương tan, địch nhân của bệ hạ, chính là cừu nhân không đội trời chung của ta. Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng trị liệu sơ xong.
 
 "Các vị tướng sĩ, quân y của ta sẽ chăm sóc mọi người."
 
 "Ta sẽ cách ly mọi người, toàn lực phòng dịch. Ta sẽ không bỏ rơi các vị, tận sức chữa trị mọi người."
 
 "Các vị nguyện ý nghe theo ta không? Nguyện ý trở lại chỗ của mình, không rời đi nửa bước?"
 
 Thẩm Lãng vẫn không nói lời hùng hồn gì, chỉ dùng giọng điệu bình thản nhất để hỏi, thanh âm không lớn, rất nhiều người đứng xa nghe không rõ lắm.
 
 Một lát sau, nhờ người đứng trước truyền lời, toàn bộ binh sĩ mới biết hắn nói cái gì.
 
 "Bệ hạ muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuết"
 
 Tám vạn quân chỉnh †ề quỳ xuống đất, đồng thanh hô to, thanh âm chấn trời cao.
 
 Sau đó Thẩm Lãng chia đại doanh thành hai, đông doanh và tây doanh. Hắn khử trùng đông doanh trước, sái vôi từng nơi một, lấp cả giếng lại, đào giếng khác, hắn cho người tìm kiếm những thứ khả nghị, thiêu hủy cùng với những động vật có khả năng lây nhiễm bệnh.
 
 Tiếp đó hai vạn quân của hắn chiếm giữ đông doanh, đổi thành người khác, khi biết nơi đây có bệnh dịch, tuyệt đối sẽ không dám vào ở, nhưng Thẩm Lãng hiểu bệnh sốt rét quá rõ.
 
 Sau đó, đội quân y của hắn bắt đầu đi đến tây doanh tác chiến chống dịch, triệt để cách ly người bệnh, tiến hành khử trùng toàn diện, đào giếng thiêu hủy lần nữa, đồ dùng hàng ngày của binh sĩ đều trụng qua nước sôi.
 
 Binh sĩ còn được tắm nước nóng hai lần mỗi ngày, nhiệt độ nước lên đến 55 độ C.
 
 Toàn quân bị cấm đại tiện tiểu tiện không đúng chỗ, đào hố xây nhà vệ sinh, tiến hành khử trùng, vật nôn mửa và phân của bệnh nhân bị chôn sâu xuống lòng đất.
 
 Chết tiệt, trận chiến đầu tiên không phải với kẻ thù, mà là với bệnh dịch sốt rét.
 
 Thẩm Lãng mang theo rất nhiều cây thanh hao và thuốc Quinine, nhưng vẫn không đủ dùng, không thể không phái một nhóm chiến binh Amazon, dùng tốc độ nhanh nhất quay về thành Nộ Triều lấy thuốc.
 
 Ba ngày sau, gia tộc họ Xung lần lượt bị bệnh, Xung Nghiêu, Xung Ngạc, Xung Sư Sư, hơn phân nửa tộc nhân bắt đầu phát sốt, bắt đầu bị lạnh.
 
 "Lạnh, lạnh, lạnh quá."
 
 "Ta muốn chết, ta muốn chết."
 
 Xung Sư Sư đắp hai lớp chăn, nhưng vẫn không không ngừng run rẩy, cơn lạnh dường như truyền ra từ trong xương cốt, đôi môi của nàng tái nhợt, móng tay bầm tím, hàm răng đang đánh lập cập.
 
 Khi mắc bệnh, mỗi người mỗi khác nhau, triệu chứng lạnh của Xung Sư Sư nặng hơn người khác, người bình thường phát lạnh, chỉ tâm một canh giờ, còn Xung Sư Sư thì kéo dài đến mấy canh giờ.
 
 Cuối cùng khuôn mặt của nàng trắng bệch, không còn chút huyết sắc, đôi môi bắt đầu bầm tím.
 
 Xung Nghiêu cũng phát bệnh, nhưng không nặng như thế.
 
 Thấy Xung Sư Sư hô hấp càng ngày càng yếu ớt, sinh cơ không ngừng trôi qua.
 
 Thật kỳ quái, bệnh sốt rét quả thật chết người, nhưng không đến mức như thế, hiện tại mới phát bệnh giai đoạn thứ hai mà thôi, Thẩm Lãng đã dùng Artemisinin, hiệu quả sẽ rất nhanh, vì sao nhìn như sắp chết thế này?
 
 "Xin bệ hạ cứu tiểu nữ." Xung Nghiêu quỳ xuống dập đầu: "Thần làm chủ, để tiểu nữ làm nô tỳ báo đáp ngài." Sau đó Thẩm Lãng thử đủ mọi cách, nhưng bệnh tình của Xung Sư Sư vẫn không ngừng chuyển biến xấu, thân thể của nàng không ngừng lạnh, sinh mạng mong manh.
 
 Tại sao lại vậy?
 
 Thẩm Lãng cắt cổ tay của nàng, lấy nửa ống máu, dùng kính hiển vi quan sát.
 
 Kết quả phát hiện ngoại trừ vi khuẩn sốt rét, còn có sinh vật khác? Đây là cổ trùng của Phù Đồ sơn sao?
 
 Nó vốn nằm trong cơ thể của Xung Sư Sư, khi nàng bị nhiễm dịch, dẫn đến cổ trùng trong cơ thể bị kích hoạt? Đây là loại cổ trùng gì? Loại cổ trùng này không sinh sôi nhanh chóng, mà là tiến vào trạng thái quỷ dị.
 
 Cổ trùng của Phù Đồ sơn rất đáng sợ, giai đoạn phát triển khác nhau, nhiều loại vô hại trong giai đoạn thứ nhất và giai đoạn thứ hai, nhưng khi bắt đầu giai đoạn thứ ba sẽ trí mạng, xuất hiện bệnh trạng đáng sợ.
 
 Có người hạ cổ trùng vào cơ thể Xung Sư Sư, vì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận