Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 607: Uy lực của lựu pháo.

Chương 607: Uy lực của lựu pháo.Chương 607: Uy lực của lựu pháo.
 
 Trên đài cao, Thư Đình Ngọc nhìn Chúc Nhung, nói: "Chúc tổng đốc, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, Huyết Hồn quân của Tuyết đại nhân không cần ra trận, chỉ dùng Thiết Huyết quân đã đủ đánh bại Thẩm Lãng. Hôm nay, ta muốn rửa mối nhục tại thành Nộ Triều, Thiết Huyết quân bị diệt không phải không đủ mạnh, mà do bị cổ trùng của Phù Đồ sơn làm hại."
 
 Khó trách Thư Đình Ngọc tự tin như thế, Thiết Huyết quân quả thực rất mạnh, theo cục diện trước mắt, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt Thiết Huyết quân thể hiện sức mạnh.
 
 Chỉ cần tiến vào khoảng cách ba trăm mét, Thiết Huyết quân sẽ lập tức tấn công, một khi vọt tới tường trại, Thiết Huyết quân chắc chắn đánh thắng trận này.
 
 Thư Đình Ngọc cười nói: "Không Tránh đại sư, quân đội của Thẩm Lãng quá yếu, không đáng để tăng binh của ngài ra trận. Thảo nào Tuyết đại nhân không đến chiến trường, vì ngài ấy sớm đã biết kết quả."
 
 Chúc Nhung chỉ cười, không nói lời nào.
 
 Nhịp độ chiến trường chậm lại, chờ mười vạn quân của Ninh Kỳ trốn hết, miễn cho vướng chân vướng tay.
 
 Mười vạn đại quân của Trương Triệu không xông lên riêng lẽ nữa, nhanh chóng tập kết thành trận hình chỉnh tề, thong thả tiến quân, ông biết vũ khí của Thẩm Lãng chỉ có hiệu quả khi đánh với quân đội bình thường.
 
 Ông biết nhiệm vụ của mình, dùng mười vạn quân để làm lá chắn cho Thiết Huyết quân.
 
 Mà hỏa pháo cũng dừng bắn, lẳng lặng nhìn địch nhân tới gần.
 
 Hai ngàn mét!
 
 Trên đài cao, lá cờ tung bay, nói cho mọi người biết, khoảng cách của quân địch.
 
 Thẩm Lãng nhìn mười ba vạn quân địch, trận hình rất tốt, chỉnh tề như một, hoàn toàn khác vừa rồi.
 
 Xung Sư Sư rút đao ra lần nữa, liếc nhìn ca ca bênh cạnh mình, lần này chắc đến lượt chúng ta rồi, hỏa pháo của Thẩm Lãng rất lợi hại, nhưng không thể đánh bại quân đội của hội Ẩn Nguyên và Thông Thiên tự.
 
 "Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!"
 
 Mười ba vạn quân, mười mấy trận hình, chỉnh tề tiến bước, phát ra âm thanh có trật tự rõ ràng, tựa như tiếng trống trận, vang vọng chiến trường, ngay cả rượu trong chén cũng bị làm cho nổi sóng.
 
 Một ngàn chín trăm mét, người cầm cờ dơ lên cao, quơ mạnh.
 
 Khoảng cách xa, đội pháo binh nhìn thấy không rõ toàn cảnh, chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh, chỉnh pháo bắn đạn. Một ngàn tám trăm mét, một ngàn bảy trăm mét!
 
 Hela quay đầu nhìn sang Thẩm Lãng, cự li này có thể khai hoả, pháo nòng xoắn hoàn toàn bắn tới, nhưng Thẩm Lãng vẫn không hạ lệnh, hắn muốn quân địch lại gần hơn.
 
 Một trăm khẩu pháo nòng xoắn, cự li bắn tầm một ngàn năm trăm mét, còn tùy ý thay đổi cự li bắn, muốn bắn xa thì tăng thuốc nổ, muốn bắn gần thì giảm thuốc nổ.
 
 Một ngàn sáu trăm mét, một ngàn năm trăm mét!
 
 Quân địch tiến vào cự li bắn, Thẩm Lãng phất tay lên.
 
 Người cầm cờ đứng trên đài cao, lập tức vung cờ xuống.
 
 "Bệ hạ có chỉ, bắn!"
 
 "Bắn, bắn, bắn!"
 
 Một trăm khẩu pháo nòng xoắn mãnh liệt khai hỏa.
 
 “Âm, ầm, ầm, ầm..."
 
 "Vèo, vèo, vèo, vèo..."
 
 Một trăm viên đạn gào thét bắn đi, tốc độ nhanh chưa từng có, chân chính như tia chớp, xẹt thẳng trên không trung, tiếng xé gió rít vang.
 
 Ngắn ngủi ba giây, đạn pháo xuất hiện trên đầu địch quân, nặng nề rơi xuống.
 
 Sau đó là một màn kinh thiên động địa.
 
 "Rầm, rầm, rầm, rầm..."
 
 Điên cuồng bạo tạc, một trăm đóa hoa lửa nở rộ.
 
 Tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất chấn động.
 
 Trận hình của địch quân chỉnh tề, không tồn tại một kế hở, lập tức bị xé tan.
 
 Binh lính còn chưa biết cái gì, thân thể đã nổ tung, thịt nát xương tan.
 
 Vậy đã là may mắn, người kém may mắn hơn, chỉ bị tạc bay, chân cụt tay đứt, tứ chi bay tán loạn, mắt mở trừng trừng nhìn tứ chi của mình biến mất, cơn đau đớn không thể tả nổi. Vô số binh sĩ tựa như người rơm, bị thổi bay lên trời, máu tươi bắn tung toe, xương sườn gay ngũ tạng lục phủ dập nát, chết thảm rơi xuống đất.
 
 Đây mới thật sự là tàn sát, so với vừa rồi, mưa đạn và mưa tên chẳng là cái gì.
 
 Thật ra khẩu pháo nòng xoắn này, trên trái đất có tên gọi là lựu pháo, hoặc còn được gọi là đại bác bắn trái phá. Luu pháo có cỡ nòng hoàn mỹ nhất là 155 li, Liên Xô đã thử rất nhiều kích cỡ, cuối cùng cho ra 155 li là cỡ nòng cân bằng nhất, uy lực đầy đủ lớn, trọng lượng lại không quá nặng.
 
 Nhưng Thẩm Lãng suy nghĩ rất lâu, vẫn chọn loại nòng 122 li cho một trăm khẩu lựu pháo này.
 
 Trọng lượng của đạn pháo cho nòng 122 li nặng khoảng 23 kg, diệt tích sát thương khoảng 600m”, thấp hơn lựu pháo cùng cấp trên trái đất khoảng 30%, một viên 600m2, 100 viên thì lên đến 60,000m?.
 
 Cộng thêm thuốc nổ loại mạnh và mảnh đạn, mỗi một viên đạn nổ tung, trong 600m? không chết cũng tàn phế. Thật may mắn khi thế giới này chưa biết về lựu pháo, lúc tiến công, đại quân lập thành trận hình chỉnh tê, hầu như không tồn tại một kẽ hở, chắc do sợ Thẩm Lãng bắn không trúng.
 
 Đợt pháo kích đầu tiên, hơn bốn ngàn người thương vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận