Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 615: Thử đạn

Chương 615: Thử đạnChương 615: Thử đạn
 
 Ninh Kỳ gật đầu nói: 'Ừm”"
 
 Sau đó gã ngồi trong sân, thần sắc đờ ra, chuyển động chén trà trong tay.
 
 Xung phi hỏi: "Ngươi ở đây phát ngốc cái gì?"
 
 Ninh Kỳ nói: "Con đang nghĩ phải làm sao."
 
 Xung phi nói: "Còn nghĩ cái gì! Thẩm Lãng thắng thì tốt rồi, chúng ta vốn đi theo Đại Càn."
 
 Ninh Kỳ nói: "Mẫu thân, thế giới này không đơn giản như người nghĩ. Chúng ta hy vọng càng nhiều, đến khi thất bại sẽ càng tuyệt vọng hơn, như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục."
 
 Xung phi mắng: "Nói tiếng người."
 
 Ninh Kỳ: "Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các quá mạnh, trận chiến này, con không dám ôm hy vọng, chỉ có không ôm hy vọng, mới sẽ không tuyệt vọng."
 
 Xung phi nói: "Ngươi biết vì sao mình thua Ninh Chính không?"
 
 Ninh Kỳ hỏi: "Vì sao?"
 
 Xung phi: "Vì ngươi nghĩ quá nhiều, cân nhắc quá nhiều. Nhìn Ninh Chính đi, khi tìm được mục tiêu, hắn liền tiến về phía trước không chút do dự, không bao giờ nghĩ nhiều, hoặc cân nhắc lợi và hại, cho nên hắn mới thích hợp trở thành vua, còn ngươi thì không được."
 
 Ninh Kỳ muốn nói vài lời, nhưng ngẫm lại thì quyết định im lặng, lúc mẫu thân tranh cãi cái gì, chỉ có thể thắng, chứ không thể thua. Năm đó, bởi vì cãi nhau không thể thua, mẫu thân và phụ thân mới trở thành oan gia chừng mười năm, không ai để ý tới ai, đối với phụ thân còn như vậy, huống chi đứa con như mình.
 
 Trong Vương cung, Ninh Thiệu tiến vào cung điện, trên tay cầm một hộp đựng thức ăn.
 
 Nhìn thấy Ninh Thiệu, phi tựu như nhìn thấy một con ác quỷ, trốn sang một bên thật nhanh, không dám thở mạnh, lúc gặp Ninh Dực, bà không có sợ hãi như thế này.
 
 Ninh Dực luôn mồm nói muốn cắm sừng Ninh Nguyên Hiến, muốn chà đạp bà, nhưng do uất ức, chỉ nói mà thôi, còn Ninh Thiệu không hề có ranh giới cuối cùng, nghĩ cái gì sẽ làm cái đó.
 
 Ninh Thiệu đi tới trước mặt Ninh Nguyên Hiến, thấp giọng nói: "Con nói cho Phụ vương biết một tin tốt, Thẩm Lãng thắng rồi. Hơn bốn mươi vạn quân của con đã bại trận, không lâu nữa hắn sẽ tới đây cứu người."
 
 Ánh mắt Ninh Nguyên Hiến tán loạn, lải nhải: "Bốn mươi, bốn mươi mốt, bốn mươi hai, bốn mươi ba..." Ninh Thiệu cười lạnh, nói: "Đến lúc này rồi, người còn giả ngây giả dại làm gì. Người không nghe thấy sao? Thẩm Lãng đã thắng, hắn sẽ tới đây cứu người, hai người không phải phụ tử, nhưng tình thâm hơn cả phụ tử nha” Ninh Nguyên Hiến vẫn tiếp tục lải nhải: "Ben mươi bốn, bốn mươi lăm, bốn mươi sáu..."
 
 Ninh Thiệu đưa tay tới, nâng cái cằm của Ninh Nguyên Hiến lên, cẩn thận nhìn đôi mắt của ông, muốn nhìn cho ra, ông đang giả ngây giả dại, hay thật sự si ngốc rồi.
 
 Mấy phút trôi qua, Ninh Thiệu vẫn nhìn không ra đầu mối nào.
 
 "Ăn đi." Ninh Thiệu mở hộp đựng thức ăn ra, múc từng muỗng đúc cho Ninh Nguyên Hiến ăn.
 
 Ninh Nguyên Hiến há miệng, ăn một cách thích thú, Tô phi thì nhịn không nổi nữa, lập tức nôn mửa.
 
 Ninh Thiệu không thể tin, hỏi: 'Người điên thật sao? Đây là giòi bọ chết thúi, người lại tích ăn như thế?"
 
 "Ăn ngon, ăn ngon..." Ninh Nguyên Hiến mở miệng, cười ngây ngô, vừa nhai vừa đếm: "Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba, năm mươi bốn..."
 
 Trang viên Chúc gia, ba người Chúc Hoằng Chủ, Chúc Nhung, Chúc Hồng Tuyết đang ngồi trong thư phòng. Chúc Hồng Tuyết lạnh lùng như cũ, chưa từng chủ động nói chuyện, nhiều năm qua, chỉ có Chúc gia dựa vào gã, mà gã thì chưa từng dựa vào Chúc gia.
 
 Chúc Nhung miêu ta cặn kế trận chiến hôm nay cho Chúc Hồng Tuyết biết, nhất là các loại đạo pháo của Thẩm Lãng, khoảng cách công kích, lực sát thương, phạm vi bao trùm, mảnh đạn, sóng xung kích.
 
 Chúc Nhung hỏi: "Con thấy sao?"
 
 Chúc Hồng Tuyết nói: "Tất cả vũ khí, đều không đáng nhắc tới."
 
 Chúc Nhung tìm từ nói: "Hồng Tuyết, ta biết Huyết Hồn quân rất mạnh, nhưng biết người biết ta, bách chiến bách thắng, khi lên chiến trường, phải coi trọng địch nhân của mình..."
 
 Chúc Nhung còn chưa nói hết, Chúc Hồng Tuyết đã đứng dậy, đi ra bên ngoài, để lại Chúc Nhung, sắc mặt khó coi, nói thế nào ông cũng là phụ thân, ngươi mạnh hơn nữa, thân phận siêu nhiên hơn nữa, cũng là con của ta. Chẳng qua không phải Chúc Hồng Tuyết trang bức, càng không phải tự cao tự đại, chỉ là không giỏi nói chuyện, quen dùng hành động để nói lên tất cả.
 
 Trang viên của Chúc gia, ở bên ngoài kinh đô, diện tích rất lớn, hai vạn Huyết Hồn quân trú đóng ở đây, Chúc Hồng Tuyết đi thắng tới thao trường, hỏi: "Đây là đạn phao của Thẩm Lãng đúng không?”
 
 Trên thao trường có mười mấy viên đạn lựu, sắp xếp chỉnh tê, mỗi một viên nặng hai mươi cân, không phải đạn pháo của Thẩm Lãng bị trộm, mà là số đạn pháo này bị lép, không nổ.
 
 Hôm nay, pháo binh của Thẩm Lãng bắn hơn mấy vạn viên đạn pháo, có nhiều viên đạn pháo bị lép, nhưng đều bị số đạn pháo khác kích nổ, đám binh sĩ mất sức chín trâu hai hổ mới đưa số đạn pháo này ra khỏi chiến trường. Chúc Hồng Tuyết hỏi: "Mỗi một viên, lực sát thương 600m2 đúng không?"
 
 Chúc Nhung gật đầu.
 
 Chúc Hồng Tuyết nói: "Người đâu, sắp xếp số đạn pháo này theo thứ tự”
 
 Có người tiến lên, sắp xếp đạn pháo theo hàng, mỗi một viên, cách nhau mười lăm mét.
 
 "Huyết Hồn quân vào vị trí." Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh, một ngàn Huyết Hồn quân tiến vào trong thao trường. Một ngàn Huyết Hồn quân, đứng quanh số đạn pháo, chỉ cách nhau một mét.
 
 Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh: "Làm nổi"
 
 Vừa dứt lời, Chúc Nhung biến sắc, mí mắt của Chúc Hoằng Chủ cũng giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận