Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 564: Ba mục tiêu

Chương 564: Ba mục tiêuChương 564: Ba mục tiêu
 
 "Mông to đang làm gì vậy?" Thẩm Lãng hỏi.
 
 "Ngươi còn gọi ta như vậy, ta ngồi chết ngươi." Ninh Diễm hung hăng uy hiếp, từ khi Thẩm Lãng trở về, nàng rất nhanh trở nên day đà hơn.
 
 Thời điểm Thẩm Lãng không có ở đây, lúc nào nàng cũng sầu não, thẩn thể sụt cân gầy xuống, bây giờ chỉ uống nước, cơ thể cũng tăng cân, làm nàng sầu muốn chết.
 
 "Nhiều thịt mới tốt." Thẩm Lãng tiến lên xoa bóp nói: "Ngươi bây giờ, còn đẹp hơn trước kia, ngươi mang thai rồi sao?"
 
 "Không có..." Ninh Diễm lắc đầu nói.
 
 Thẩm Lãng nói: "Sao ngươi biết?"
 
 Ninh Diễm nói: 'Sắp tới."
 
 Thẩm Lãng nói: "Sắp có nghĩa là chưa, chúng ta nhanh lên, tranh thủ thời gian."
 
 Tiếp đó Thẩm Lãng lột đồ Ninh Diễm, như lột vỏ quả vải.
 
 "Ngươi không có chuyện gì để làm sao?" Ninh Diễm run rẩy nói.
 
 "Ai nói không có, ta không phải đang làm chuyện đại sự sao?" Thẩm Lãng nói.
 
 Ba mươi phút sau.
 
 "Diễm nhi, nàng hiểu Ninh Thiệu bao nhiêu?" Thẩm Lãng hỏi: "Năm đó sao lại đưa gã đi xuất gia?"
 
 Ninh Diễm nằm đưa lưng về phía Thẩm Lãng, nói: "Ta không biết nguyên nhân cụ thể, mẹ của gã là một cung nữ, bỗng nhiên chết lúc gã năm tuổi, sau đó Ninh Thiệu bị đưa tới Thông Thiên Tự xuất gia."
 
 Mẹ của Ninh Thiệu là một cung nữ, chết tương đối sớm, Thẩm Lãng biết chuyện này, nhưng có liên quan gì đến chuyện gã xuất gia?
 
 Trên thực thế, Ninh Nguyên Hiến hầu như không giữ bí mật gì với Thẩm Lãng, hắn muốn biết chuyện gì, Ninh Nguyên Hiến đều thản nhiên nói cho hắn.
 
 Nhưng chuyện của hai mẹ con Ninh Thiệu, Thẩm Lãng không hỏi thăm được nhiều.
 
 Thẩm Lãng nói: "Ta khá hiểu cha của nàng, ông ta rất tự luyến, nhưng trong chuyện sinh hoạt vẫn có chút quy tắc, từ lúc lên ngôi đến nay, chưa từng tuỳ tiện sủng hạnh cung nữ, vì sao mẹ của Ninh Thiệu lại ngoại lệ?" "Lẽ ra sau khi sung hạnh, han lalap thành phi tần, vì sao lại không?"
 
 Ninh Diễm nói: "Ta nghe nói, cung nữ kia rất xinh đẹp, chủ động câu dẫn phụ hoàng, tổ mẫu không thích nàng, phụ hoàng cũng không yêu nàng, chỉ chạm qua một lần mà thôi."
 
 Thẩm Lãng nói: "Nếu là lời đồn, chắc sẽ có lời đồn hoang đường hơn đúng không?"
 
 Ninh Diễm nghĩ một lát, mới nói: "Có người nói Đại Kiếp tự đưa nàng đến bênh cạnh phụ hoàng, nàng tu luyện tà công, có sức hấp dẫn nam nhân rất mạnh, cho nên phụ hoàng bị nàng câu dẫn."
 
 "Sau lần đó, phụ hoàng cảm thấy nữ nhân này rất nguy hiểm, cho nên giam cầm nàng, về sau nàng bỗng nhiên chết, không ai biết nguyên nhân, ta cảm thấy phụ hoàng sẽ không giết nàng."
 
 Thẩm Lãng gật đầu tán đồng, Ninh Nguyên Hiến đối xử với nữ nhân của mình rất tốt, ngay cả Tô phi, chẳng những Ninh Nguyên Hiến không giết, còn không phế nàng.
 
 Kể từ đó, lời đồn chưa chắc là lời đồn, năm đó có lẽ Đại Kiếp tự sắp xong đời, bọn chúng am hiểu nhất chuyện đưa nữ nhân cho hào môn quý tộc, còn là nữ nhân có bản lĩnh vô cùng cao.
 
 Ninh Thiệu bị đưa tới Thông Thiên Tự cũng nói được thông, bởi vì mẹ của gã là đệ tử của Đại Kiếp Tự, sau khi Đại Kiếp Tự bị diệt, tài sản bị Thông Thiên Tự chiếm lấy.
 
 Ninh Nguyên Hiến muốn Thông Thiên Tự thay mặt quản giáo Ninh Thiệu, miễn cho bởi vì thân phận của mẹ gã, đưa tới tai họa.
 
 Cũng có khả năng, tình hình lúc đó phức tạp hơn.
 
 Thẩm Lãng đã phái ra rất nhiều người, bí mật điều tra Ninh Thiệu, điều tra Thông Thiên Tự, nhất là điều tra Điểu Tuyệt Thành, đã từng là cứ điểm của Đại Kiếp Tự.
 
 "Khi nào đánh kinh thành?" Công chúa Dora hỏi.
 
 Thẩm Lãng nói: "Sắp rồi!"
 
 Trước khi đánh kinh thành, Thẩm Lãng cần chuẩn bị.
 
 Thứ nhất, cam đoan thành Nộ Triều an toàn, cam đoan quyền làm chủ biển đông.
 
 Thứ hai, nắm giữ đòn sát thủ đánh bại Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết.
 
 Thứ ba, có nắm chắt chiến thắng trận tiếp theo. Trước khi hoàn thành ba mục tiêu, tùy tiện đánh kinh thành chỉ có thể chịu diệt vong, kinh thành rất quan trọng đối với Thẩm Lãng, là tiến kèn lệnh thông báo chiếu tranh của hắn, thổi lên tiếng tuyên chiến Đại Viêm.
 
 Bây giờ thiên hạ chịu khổ, trong lòng Tân Sở vương tràn ngập cừu hận Đại Viêm, bởi vì Lão Sở vương chết trong âm mưu của Phù Đồ sơn và Đại Viêm.
 
 Ngô vương cũng tức giận, nhưng không dám nói, một khi Đại Viêm triệt để thống nhất thiên hạ, Ngô quốc sẽ phải đứng mũi chịu sào.
 
 Thiên hạ chư quốc không dám phản kháng, thậm chí không dám làm trái, lúc này cần một anh hùng, đứng lên công khai đối kháng Đại Viêm, trở thành một lá cờ.
 
 Thẩm Lãng không thể không làm anh hùng, không quản hắn nguyện ý hay không, đều phải thừa kế ý chí của Khương Ly.
 
 Kinh thành là chỗ của Việt cung, khi bị Thẩm Lãng công hãm, thiên hạ nhất định rung động, dù cho Sở vương và Ngô vương không lập tức đứng lên, nhưng... Ít nhất... Sẽ bắt đầu âm thầm chống lại Đại Viêm.
 
 Có thể nói, thiên hạ đang nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, trong lòng tràn ngập chờ mong, cũng tràn ngập bi quan. Vô số người mong mỏi Trầm Lãng thắng, sáng tạo kỳ tích, nhưng không ai xem trọng hắn, cảm thấy hắn là con kiến lay cây.
 
 Thẩm Lãng dám khẳng định, Sở vương và Ngô vương đang cầu khẩn mỗi ngày, mong hăn thắng lợi, trợ giúp Ninh Chính đoạt lạt giang sơn, dơ cao lá cờ đánh Viêm.
 
 Kinh thành không chỉ là một thành thị, còn là một tiêu chí.
 
 Đánh hạ kinh thành rất trọng yếu, nhưng bảo vệ kinh thành, bảo vệ Việt quốc còn quan trọng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận