Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 319: Ninh Chính quật khởi! Quốc quân ân sủng vô biên! Cầu hôn
Chương 319: Ninh Chính quật khởi! Quốc quân ân sủng vô biên! Cầu hôn
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Xin lỗi mọi người, ban đầu cứ ngỡ Trương Triệu còn trẻ (vì chức quan quá thấp) nên dùng “gã” để chỉ nhân vật này, ai dè ông ta lại cùng thế hệ với Nam Cung Ngao, Trịnh Đà. Vì số chương có nhân vật này rất khó xác định nên đành xin lỗi trước, từ từ chỉnh sau.
Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu cũng ở tại chỗ.
Nghe được ý chỉ, sau đó ông ta chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cả người hoàn toàn bối rối.
Ông ta bị cách chức?
Hắn đúng là từng đắc tội Thẩm Lãng, hơn nữa còn từng bao vây dinh của Ninh Chính tìm cớ bắt Thẩm Lãng.
Nhưng vậy cũng là phụng mệnh mà đi.
Mệnh lệnh Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, ông ta dám không thực hiện à?
Quốc quân xem Trương Triệu một cái, người này năm nay cũng năm mươi mấy tuổi, gia đình cũng là thế gia trong quân ngũ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có phải địa vị cao, ông nội chỉ là một võ tướng lục phẩm, cha của Trương Triệu đến già rồi mới lên tới ngũ phẩm.
Lúc Trương Triệu hai mươi tuổi đã tham gia cuộc chiến Việt Sở, ba mươi tuổi đánh chiến tranh Ngô Việt.
Chưa nói tới là danh tướng, nhưng tuyệt đối xem là dũng tướng.
Người này đã từng cùng Trịnh Đà là cùng cấp, nhưng sau đó bị Trịnh Đà bỏ đi quá xa.
Đương nhiên người như vậy có rất nhiều, thế nhưng ở mùa thái bình thì bọn họ có chút bị quên lãng.
Đại khái là mấy năm trước, lúc Trương Triệu vẫn còn là một tướng quân du kích ở quý phủ Trấn Bắc, mà ngay lúc đó Trịnh Đà cũng đã là tướng quân Bình tây, thống soái mấy vạn đại quân.
Kỳ thực quân công hai người như nhau, hơn nữa hai người khởi đầu cũng giống nhau.
Thậm chí lúc đó thi võ, thứ tự Trương Triệu đậu võ tiến sĩ còn phải cao hơn một chút, nhị giáp tên thứ tư.
Nhưng đầu tiên bởi vì Trịnh Đà xuất thân từ quý tộc, thứ hai Trịnh Đà càng thêm biết cách luồn cúi.
Hai mấy năm sau, Trương Triệu ngay cả một chỗ ngồi trước mặt Trịnh Đà cũng không có.
Mà sỉ nhục nhất chính là ở sáu năm trước.
Tính cách của Trương Triệu có hơi quái đản, đại tướng quân Trấn Bắc Nam Cung Ngạo cũng không thích Trương Triệu nên vị trí của ông ta ở Bắc quân chẳng như ý chút nào.
Rồi ông ta nhớ đến Trịnh Đà từng là võ tiến sĩ cùng bảng với mình, hơn nữa còn là đồng liêu trên chiến trường, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ.
Thế là ông ta mò đến Trịnh Đà, hy vọng được dời công việc từ phủ đại tướng quân Trấn Bắc, tiến vào trong quân Trịnh Đà, dù cho tăng lên một bậc cũng được.
Trịnh Đà lúc đó đặc biệt thân thiết, hỏi han ân cần, tự mình thiết yến khoản đãi Trương Triệu, hoàn toàn không ra vẻ chút nào.
Kết quả ngày thứ hai tỉnh rượu, sau đó Trương Triệu lại đi tìm Trịnh Đà nói chuyện chính sự, lại được báo cho biết tướng quân Trịnh Đà đã đi rồi, có công vụ khẩn cấp trong người, cần mấy tháng sau đó mới có thể trở về, đồng thời tên đầy tớ còn đưa cho Trương Triệu một trăm lượng vàng.
Vô cùng nhục nhã.
Trịnh Đà nhà ngươi đuổi ta như là ăn xin sao?
Trương Triệu tính cách quái đản, làm sao chịu được sỉ nhục lớn như vậy?
Thế là ông ta rút kinh nghiệm xương máu, cắn răng một cái trực tiếp đầu phục Thái tử.
Thế lực dưới trướng Thái tử khổng lồ, nhưng đều là quan văn, đỉnh cấp võ tướng dưới trướng cũng chỉ có mỗi Bình Nam đại tướng quân Chúc.
Nhưng dù cho như thế, dù cho một du kích tướng quân đầu nhập vào, Thái tử cũng không có quá để vào mắt.
Nhưng sau đó ở một một sự kiện, Trương Triệu mạo hiểm đắc tội đại tướng quân Trấn Bắc Nam Cung Ngạo, giúp đỡ Thái tử làm một việc lớn.
Sau đó, ông ta cũng quả thực chọc giận tới Nam Cung Ngạo, trực tiếp bị trục xuất khỏi phủ đại tướng quân Trấn Bắc.
Thế nhưng chỉ hai tháng sau liền lên lon.
Sự thực chứng minh, chỉ cần sau lưng có thế dựa dẫm, tất cả nghiêm phạt đều là phù vân.
Ông ta nhanh chóng được phối hợp với Chúc Nhung hành tỉnh Thiên Nam đảm nhiệm tham tướng.
Hai năm sau đó, ông ta lại một lần nữa được tấn chức.
Ba năm trước đây chính thức bị phối hợp vào kinh đô, đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt, chấp chưởng toàn bộ quyền hành phòng vệ kinh đô, quân đội dưới quyền hai vạn.
Tuy rằng cùng Trịnh Đà so sánh với vẫn kém một chút, nhưng cơ hồ cũng ngang hàng.
Thành Thiên Việt là kinh đô, đây có thể nói là đệ nhất Đề đốc Việt quốc.
Mà đến khi Trương Triệu chấp chưởng Đề đốc Thiên Việt phủ, Trịnh Đà tự mình đến đây tiếp, đồng thời đưa lên lễ vật nhiều cực kỳ, luôn mồm xưng Trương Triệu huynh, thậm chí bày ra điệu bộ đặc biệt khiêm tốn.
Ngay lúc đó Trương Triệu cảm thấy sảng khoái cực kỳ, nửa đời người chịu kìm nén đều toàn bộ được giải thoát.
Cho nên từ nay về sau, ông ta càng thêm bán mạng theo lệnh Thái tử.
Thái tử bảo ông ta làm gì thì làm nấy, thậm chí xuất binh bao vây phủ dinh thự Ninh Chính, muốn bắt Thẩm Lãng đi ngăn cách, ông ta cũng làm theo không sai tí nào.
Quốc quân đã có một đoạn thời gian nhịn ông ta, nhưng lại cảm thấy người này chẳng qua là cực đoan một chút, cũng không có lòng bất trung.
Cộng thêm Thiên Việt Trung đô đốc là do Ninh Kỳ tự mình đảm nhiệm, như vậy Đề đốc do người của Thái tử đảm nhiệm cũng là có thể, vừa lúc có thể cân đối.
Dù sao quyền hành phòng ngự chấp chưởng kinh đô còn có cấm quân đại thống lĩnh, đây là lực lượng tuyệt đối chính thống của quốc quân.
Hôm nay nếu Ninh Chính lên, vậy Trương Triệu có thể cút qua một bên trước.
Lúc này Trương Triệu chỉ cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo.
Ta phải xong đời à?
Thật vất vả bò đến bây giờ vị trí này, bây giờ phải đánh vào bụi bặm à? Lại muốn bị người giẫm lên chế nhạo à?
Tức khắc, ông ta không khỏi nhìn sang Thái tử Ninh Dực muốn đối phương mở miệng tương trợ.
Mà Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ quỳ rạp dưới đất vẫn không nhúc nhích.
Thái tử lúc này có hơi sức đâu mà lo lắng Trương Triệu hả?
Hai người bọn họ bị chấn động mới là lớn nhất.
Ninh Chính lại thực sự trổ hết tài năng?
Phụ vương thực sự để gã công nhiên tranh ngôi.
Điều này sao mà được kia chứ?
Mà thần tử ở nơi đó cũng không thể tin được lỗ tai của mình.
Bệ hạ, ngài đây là chán trong triều còn chưa đủ loạn à?
Thái tử cùng Tam vương tử tranh chấp đảng phái đã dấy lên sóng to gió lớn, bây giờ ngài lại để Ngũ vương tử Ninh Chính cũng gia nhập cái trò chơi này.
Bệ hạ đây bị điên thật sao?
Ninh Chính điện hạ không phải mang điềm xấu à?
Chưa kể gã vừa thấp vừa đen, trên mặt có cái bớt cổ quái.
Bị cà lăm nói không suông sẻ, Việt quốc của ta không thể xuất hiện một vị đại vương ngay cả nói cũng chẳng lưu loát đấy chứ.
Người như vậy cũng có thể tranh ngôi?
Chắc chắn lại là Thẩm Lãng giựt giây đi.
Tên tiểu súc sinh này toàn làm chuyện xấu, xem đại sự nước Việt như trò đùa à?
Bệ hạ ngài quá dung túng Thẩm Lãng.
Nhưng tất cả mọi người chỉ dám ở trong lòng thấy sai.
Lúc này quốc quân Ninh Nguyên Hiến đại thắng trở về, uy phong lẫm lẫm, trường kiếm chỉa ra chung quanh, không đối thủ chút nào.
Nếu ai dám đứng ra phản đối, vậy chẳng phải là muốn dùng cái cổ nếm thử một chút đồ đao của quốc quân có sắc bén hay không à?
Nhưng đại sự tranh ngôi có cây gậy khuấy phân Thẩm Lãng, từ đó về sau trong nước không còn ngày yên ổn nữa.
- Đi thôi, hồi cung!
Ninh Nguyên Hiến ra lệnh một tiếng, trùng trùng điệp điệp trở về hoàng cung!
Mà Thẩm Lãng cũng khẩn cấp về đến nhà, hắn đã xấp xỉ một tháng không có ôm con gái cưng của mình rồi.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng cùng thiếp thị Kim Băng Nhi ôm con gái Thẩm Mật tiến vào bên trong vương cung.
Quốc quân ôm một khắc đồng hồ.
Xung phi ôm một khắc đồng hồ.
Biện phi ôm ba canh giờ!
Cuối cùng cơm tối thậm chí cũng là ở trong cung Biện phi ăn, đến khi trời gần tối mịt, Băng Nhi mới ôm Thẩm Mật về nhà.
Lúc này tất cả mọi người nhìn rõ ràng.
Lúc trước bệ hạ cùng Thẩm Lãng thật sự là diễn trò.
Loại ân sủng này quá mức.
Đây cũng không phải con của Kim Mộc Lan sinh ra, chẳng qua là chính là con gái của một thiếp thị sinh ra mà thôi, còn có phần như thế à?
Quốc quân trước sau có mười mấy đứa con, tự tay ôm lấy, chỉ sợ không đến một nửa đi.
Bây giờ lại chính tay ôm một đứa bé con của tiểu thiếp, quá mức lắm rồi.
...
Thẩm Lãng một tay ôm con, một tay lật xem danh sách.
Băng Nhi vẫn còn kiểm kê quà cáp nhận được, tiếp đó cái miệng nhỏ nhắn nói líu ríu liên tục.
- Biện phi nương nương thật sự là quá tốt, không có ra vẻ chút nào, tiện thiếp thấy người cũng như thấy mẫu thân vậy.
Thẩm Lãng cười nói:
- Nếu nói như nàng, cẩn thận nhạc mẫu của ta tức giận đấy.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội cũng hoàn toàn xem Băng Nhi như con gái như thế, lần trước Tô Kiếm Đình tiến công phủ Bá Tước Huyền Vũ, bắt Băng Nhi làm con tin, Tô Bội Bội lập tức liền thỏa hiệp, đồng thời cầm giao ra phong mật tín làm giả, sợ cho Tô Kiếm Đình xuất thủ làm Băng Nhi bị thương.
Băng Nhi tức khắc le cái lưỡi nhỏ một cái.
Nàng đương nhiên biết phu nhân Tô Bội Bội với nàng vô cùng tốt, nhưng phu nhân tùy tiện, ngay cả tiểu thư đều chăm sóc qua loa.
Hôm nay Biện phi quả thật làm cho Băng Nhi mở rộng tầm mắt.
Mặc dù bà chưa từng sinh con, nhưng thực sự cái gì cũng biết.
Làm sao ôm, làm sao dỗ, làm sao thay tã v.v… làm còn thành thạo hơn so với Băng Nhi nữa.
Hơn nữa khi ôm bé con tới tay, quả thực một phút đồng hồ còn không nỡ buông ra.
Cuối cùng lúc Băng Nhi sắp đi, trong mắt Biện phi có vẻ không muốn bỏ, quả thực để cho người ta lộ vẻ xúc động.
Để cho người ta cảm thấy bà không còn là một vương phi cao cao tại thượng, mà là một người đàn bà đáng thương khát vọng làm mẹ vô cùng.
Bé cưng Thẩm Mật đã hơn ba tháng, lúc này hoàn toàn nẩy nở.
Rõ ràng đẹp kinh người, hoàn toàn giống như búp bê sứ, tinh xảo vô song.
Nhất là đôi mắt to, vừa đen vừa sáng, thực sự như là đá mã não vậy.
Hơn nữa cô bé cũng không thích kêu la, không thích khóc, không thích cười, cũng không thích gọi oa oa.
Nhưng lại cực kỳ lanh lợi.
Bởi vì cô bé tràn đầy tò mò tuyệt đối với mọi thứ bên ngoài.
Nhìn thấy một đồ vật mới mẻ, đôi mắt to liền nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Nếu như ai đó ngăn trở, cô bé sẽ nghiêng đầu nhìn.
Nếu như quay sang hướng khác, cô bé liền xoay thân thể sang nhìn.
Mặc dù cô bé còn chưa biết nói, thế nhưng ánh mắt như biết nói,
quả thực đáng yêu tới cực điểm, bất luận ai ôm vào đều yêu thích không nỡ buông tay.
Lúc Biện phi ôm bé con Thẩm Mật đã nói đây quả thực là một tiểu công chúa, hoạt bát cùng điềm tĩnh cùng tồn tại, căn bản không như là mẹ ruột con bé cứ ríu ra ríu rít.
Băng Nhi nghe nói như thế quả thực vui mừng.
Nàng chỉ hy vọng nhìn thấy con gái khác nàng hoàn toàn.
Về đến nhà, sau đó nàng liền luôn miệng nói con gái cưng nhà mình đời trước nhất định là công chúa, nó chẳng qua là mượn bụng của thiếp ra đời, kỳ thực một chút đều không giống thiếp.
Thẩm Lãng nghe nói như thế hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Cái bộ dạng mong con gái thành phượng hoàng đến cỡ này, tiểu Băng cũng độc nhất vô nhị.
Vì để cho con gái có thân phận cao quý, chính nàng hận không thể cùng con gái cưng cắt đứt quan hệ mẹ con, thật giống như nàng cái này thân phận của mẫu thân đặc biệt nhận không ra người vậy.
Rõ ràng đáng thương mẫu tâm.
- Ai, đáng tiếc Ninh Chính điện hạ không có con, bằng không điện hạ sinh một đứa con trai, cùng con bé nhà chúng ta chính là thanh mai trúc mã, trời đất tạo nên một đôi. - Băng Nhi bỗng nhiên nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Chính ngoại hình không hấp dẫn như vầy, nàng không sợ sinh ra con trai xấu sao.
Băng Nhi nói:
- Kỳ thực con trai có xấu một chút cũng không sao, nhưng con trai lớn lên giống mẹ, con trai Ninh Chính điện hạ chưa chắc xấu đâu.
Nơi này chính là phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, cặp nam nữ Thẩm Lãng cùng Băng Nhi luôn miệng nói người ta xấu.
Dĩ nhiên, đừng nói Ninh Chính không có nghe thấy, dù cho gã nghe được cũng chẳng qua là cười cười ngượng ngùng mà thôi. Ngay cả Trác Thị đôi khi cũng gọi đùa gã là Xú Lang, gã cũng không để ý chút nào.
Người này cực kỳ kiên nghị, thế nhưng cũng độ lượng thật lớn.
- Cô gia, ngài đang nhìn cái gì vậy? - Băng Nhi nói quấn quýt si mê, ánh mắt trở nên quyến rũ.
Giống như đang nhắc nhở, sắc trời không còn sớm nên nghỉ ngơi.
Thẩm Lãng đương nhiên đang nhìn danh sách người có huyết mạch trống rỗng.
Lần trước, hắn tìm được hơn hai nghìn ba trăm kẻ có huyết mạch số không ở ven kinh đô.
Lần này sẽ phải tìm trong phạm vi toàn bộ Việt quốc.
Chuyện này hắn giao cho hai cái tổ chức đi làm, một hội Thiên Đạo, còn có một tổ chức chính là tình báo Hắc Kính Ti của phủ Hầu tước Trường Bình.
Tất cả thành viên nòng cốt Hắc Kính Ti này hiện nay toàn bộ đến từ những võ sĩ dưới trướng của Khổ Đầu Hoan.
Đám người kia mỗi một người đều là Khổ Đầu Hoan tỉ mỉ chọn lựa ra, mỗi một người đều là giặc cướp… có lý tưởng.
Đặc biệt thích hợp làm công tác tình báo.
Dĩ nhiên, bây giờ cái tổ chức này vẫn chỉ là ở hình thức ban đầu mà thôi.
Đến tận bây giờ, người phụ trách tối cao của Hắc Kính Ti là Thẩm Lãng.
Hắn cũng không có yêu cầu lực lượng nòng cốt Hắc Kính Ti cùng Khổ Đầu Hoan tiến hành cắt đứt, cuối cùng quan hệ giữa bọn họ quá mật thiết.
Thế nhưng, Khổ Đầu Hoan ngược lại chủ động cắt đứt cùng với bọn họ.
Mấu chốt là hai người Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan đều không có tư tâm, càng thêm không có bất kỳ ý đồ hại người nhà, ngay cả suy nghĩ mưu quyền cũng không có.
Ở trong cả nước Việt, công việc tìm kiếm người có huyết mạch trống rỗng đã kéo dài hơn bốn tháng.
Hội Thiên Đạo phái ra hơn một trăm người, Hắc Kính Ti của Thẩm Lãng phái ra hơn một trăm người.
Đám người có huyết mạch trống rỗng này đều có dấu hiệu đặc trưng rõ ràng, không chỉ là đặc trưng tinh thần, hơn nữa còn có màu da đặc trưng, đặc trưng đồng tử v.v…
Đi qua ba tầng sàng lọc tra xét, sau đó trên cơ bản liền tám chín phần mười.
Bây giờ bước đầu đã có danh sách.
Kết quả người có huyết mạch trống rỗng trưởng thành còn ít hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Thẩm Lãng
Kinh đô cùng với huyện thành xung quanh, tổng cộng có ba triệu dân, ấy thế mà Thẩm Lãng tìm được hơn hai ngàn ba trăm người có huyết mạch trống rỗng.
Mà ba hành tỉnh và một châu tự trị của Việt quốc, cộng thêm một khu trực thuộc kinh đô có tổng cộng mười chín triệu nhân khẩu.
Nếu dựa theo con số thống kê này có thể tìm được tám, chín ngàn người có huyết mạch trống rỗng.
Thế nhưng Thẩm Lãng suy đoán, vật tư kinh đô phong phú hơn, mức độ sinh hoạt càng cao, cho nên người có huyết mạch trống rỗng có tỉ số sống sót cao hơn một chút.
Mà ở vùng sâu vùng xa, cuộc sống gian khổ, tỷ lệ sống sót của người có huyết mạch đặc biệt sẽ thấp hơn một chút.
Mà xa xôi khu vực, sinh hoạt gian khổ, người có huyết mạch trống rỗng sống sót tỷ số sẽ phải thấp một chút.
Nói trực tiếp hơn một chút, ví như Thẩm Lãng trước khi xuyên qua, đổi thành gia đình khác đã sớm chết đói, hoặc là ném tới trong hốc núi tự sinh tự diệt.
Cũng chính là cha mẹ cùng em trai bảo hộ, nuông chiều hắn, mới nuôi thằng ngu này lớn như vậy.
Lúc đầu Thẩm Lãng cũng cho rằng thân thể của chính bản tôn của hắn cũng là người có huyết mạch trống rỗng.
Sau đó trải qua tìm hiểu tường tận, hắn phát hiện huyết mạch bản tôn có thể càng thêm ly kỳ một chút.
Người có huyết mạch trống rỗng cũng không phải kẻ đần độn, chẳng qua là tự kỷ, rối loạn tâm thần, bọn họ nhạy cảm mà lại tập trung cao độ.
Mà bản tôn của Thẩm Lãng trước khi xuyên qua, trên cơ bản chính là một thằng ngu ngốc.
Trở lại chuyện chính.
Trải qua thống kê bước đâu, Đi qua bước đầu công tác thống kê, trừ khu vực kinh đô ra, số lượng toàn bộ người có huyết mạch trống rỗng của cả Việt quốc, lại chỉ có chính là ba nghìn bảy trăm người.
So với trong tưởng tượng của Thẩm Lãng còn thấp hơn một nửa.
Nguyên bản chắc chắn có nhiều hơn thế, chắc chắn đều bị vứt bỏ, đều chết hết.
Hơn nữa dù cho những người may mắn còn sống sót này có điều kiện sinh tồn, cũng so với trong tưởng tượng Thẩm Lãng còn ác liệt hơn rất nhiều.
Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, cứu hết tất cả bọn họ, sau đó đưa đến kinh đô.
Cải biến vận mạng của bọn họ, để cho bọn họ lột xác.
Biến thành nhánh quân Niết Bàn thứ hai, biến thành bộ đội đặc chủng và cung thủ đỉnh cấp có sức chiến đấu càng thêm kinh người.
- Cô gia, nên đi ngủ rồi. - Băng Nhi gắt giọng.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn sang, kết quả phát hiện trên người Băng Nhi chỉ còn lại một cái cái yếm nhỏ xíu.
Thân thể mềm mại trắng nõn hấp dẫn như là tuyết vậy.
Thẩm Lãng kinh ngạc, tuy đang nấu địa long (*) nhưng vẫn là tháng hai, thời tiết vẫn rất lạnh.
(*) Có khả năng là bài thuốc tăng cường nhiệt lượng cơ thể có thành phần chính từ giun đất (địa long)
Băng Nhi à, nàng không lạnh sao?
Cô bé thấy bộ dạng này của mẹ, không khỏi mở to mắt đầy ngạc nhiên, hết ngó sang cha, rồi lại quay sang mẹ.
Đây là ý gì hả?
- Bé ngoan, nhanh ngủ đi nào... - Băng Nhi đưa bầu vú căng tròn cho con, tiếp đó nỗ lực dụ con đi ngủ.
Cục cưng cục cưng à, phải ngoan ngoan đi ngủ nào, đừng để lỡ chuyện tốt của mẹ nha.
Mà ngay tại lúc này.
Bên ngoài truyền đến giọng công chúa Ninh Diễm.
- Băng lẳng lơ, ngày hôm nay đến phiên ta.
Tệ thật, bây giờ Ninh Diễm ngay cả biệt hiệu Băng Nhi đều biết. Là Trác Thị nói? Mà Trác Thị là từ Băng Nhi ở đây nghe được, xem ra giữa các cô gái không có bí mật.
Tức khắc, khuôn mặt tiếu lệ của Băng Nhi khóc không ra nước mắt.
Tại nhóc con này hết, tại con không chịu đi ngủ sớm, bằng không cha con đã bị mẹ dụ vào trong chăn, không đến phiên con mụ mông to đó.
Bé cưng Thẩm Mật ra sức bú tốc độ, hoàn toàn quên mình.
...
Những ngày kế tiếp, Ninh Chính quả thực phải bận rộn đến phát điên rồi.
Gã chính thức đi nhậm chức, đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt.
Lan Phong Tử, Khổ Đầu Hoan, tân quân Niết Bàn, mười anh em họ Lan đều cùng nhau đi theo.
Thẩm Lãng cũng không giải thích được trở thành Trưởng sử phủ Đề Đốc.
Nhưng mà, hắn căn bản chưa từng đi phủ Đề Đốc một bước.
Toàn bộ vụn vặt chuyện vụ, toàn bộ không nên tìm ta.
Thẩm Lãng ta đây chỉ hưởng thụ quyền lợi, không thực hiện nghĩa vụ.
Mà Ninh Chính cũng bắt đầu cuộc đời quân chính gian nan.
Trước kia, gã chẳng bao giờ phải đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào, lập tức liền tấn chức đến thành phủ Đề đốc Thiên Việt, phải chấp chưởng phòng ngự, trị an toàn bộ kinh đô v.v....
Quả thực được xưng là sứt đầu mẻ trán.
Cộng thêm người của Tam vương tử và Thái tử không có khả năng phối hợp gã, thậm chí còn gây trở ngại, gây khó dễ.
Thẩm Lãng thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng, trong khoảng thời gian này trị an kinh đô vô cùng hiển nhiên trở nên kém, trật tự cũng rối loạn rất nhiều.
Thế nhưng hắn không có xuất thủ giúp một tay, quốc quân cũng không có xuất thủ giúp một tay.
Chuyện này cần phải tự làm.
Ninh Chính cũng không có tới kể khổ nửa câu, chính là mỗi ngày ăn ở ngủ đều ở bên trong phủ Đề đốc.
Từ sáng đến tối chỉ ngủ hai canh giờ.
Còn lại một nửa thời gian, đi khắp kinh đô mỗi một nơi điều tra cẩn thận.
Đi kiểm tra mỗi một cửa thành, mỗi một nhà kho, mỗi một nhánh quân đội.
Bởi vì không có điều tra, thì không có quyền lên tiếng.
Không cần phải nói, đơn thuần chỉ việc chuyên cần chính sự thì Ninh Chính so với quốc quân sẽ phải tốt hơn rất nhiều.
Quốc quân giống như Thẩm Lãng, có thể làm biếng thì làm biếng.
Hoàn toàn dựa vào thông minh chấp chính, có chứa tính đầu cơ nhất định.
Thế nhưng trị nước lớn như nấu cá nhỏ, từ xưa đến giờ không thể dựa vào thông minh.
Bởi vì người thông minh không muốn làm đến nơi đến chốn, rất thích đi đường tắt.
Xem Ninh Nguyên Hiến mấy năm nay phá sản lợi hại cỡ nào?
Quốc khố giờ đây sắp chỉ còn chuột chạy.
...
- Quả nhân nghèo như vậy à?
Quốc quân cầm toàn bộ phần tấu chương trước mắt xem hết lần này đến lần khác.
Năm ngoái thu thuế, trên cơ bản đã sớm xài hết rồi.
Thuế xuân còn mấy tháng nữa mới nhận được.
Xuân thuế còn tốt hơn mấy tháng mới có thể nhận mà.
Dĩ nhiên, quốc khố bây giờ vẫn có một ít tiền.
Thế nhưng số tiền này cũng làm nón đội, một xu cũng không thể động.
Số tiền này cần dùng cấp bổng lộc cho quan viên, phát quân lương v.v…
Dù cho như thế, vẫn có thiếu hụt.
Năm ngoái hướng hội Ẩn Nguyên mượn hơn hai trăm vạn lượng vàng, sau đó lại vẫn thiếu hụt một trăm sáu mươi vạn.
Năm nay càng thậm tệ, vừa mới vừa qua khỏi hai tháng mà thôi, căn cứ hộ bộ tính toán, tiền thuế hai mùa xuân thu cũng chẳng khác với năm ngoái vẫn thêm hụt vượt qua hai trăm vạn lượng vàng trở lên.
Nhưng năm nay làm sao có thể không tai không biến?
Mấy tháng tiếp theo, có thể sẽ bùng nổ hai trận chiến tranh quy mô lớn.
Phía nam một trận, phương tây một trận.
Hơn nữa còn là đại chiến quyết định vận mạng Việt quốc.
Tân chính, tân chính!
Trong đầu Ninh Nguyên Hiến không ngừng hiện ra cái từ này.
Vì sao phải thực hiện tân chính, không cũng là bởi vì quốc khố thiếu hụt à?
Bên trong Việt quốc, mấy chục gia quý tộc lâu đời, tất cả lớn nhỏ đều có đất phong cùng tư quân.
Không chỉ có như thế, những thứ quý tộc lâu đời này còn kinh doanh muối, sắt.
Nếu như tân chính phổ biến hoàn toàn, thu hồi tất cả đất phong, xoá toàn bộ tư quân, thu hồi toàn bộ khoáng sản của đám quý tộc lâu đời này về lại vương quốc.
Chuyện thứ nhất này, không biết có thể thêm bao nhiêu đất cày, có thể thêm bao nhiêu con dân phải nộp thuế.
Sau đó thi hành chính sách độc quyền buôn bán muối, sắt… đây cũng là tài nguyên rất lớn.
Cho đến lúc này, nan đề quốc khố thiếu hụt giải quyết dễ dàng, thuế má hàng năm chí ít gấp bội.
Tân chính tuyệt đối là kế sách nước giàu binh mạnh.
Đáng tiếc, bây giờ căn bản không phải thời cơ phổ biến.
Đại chiến sắp bạo phát.
Rất có thể là cuộc chiến nghiêng nước.
Lúc này quốc nội yên ổn trên hết.
Sau khi Tô Nan huỷ diệt, sau đó nhìn sang đám quý tộc uy tín lâu năm hiện giờ.
Gia tộc họ Xung, có thể động sao?
Không thể!
Gia tộc họ Tiết, có thể động được à?
Cũng không thể!
Gia tộc họ Kim Huyền Vũ Hầu, có thể động được à?
Cũng không thể!
Nghĩ tới đây, quốc quân tức khắc đau đầu vô cùng.
Ông đã bị hội chứng Parkinson, thời gian đã không còn nhiều lắm.
Hiện nay nhiệm vụ thiết yếu của ông đã không phải là tân chính, mà là đánh bại vua Căng.
Nếu như ở đại chiến phía nam kế tiếp, Việt quốc có thể đánh bại vua Căng, hoàn toàn triệt để giải quyết loạn nước Nam Ẩu.
Như vậy cuộc chiến nghiêng nướ giữa nước Việt cùng nước Sở cũng sẽ không bạo phát.
Còn dư lại trong vòng mấy năm, nhiệm vụ đầu tiên của Ninh Nguyên Hiến là tiêu diệt vua Căng, như thế Việt quốc mới có thể yên ổn.
Mà nhiệm vụ chính thứ hai là nâng đỡ tân vương thượng vị.
Đỡ lên ngựa tiễn đoạn đường, để chính quyền Việt quốc bình ổn chuyển tiếp.
Chuyện này sẽ rất khó, phải có tranh ngôi, để người thừa kế trổ hết tài năng.
Thế nhưng tranh ngôi lại không thể tăng lên đến tranh chấp đảng phái, càng không thể bạo phát nội chiến.
Thái tử dựa lưng vào họ Chúc, Tam vương tử dựa lưng vào họ Xung cùng họ Tiết, Ngũ vương tử dựa lưng vào Thẩm Lãng cùng tân quân Niết Bàn.
Mặc kệ để người nào nối ngôi, đều phải tiêu diệt hai người kia.
Nghĩ tới đây, đầu quốc quân càng thêm đau như búa bổ.
Thế nhưng việc cấp bách, chính là tiêu diệt vua Căng.
Trấn Bắc đại tướng quân Nam Cung Ngạo đã tập kết hoàn tất năm vạn đại quân, ba vạn đại quân của phủ Đô đốc Thiên Việt gia đã tập kết hoàn tất.
Tám vạn đại quân chỉ cần một ý chỉ Ninh Nguyên Hiến, là có thể xuôi nam, đi đến chiến trường nước Nam Ẩu, sau khi cùng đại quân Chúc Lâm tụ họp, có chừng mười ba vạn đại quân.
Mà sau khi vua Căng một khi thống nhất tộc Sa Man, chí ít sẽ có mười vạn đại quân.
Mười ba vạn với mười vạn, muốn hoàn toàn đánh bại có thể rất khó.
Nhưng bảo vệ cho phòng tuyến nước Nam Ẩu, chắc hẳn là có thể.
Chỉ cần cục diện nước Nam Ẩu không tan vỡ, kế tiếp Ninh Nguyên Hiến có thể sẽ điều lực lượng, liên tục không ngừng thêm binh nước Nam Ẩu.
Lúc này Khương quốc đã là minh hữu của Việt quốc, để nó nghỉ ngơi lấy lại sức cái một năm, Khương quốc cũng sẽ có mấy vạn đại quân.
Đến lúc đó vây thế gọng kìm bao vây vua Căng.
Phần thắng cũng còn rất lớn.
Nghĩ tới đây, quốc quân lại một lần nữa cảm kích với Thẩm Lãng không ngớt.
Rõ ràng nhờ có Thẩm Lãng.
Bằng không bây giờ Tô Nan cùng Khương quốc đã hợp lại hai làm một, toàn bộ Tây Cảnh Việt quốc có thể khó còn giữ được.
Có Khương quốc ở đây, chí ít toàn bộ vương quốc tây nam, tuyệt đối vững chắc.
Nữ vương Khương quốc Arunana, có thể đang sinh con, hay đã sinh rồi cũng không chừng.
Bất kể là con trai hay con gái, ngai vàng của Khương quốc đã có người thừa kế.
Đây đối với Việt quốc mà nói đều là chuyện tốt.
Một tháng trước, Việt vương Ninh Nguyên Hiến đã phái ra một sứ đoàn quy mô lớn đi Khương quốc.
Đưa đi vú em, nữ đại phu, bà đỡ, còn có rất nhiều dược liệu.
Thậm chí còn đưa rất nhiều đồ chơi cho con của Arunana, ngay cả thầy dạy học cũng phái đến mười mấy người.
Vì duy trì quan hệ minh hữu cùng Khương quốc, Ninh Nguyên Hiến rõ ràng dốc hết toàn bộ.
Hơn nữa đến tận bây giờ, chỉ có nỗ lực, không có bất kỳ hành vi đòi lấy điều gì.
Không chỉ có như thế, ông còn chuyên hạ một phần chiếu thư.
Phàm là con dân nước Việt lúc trước bị bắt đi nước, nếu sẵn lòng về nhà thì có thể về. Nếu như không muốn trở về thì có thể ở nước Khương an cư lạc nghiệp. Hơn nữa những người này một khi trở lại Việt quốc, có thể tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ của con dân Việt quốc.
Cái này thì tương đương với hai quốc tịch.
- Đại Tráng đã rời khỏi kinh đô sao? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Lê Chuẩn nói:
- Đại Tráng chưa về kinh đô, sau khi hắn theo chúng ta đến quận Lang đã xuôi nam về Khương quốc, có thể kịp chờ nữ vương Khương quốc sinh nở.
Ninh Nguyên Hiến gật đầu.
Thế hệ nữ vương Khương quốc này rõ ràng một dị số, hoàn toàn không có xảo quyệt phụ tổ.
Vừa nhân nghĩa vừa cá tính.
Nhưng nàng lại ngồi vững vương vị.
Hơn nữa ở uy vọng của nàng ở Khương quốc cao dọa người.
Chí ít danh tiếng so với Việt vương như ông thì tốt hơn nhiều, thậm chí còn có vẻ là Thánh nữ vương.
Đương nhiên phương diện này cũng có công lao của Ninh Nguyên Hiến, chính là bởi vì Việt quốc bất kể giá nào trợ giúp, khiến cho cuộc sống dân chúng Khương quốc so với trước kia dễ chịu rất nhiều, cho nên càng thêm mang ơn nữ vương hơn trước.
Lê Chuẩn bỗng nhiên nói:
- Bệ hạ, nữ vương Khương quốc đã từng viết một phần mật thư cho Thẩm Lãng, nói Khương quốc có một số vàng lớn, ngụ ý muốn cho chúng ta mượn.
Đây là chỗ Ninh Nguyên Hiến cảm khái.
Trước vua Khương tham lam ích kỷ vô cùng, như là con sói đói vĩnh viễn chẳng thấy no.
Nếu như ngươi dâng đồ cho ông ta, chẳng những ông ta không hề cảm kích, ngược lại sẽ càng cảm thấy có thể lấn lướt rồi càng đe dọa nhiều thứ hơn từ ngươi.
Mà vị nữ vương Khương quốc này, thu của Việt quốc quá nhiều thứ nên đâm ngại, thậm chí muốn giao vàng trong cung vua Khương cho Ninh Nguyên Hiến mượn.
Ninh Nguyên Hiến đương nhiên biết số lượng nhóm vàng kia kinh người đến cỡ nào, là vua Khương Arugan cướp bóc mấy thập niên mà chiếm lấy được.
- Không, tuyệt đối không thể nhân! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Giá trị của Khương quốc với chiến lược của chúng ta vượt qua xa mấy triệu vàng, chúng ta cùng Khương quốc mặc dù là minh hữu, nhưng đôi bên quan hệ vẫn chưa đạt tới mức độ vô cùng vững chắc, nếu như nhận số tiền này sẽ bị người khác xem nhẹ, chúng ta dù cho khó khăn đi nữa, cũng không thể hướng Khương quốc mượn vàng.
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên tới chưa?
- Còn chưa tới!
Ninh Nguyên Hiến lại muốn lại một lần nữa hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền.
Lần trước mượn tiền thất bại, hội Ẩn Nguyên đòi trao đổi bí quyết chế tạo gương thủy tinh, Ninh Nguyên Hiến cự tuyệt.
Nhưng lần trước Ninh Nguyên Hiến bị bệnh, nhìn qua đặc biệt yếu ớt, hơn nữa danh tiếng ở trong ngoài nước đều rất thấp.
Lần này không giống như vậy.
Ông ta vừa đại thắng vua Sở ở chuyến săn biên giới, hơn nữa không hề có vẻ bệnh hoạn, mà còn trẻ tuổi anh khí.
Cộng thêm ông mới vừa để Ninh Chính thượng vị, hội Ẩn Nguyên ủng hộ Thái tử Ninh Dực, bây giờ cần phải khẩn trương vô cùng, sẽ cố gắng nghĩ biện pháp nịnh bợ Ninh Nguyên Hiến.
Cho nên, quốc quân lại một lần nữa triệu kiến Thư Bá Đảo nói mượn tiền sự việc.
Ông cảm thấy lúc này đây mượn tiền sẽ phải đặc biệt thuận lợi, hội Ẩn Nguyên cũng không dám đắc tội ông.
Nhưng mà, ông đã đợi được nửa canh giờ rồi.
Trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo còn chưa tới.
Lần này nhất định phải cần đến tiền.
Tám vạn đại quân của Ninh Nguyên Hiến đã tập kết hoàn tất, chỉ cần quân phí vừa đến lập tức là có thể xuôi nam.
Tên đã trên dây, không phát không được.
Đại quân chỉ cần chậm một ngày tiến vào nước Nam Ẩu, cục diện sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Cho nên lúc này đây mượn tiền, Ninh Nguyên Hiến nhất định phải được.
...
Lại qua một khắc đồng hồ, Thư Bá Đảo cuối cùng thong dong tới chậm.
- Lão hủ tham kiến bệ hạ!
Thư Bá Đảo lại một lần nữa run rẩy quỳ xuống hành lễ.
Lần này Ninh Nguyên Hiến cũng không có nâng, mà là tiện tay đỡ một cái.
Quốc quân nói:
- Lần này cho đòi Thư trưởng lão đến đây, vẫn là vì mượn tiền, quả nhân lấy thuế muối mượn nợ, muốn mượn quý hội bốn triệu lượng!
Lúc trước vẫn ba triệu rưỡi lượng vàng, lần này biến thành bốn triệu.
Khẩu vị càng lúc càng lớn.
Thư Bá Đảo trầm ngâm không nói.
Quốc quân cau mày, đây là ý gì?
Quả nhân muốn ở thắng Sở vương, oai phong tám hướng, hơn nữa nhìn xem hoàn toàn không có bệnh, còn có thể tại vị thêm cả ba mươi năm, ngươi lại vẫn bất kiền thúy đáp ứng?
Ninh Nguyên Hiến lúc này cùng hội Ẩn Nguyên, hoàn toàn là ma côn đánh cho sói hai đầu sợ hãi. Ninh Nguyên Hiến muốn cầu cạnh hội Ẩn Nguyên, cần vay tiền.
Thế nhưng hội Ẩn Nguyên làm sao không e dè Ninh Nguyên Hiến kia chứ? Cuối cùng hội Ẩn Nguyên chính là phải làm ăn ở trong Việt quốc.
Nhưng mà vào lúc này, Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi muốn hoàn toàn cùng hội Ẩn Nguyên xé rách da mặt? Cái này cũng rất khó.
Bởi vì món nợ mà ông thiếu hội Ẩn Nguyên, đã đếm không hết.
Chí ít thời điểm ông còn tại vị là chưa kết thúc.
Thư Bá Đảo không mở miệng.
Quốc quân trong lòng vô cùng lo lắng phẫn nộ.
Hội Ẩn Nguyên nhà ngươi có ý gì? Chẳng lẽ là muốn hoàn toàn đắc tội quả nhân à?
Ước chừng một lúc lâu, Thư Bá Đảo nói:
- Bệ hạ, số tiền này hội Ẩn Nguyên có thể mượn tiền, xin bệ hạ phái Thái tử điện hạ cùng bỉ hội hiệp đàm rõ ràng sự vụ, đồng thời ký hợp đồng là được.
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến nổi giận.
Trong nháy mắt mặt ông đỏ ửng, gần như không thể tin được lỗ tai của mình.
Hội Ẩn Nguyên nhà ngươi đây là ý gì? Để Thái tử đứng ra mượn thay à?
Đây là muốn can thiệp nội chính Việt quốc à?
Đây là muốn can thiệp gia sự quả nhân à?
Số tiền này Ninh Nguyên Hiến ta đây mượn không ra được, thế nhưng Thái tử Ninh Dực nhưng có thể mượn được?
Cái này chẳng phải là nói ở trong lòng hội Ẩn Nguyên nhà ngươi, phân lượng quả nhân còn không bằng Thái tử Ninh Dực?
Chuyện này do ngươi là muốn cùng ta hoàn toàn xé rách da mặt à?
Đây là ý kiến Thái tử, hay là ý kiến của hội Ẩn Nguyên nhà ngươi nhà ngươi?
Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thư trưởng lão, quả nhân quả thực không có nghe nhầm sao?
Hội Ẩn Nguyên trưởng lão Thư Bá Đảo chậm rãi nói:
- Bệ hạ không có nghe lầm, số tiền này hội Ẩn Nguyên có thể cho mượn, bệ hạ phái Thái tử hiệp đàm ký hợp đồng là được.
- Ha ha ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến giận dữ phản tiếu nói:
- Thư Bá Đảo, chẳng lẽ ngươi cho là không có hội Ẩn Nguyên nhà ngươi, quả nhân liền lấy không ta được số tiền này à? Chẳng lẽ ngươi cho là quả nhân liền không thể rời bỏ hội Ẩn Nguyên nhà ngươi à?
Hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo dập đầu nói:
- Lão hủ không dám.
Thế nhưng trong lòng ông ta nhưng cũng đang cười lạnh.
Ninh Nguyên Hiến bệ hạ, ngài đã thiếu chúng ta bao nhiêu tiền? Trong lòng ngài không đếm xỉa, chúng ta cũng rõ ràng.
Hơn nữa quân vương phá sản như ngài, quốc khố thiếu hụt đến mức nào?
Hội Ẩn Nguyên ta đây cũng rõ ràng.
Bây giờ ngươi tám vạn đại quân đã tập kết, sẽ chờ quân phí.
Mỗi một ngày đều cấp bách vô cùng, nhất định phải mau chóng đi chiến trường nước Nam Ẩu.
Thời cuộc không đợi người.
Người khác sẽ bị biểu hiện cường đại giả dối của ngài đánh lừa, hội Ẩn Nguyên ta đây thì không đâu.
Trừ hội Ẩn Nguyên ta đây, còn ai nữa xuất ra nhiều tiền như vậy?
Hơn nữa đây chỉ là con số đầu tiên, kế tiếp còn có con số thứ hai, số thứ ba.
Hội Thiên Đạo gánh nổi không?
Bọn họ cũng không bới ra nổi đâu.
Chỗ duy nhất để cho Ninh Nguyên Hiến ngài dựa vào cũng chỉ có hội Ẩn Nguyên ta đây.
Nếu như hôm nay ngài đáp ứng, thể diện cũng dễ nhìn hơn một chút.
Nếu là ngày hôm nay ngài ra vẻ ta đây cự tuyệt, ngày khác lại tới xin ta, vậy coi như làm mất mặt.
Thể diện của quốc quân có thể nói là tổn hại đầy mình.
Hơn nữa đây chỉ là điều kiện thứ nhất của hội Ẩn Nguyên.
Một khi Ninh Nguyên Hiến thỏa hiệp, kế tiếp điều kiện thứ hai của hội Ẩn Nguyên sẽ lại tung tới, thúc ép Thẩm Lãng giao ra bí quyết gương thủy tinh.
Tiếp đó cái điều kiện thứ ba, liên tục không ngừng.
Chỉ cần Việt quốc đối mặt nguy cơ, chỉ cần Việt quốc muốn cầu cạnh hội Ẩn Nguyên thì ông ta muốn cái gì cũng được.
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa cười to.
- Không có thứ đồ tể như ngươi, chẳng lẽ ăn thịt không được?
- Bay đâu, mời Thư trưởng lão ra ngoài cho ta!
Dưới cơn nóng giận, Ninh Nguyên Hiến trực tiếp trục xuất trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo ra khỏi hoàng cung.
...
Nhưng sau khi tức giận, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cảm nhận sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Nếu hướng hội Ẩn Nguyên không mượn được số tiền này, vậy phải làm gì?
Tám vạn đại quân đã tập kết, thời cuộc không đợi người.
- Lê Chuẩn, ngươi đi hỏi Thẩm Lãng một chút, hắn nói nửa tháng kiếm được ba trăm vạn lượng vàng cho quả nhân thật hay giả? - Ninh Nguyên Hiến nói.
- Vâng! - Lê Chuẩn ra ngoài, đi tìm Thẩm Lãng.
Thế nhưng, mới vừa đi ra cánh cửa, Ninh Nguyên Hiến vẫn gọi ông lại.
Quên đi, quả nhân tự nghĩ biện pháp.
Cũng không cần mọi chuyện cũng phiền phức Thẩm Lãng, không nên làm khó hắn.
- Đi, mở giá đi phủ Chúc tướng! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Quả nhân ngày hôm nay liền bất chấp thể diện như thế nào cũng phải chính thức hướng Chúc phủ cầu hôn cho Kim Mộc Thông!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mấy hôm nay bị cảm cúm, nằm liệt giường luôn. Cũng cố sức nhào lên máy làm việc nhưng nước mắt tèm nhèm. Uống decolgen xanh không si nhê, quất sang dòng cảm cúm xong thì… ngủ mê mệt (trong đó rõ ràng có thuốc ngủ). Thiệt tình xin lỗi mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận