Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 552: Trác Chiêu Nhan chết thảm

Chương 552: Trác Chiêu Nhan chết thảmChương 552: Trác Chiêu Nhan chết thảm
 
 Lúc này Trác Chiêu Nhan mới dần dần phản ứng kịp, tinh thần chấn động, thân thể run ray đứng không vững nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.
 
 Tất cả xảy ra quá nhanh, đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
 
 Chôn nhiều hỏa dược, nhiều dầu như vậy, vì sao hầu phủ còn chưa nổ tung?
 
 Mẹ của Thẩm Lãng sao lại biến thành Tuyết Ẩn?
 
 Chốc lát sau, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước Trác Chiêu Nhan, chính là tâm phúc của nàng.
 
 Tu đạo sĩI
 
 Chỉ thấy người này đi thẳng tới trước Thẩm Lãng, hai chân quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt nói: "Lão nô Từ Phàm, bái kiến bệ hạ."
 
 Trac Chiêu Nhan không dám tin nói: "Ngươi, ngươi là ai? Ta đã điều tra thân phận của ngươi, ngươi vốn là đệ tử bị Liên Sơn Đạo Cung đuổi đi, thân phận không có vấn đề, ngươi không thể nào là người của Thẩm Lãng."
 
 Tu Phàm nói: "Không sai, ta là đồ vật bị Liên Sơn Đạo Cung vứt bỏ, nhưng ta còn một thân phận khác, chính là con cuôi của Khương Ly bệ hạ, giống như Khổ Đầu Hoan và Lan Phong Tử."
 
 Trác Chiêu Nhan nói: "Không thể nào, bộ dạng của ngươi không giống có huyết mạch đặc thù."
 
 Từ Phàm nói: "Chỉ có một số nhân tài được Khương Ly bệ hạ bồi dưỡng, mới có huyết mạch đặc thù, phần lớn người yêu thích khoa học huyền bí, trong mắt các ngươi chỉ có những nhân tài đó."
 
 "Nào biết năm đó, bệ hạ xây dựng học đường, đại bộ phận học sinh đều là người bình thường, chúng ta sống trên núi từ nhỏ, ở với cha mẹ, học hỏi đủ loại kiến thức, sống một cuộc sống tự do hạnh phúc."
 
 "Cho đến một ngày kia, chúng ta mất tất cả, biến thành cô nhi, lúc đó Lan Phong Tử mới 10 tuổi, ta lớn hơn chút." Từ Phàm chà lau nước mắt, run rẩy nói: "Ta vĩnh viễn không bao giờ quên, phụ thân ta, mẫu thân của ta, muội muội của ta... Bị tên súc sinh Doanh Nghiễm xử tử. Ta thề phải báo thù."
 
 "Ta không giỏi võ công, lại biết chút ít thuạt luyện kim, cho nên ta đến Liên Sơn Đạo cung, trong lúc thí nghiệm, vô tình làm nổ banh hai tòa nhà, bởi vậy bị trục xuất khỏi đạo cung, lưu lạc thiên hạ."
 
 "Ta thử dùng thuật luyện kim ám sát cha con Doanh Nghiễm, kết quả toàn bộ đều thất bại. Cuối cùng Thẩm Lãng bệ hạ xuất hiện, hy vọng của ta, ánh sáng của ta hiện ra."
 
 "Ta vốn có thể đi theo Khổ Đầu Hoan, đi theo Lan Phong Tử, đi theo vua Căng tới tộc Sa Man, nhưng ta không đi, ta chọn ở lại, ta chọn ở bên cạnh Trác Chiêu Nhan ngươi." Thật ra người như Từ Phàm còn rất nhiều, khi thân phận của Thẩm Lãng bại lộ, bọn họ dồn dập chạy tới, nhưng chưa tới kịp, Thẩm Lãng đã ra biển.
 
 Những người này, một phần bị bắt, phần lớn còn lại tiếp tục ẩn núp.
 
 Trac Chiêu Nhan run rẩy nói: "Nhưng... Nhưng ngươi...
 
 Từ Phàm nói: "Ta biểu hiện lưu luyến si mê ngươi, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho ngươi ba lần, đúng không?" Trác Chiêu Nhan hết sức đa nghị, rất khó tin tưởng ai, dù cho Từ Phàm hiến phối phương hỏa dược cho nàng, vẫn không chiếm được lòng tin của nàng, thậm chí còn nhém bị giết người diệt khẩu.
 
 Sở dĩ gã được Trác Chiêu Nhan hoàn toàn tín nhiệm, bởi vì Từ Phàm chữa bệnh cho nàng, cứu mạng của nàng, còn có một căn bệnh không thể diễn tả được.
 
 "Ngươi muốn giết ta cũng không khó, vì sao không động thủ?" Trác Chiêu Nhan rít lên.
 
 Từ Phàm nói: "Nếu ngươi chết, hầu phủ sẽ rơi vào trong tay người khác. Cho đến khi bệ hạ trở về, ngươi không thể chết."
 
 Ngay lúc này, Trác Nhất Tâm đã bị trói lại, cái cổ tứ chi đều bị cột dây.
 
 Trác Chiêu Nhan run rẩy kịch liệt, đó là em trai của nàng, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Trác.
 
 Năm con chiến mã chậm rãi tiến bước, thân thể của Trác Nhất Tâm bị kéo căng, lơ lửng trên không trung.
 
 "Ah, ah, ah..."
 
 "Tỷ tỷ, cứu mạng, cứu mạng."
 
 An Đình bá tước trẻ tuổi, sợ đến mức cứt đái cùng ra, hồn phi phách tán.
 
 Trác Chiêu Nhan lạnh lùng nói: "Thẩm Lãng! Sao ngươi đối xử với Trác thị như vậy? Chúng ta vốn không thù không oán, là dư nghiệt của phụ thân ngươi lưu lạc đến nhà của ta, mang tai họa ngặp đầu cho Trác thị."
 
 "Ta làm tất cả có lỗi gì? Ta chỉ ra và xác nhận thân phận của ngươi, là sai sao?"
 
 Thẩm Lãng nhúng vay: "Trác tiểu thư, chỉ trẻ con mới nói đúng sai, ngươi cũng nghĩ thế, đúng không?"
 
 Sau đó hắn vung tay lên.
 
 Năm con chiến mã bị quất roi, hí dài một tiếng, đạp vó chạy như điên, Trác Nhất Tâm bị xé nát trong nháy mắt. Trác Chiêu Nhan chống đỡ không nổi nữa, ngã ngồi xuống đất. Quân Niết Bàn cầm loan đao chém xuống, sắc mặt lạnh lùng, ngắn ngủi mấy phút, hơn một trăm tộc nhân họ Trác bị giết sạch.
 
 Thẩm Lãng cười nói: "Trác tiểu thư, chỉ còn mình người. Để ta đưa ngươi lên đường, đoàn tụ với gia đình."
 
 Trác Chiêu Nhan hoảng sợ, da mặt giật giật, nước mắt và nước mũi tuôn ra, dùng hết khí lực quỳ xuống.
 
 "Thẩm Lãng! Thắng làm vua, thua làm giặc, ta chỉ muốn sống, nhục nhã cỡ nào ta cũng chịu được?" Trác Chiêu Nhan khóc thút thít nói: "Ngươi chà đạp ta thế nào cũng được, xin ngươi tha mạng cho ta."
 
 Thẩm Lãng nhắm mắt, nhớ lại con người của Trác Triêu Nhan, nàng trời sanh xấu xa, khác Chung Sư Sư. Chung Sư Sư kiêu ngạo hóng hách, bản tính lại không phải độc xà. Mà Trác Chiêu Nhan, cả người từ trên xuống dưới đều là chất độc chảy xuôi.
 
 Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên, thời điểm Mộc Lan sinh ra Trầm Dã, sinh cơ tiêu tán từng ngày, Trác Chiêu Nhan tới uy hiếp hắn thế nào.
 
 Cừu Hào không nằm trong danh sách đen của hắn, nhưng Trác Chiêu Nhan nằm trên vị trí cao.
 
 Thẩm Lãng nói: 'Phế bỏ gân mạch."
 
 Tuyết Ẩn tiến lên, chặt đứt gân mạch tứ chi của Trác Chiêu Nhan.
 
 Sau đó Thẩm Lãng lấy ra một sợi dây thừng, đeo lên cổ Trác Chiêu Nhan.
 
 "Thẩm Lãng, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?"
 
 "Ngươi đừng giết ta, ta nguyện làm nô, làm heo làm chó hầu hạ ngươi." Trác Chiêu Nhan sợ hãi thét to.
 
 Thẩm Lãng leo lên chiến mã Amazon cao lớn, hạ lệnh: "Hồi phủ!"
 
 Hắn thúc ngựa chạy đi, Trác Chiêu Nhan bị kéo lê trên đất, không ngừng kêu rên thảm thiết.
 
 Nửa giờ sau, Thẩm Lãng về tới hầu phủ Huyền Vũ, Trác Chiêu Nhan đã chết, không biết chết từ lúc nào.
 
 Đám người Kim Trác, Tô Bội Bội, Kim Mộc Thông tiến vào hầu phủ, vui mừng khôn xiết kiểm tra nhà, kiểm tra mỗi một căn phòng.
 
 Hơn hai năm, rốt cục đoạt lại, rốt cục về nhà của mình. Thẩm Lãng đi vào viện của mình, Băng Nhi và mấy người làm đang quét dọn, hải tử đang chạy đùa chung quanh. Hai năm rồi, Thẩm Lãng vẫn ngửi được mùi của Mộc Lan như cũ. Hắn đưa tay vuốt ve cái bàn, cái ghế, còn có bức tường khắc tên cừu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận