Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 601: Quân lâm thành.

Chương 601: Quân lâm thành.Chương 601: Quân lâm thành.
 
 Ninh Thiệu không nói gì, ánh mắt lại lộ ra vẻ đắc ý, độc kế của gã quả nhiên có hiệu quả.
 
 Độc trùng của Phù Đồ sơn thật lợi hại, không để cho quả nhân thất vọng!
 
 Đến ngày thứ hai mươi lăm, trong khu vực săn bắn hoàn toàn tĩnh mịch, càng ngày càng ít thi thể bị khiên đi đốt, nhìn như chết sắp hết rồi.
 
 Quân của Thẩm Lãng chết bao nhiêu, trinh thám của Ninh Thiệu không dám đoán, nhưng nhìn thấy trên tường thành và trong quân doanh chỉ còn loe ngoe mấy người, không đến một vạn.
 
 Bên trên quân doanh còn có rất nhiều quạ, hơn mấy trăm con, kêu inh ỏi mỗi ngày.
 
 Trận chiến còn chưa nổ ra, quân của Thẩm Lãng lại sắp bị giết sạch.
 
 Bên trong đại doanh.
 
 Xung Nghiêu đã hết bệnh, nói: "Be hạ, Ninh Thiệu còn chưa xuất binh."
 
 Hela nói: "Tên kia nhìn ra quỷ kế của chúng ta rồi sao?"
 
 Thẩm Lãng nói: "Sẽ không. Đối phương chỉ tham mà thôi, muốn để ôn dịch giết sạch chúng ta."
 
 Hela nói: "Vậy làm sao bây giờ, không thể đợi mãi như thế, nếu bọn chúng không đánh chúng ta thì sao? Chúng ta lại không thể đánh kinh đô, bắn nát thành trì"
 
 Thẩm Lãng nói: "Lap tức tập kết đại quân, làm ra dáng rút lui chạy trốn."
 
 Hela cười nói: "Hay lắm!"
 
 Bên trong vương cung.
 
 Niên công công nói: "Bệ hạ, bệ hạ, Thẩm Lãng muốn chạy! Hắn tập kết số quân còn lại, vội vàng thu dọn đồ đạc!" Ninh Thiệu nói: "Truyền lệnh xuống, xuất binh tiến công, chém giết quân của Thẩm Lãng! Trận chiến này quả nhân sẽ chỉ huy, để thiên hạ biết, Việt quốc của quả nhân, chứ không phải của họ Chúc!"
 
 "Họ Chúc dựa lưng Đại Viêm thì sao? Chúc Hồng Tuyết có quân Huyết Hồn thì thế nào? Địch nổi độc kế của quả nhân sao? Thẩm Lãng dùng bệnh dịch tàn sát Điểu Tuyệt Thành, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?" "Thật quá nực cười, ngươi vì dân tâm, lại chôn cả quân của mình, ngươi xứng xưng đế sao? Nhân nghĩa là cái thứ gì? Vô cùng ngu xuẩn”"
 
 "Truyền chỉ của ta, đại quân tiến công!"
 
 Ninh Thiệu hưng phấn hạ lệnh, mấy chục vạn quân nhanh chóng tiến công, giết tới chỗ của Thẩm Lãng.
 
 Trận chiến quyết định vận mệnh Việt quốc, chính thức nổ ra.
 
 "Đây là trận chiến lịch sử." Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, nói: bang tiếc bị phá hư"
 
 Ông đứng trên nơi cao, nhìn mấy chục vạn quân tiến về phía nam, như một con rồng to lớn, dài hàng chục dặm. "Thẩm Lãng trúng kế, quân bị nhiễm bệnh dịch, phụ thân thấy chuyện này thế nào?" Chúc Nhung hỏi.
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Đối phó Thẩm Lãng chỉ có hai cách, dương mưu và sức mạnh, muốn gày bẫy hắn? Chẳng khác nào không biết lượng sức, hắn mới là tổ tông của người dùng độc kế."
 
 Chúc Nhung nói: "Lần này Ninh Thiệu quá đà, không còn xứng làm vương."
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Ninh Nguyên Hiến có nhiều khuyết điểm, nhưng vẫn là vương. Ninh Chính thì không cần phải nói, tuy Ninh Chính lên ngôi chỉ được một khắc, nhưng lại thể hiện ra thứ mà một vị vương nên có, cũng là một vị vương tốt. Ninh Kỳ cũng chỉ lên ngôi được một khắc, tuy xem trọng lợi ích, nhưng tính tình kiên cường, cũng là một vị vương tốt. Ninh Thiệu là một tên điên, tính tình vặn vẹo, nhưng người như thế cũng làm vương được, vương điên cũng là vương."
 
 Chúc Nhung nghe vậy, hoảng hốt một hồi, mơ hồ hiểu ý của phụ thân.
 
 Anh minh là vương, ngu ngốc cũng là vương, điều quan trọng nhất là, nhận thức được mình là ai, nhận thức được việc mình làm. Có vài người, cầm quyền lực lớn trong tay, nhưng vẫn xem mình là một thần tử. Cũng có người, quyền lực nhỏ, nhưng vẫn luôn xem mình như chủ tử.
 
 Chúc Nhung nói: "Phụ thân, lần tiến công này, cũng có hai mươi lăm vạn quân của chúng ta."
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Thì sao? Còn người thì còn quân, dân số Việt quốc đông, chết nhiêu đó quân thấm vào đâu."
 
 Chúc Hồng Tuyết đứng trên tường thành, nhìn đại quân, ánh mắt như nhìn đàn kiến hôi, thật sự không thể trách gã, bởi vì gã sống tại Thiên Nhai Hải các lâu lắm, khi quay về Việt quốc, tựa như người của thế kỷ 21, xuyên không về thời đại Mãn Thanh, mọi thứ đều lạc hậu và thấp kém, cho nên ánh mắt mới có vẻ cao hơn khi nhìn kẻ khác. Với lại gã giết quá nhiều người, lúc tiến công tộc Sa Man, giết chết mấy chục vạn người, khi tiến công tây vực, giết chết hơn trăm vạn người, trong mắt của gã, bọn họ chẳng khác con kiến chỗ nào, chỉ là một con số mà thôi.
 
 Hiện tại gã chỉ muốn trò cười này mau kết thúc, sau đó dẫn quân Huyết Hồn quay lại tây vực.
 
 Thành trì của Thẩm Lãng chỉ cách kinh đô mười mấy dặm mà thôi.
 
 Mấy ngày sau, bốn mươi vạn quân của Ninh Thiệu và gia tộc họ Chúc đến nơi, bao vây thành trì, chật như nêm cối.
 
 Không còn cách nào khác, bởi nhiều binh sĩ lắm, lúc hành quân không khó, nhưng khi lập trận hình chiến đấu, cần tốn rất nhiều thời gian.
 
 Bốn mươi vạn quân, nhiều vị tướng tinh như quốc công Ninh Kỳ, quốc công Ninh Dực, trưởng công chúa Ninh La, đô đốc Trương Triệu, đề đốc Chúc Vô Biên, tĩnh an bá Ngũ Triệu Trọng, vân vân...
 
 Chủ soái là ai? Chính là xu mật sứ Ninh Dụ, thúc thúc của Ninh Nguyên Hiến.
 
 Ba đại vương thúc, Ninh Khải, Ninh Cương, Ninh Dụ, hai người trước bị giam trong ngục, bởi vì bảo vệ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính. Chỉ có Ninh Dụ sừng sững không ngã, bởi ông đứng bên họ Chúc, không phải ông thuần phục họ Chúc, mà là thời của ai, ông sẽ dựa vào người đó.
 
 Lúc Thượng Thư đài và Xu Mật Viện bị tẩy trừ hoàn toàn, nhất thời không thấy ai thích hợp đảm nhiệm chức xu mật sứ, thân phận của Ninh Dụ đầy đủ cao, tư lịch đầy đủ tốt, cho nên mới được bổ nhiệm.
 
 *Chú thích:
 
 Chúc Vô Biên là con của đại tướng quân Chúc Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận