Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 357: Thời khắc tăm tối! Thẩm Lãng đứng ra!



Chương 357: Thời khắc tăm tối! Thẩm Lãng đứng ra!



Thua?
Thua!
Mấy thập niên tích lũy của gia tộc họ Chúc, đều hủy hoại chỉ trong chốc lát?
Tiêu hao tài nguyên chính trị tương lai đã đành, giờ cũng hoàn toàn thả luôn xuống sông?
Vì một trận chiến này, Chúc Hoằng Chủ gần như mất đi địa vị siêu nhiên trước đó, chủ động cúi người đi cùng quý tộc quốc nội lớn nhỏ giao tiếp.
Vì một trận chiến này, gia tộc họ Chúc gần như thế chân uy tín gia tộc hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền.
Vì một trận chiến này, Chúc Hoằng Chủ gần như cùng quốc quân rạn nứt.
Nỗ lực trả cái giá lớn như vậy, lại thua?
Lão đã là người bảy mươi tuổi.
Nghe cái tin tức xấu như vậy, trong phút chốc mạch máu não như muốn co giật, cơ hồ muốn trúng gió.
Cả người cũng giống như mất đi sức lực.
Tiếp đó, mới là cả người hoàn toàn lạnh lẽo.
Hơn nữa công sức trong phút chốc tan tành khiến cho trước mắt lão tối sầm, dường như chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Cái tuổi này, thật sự có chút không chịu nổi đả kích như vậy.
Hai mươi lăm vạn đại quân này, trong đó mười lăm vạn do quốc quân Ninh Nguyên Hiến sai, còn lại mười vạn gần như tất cả đều là gia tộc họ Chúc hao hết toàn bộ tài nguyên từ quý tộc các nơi trên cả nước tập kết tới.
Bây giờ...
Toàn quân huỷ diệt?
- Tướng gia, tướng gia...
Mấy người tâm phúc tiến lên, vỗ vào ngực của Chúc Hoằng Chủ, ấn nhân trung của lão.
Tiếp đó mớm canh sâm.
Tầm sau nửa khắc.
Chúc Hoằng Chủ mới phát giác được thân thể mình dần dần khôi phục nhiệt độ, khôi phục tri giác.
Nhắm mắt lại.
Để cho nỗi đau tăm tối vô biên vô tận qua thật mau.
Lại qua một lúc lâu, lão mới mở mắt.
- Cụ thể xảy ra chuyện gì? Ngươi kể hết đi.
Trương Triệu quỳ trên mặt đất, nói hết tất cả các chuyện rõ ràng rành mạch.
Vành mắt của Chúc Hoằng Chủ tức khắc nóng lên.
Con của lão, Chúc Lâm, chắc hẳn là đã chết, vì danh dự gia tộc họ Chúc, ông ta nhất định phải chết.
Hai mươi vạn đại quân, cũng có thể là không giữ được.
Tầm một lúc lâu, Chúc Hoằng Chủ nói:
- Kỳ thực, các ngươi cũng không có phạm sai lầm, chẳng qua là kẻ địch quá mức cường đại rồi.
Trương Triệu khóc dập đầu, thừa nhận điểm này.
Ngay từ đầu ông cảm thấy là Thái tử phạm sai lầm, không nên dẫn đầu chủ lực đi thành Sa, ông cảm thấy Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo đều vô cùng hồ đồ, chỉ có mỗi Trương Triệu ông ta là đúng.
Sau đó sự thực chứng minh, Trương Triệu cũng sai rồi, cũng vẫn bị vua Căng tính kế.
Khi tin tức thành Sa thất thủ truyền đến sau đó, Thái tử muốn dẫn đầu đại quân lên bắc tiếp tục đoạt thành Sa, nhưng Trương Triệu kiên trì xuôi nam tiến đánh đô thành Nam Ẩu, bởi vì đại quân ở chỗ đó mới thi triển rộng rãi.
Nhưng mà... Không nghĩ tới, vua Căng lại trở lại đô thành Nam Ẩu.
Đám người Trương Triệu cùng Thái tử, Chúc Lâm, Nam Cung Ngạo, căn bản không có xuất sắc bao nhiêu.
Chúc Hoằng Chủ lại nói:
- Nhưng chúng ta cũng đều sai rồi, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính mới là đúng. Đại quân căn bản cũng không nên rời khỏi thành trì, cần phải thủ vững thành trì đánh cuộc chiến trường kỳ, ở biên cảnh xây dựng vô số thành lũy, chiến lược trước đó của Thẩm Lãng mới là đúng.
Nhưng, bây giờ không có chút ý nghĩa nào.
Lúc đó Chúc Hoằng Chủ cũng hiểu được phương án Thẩm Lãng cùng Ninh Chính mới là chính xác.
Nhưng tên đã trên dây, không phát không được.
Thái tử cần tràng công lao này củng cố địa vị.
Không có lựa chọn khác.
Trận chiến tranh ngày, vốn là phát triển theo hướng chính trị.
- Thái tử ở đâu? - Chúc Hoằng Chủ bèn hỏi.
Trương Triệu nói:
- Khi mạt tướng thoát ly đại quân lên phía bắc, Thái tử... ở dưới sự bảo vệ của cao thủ Thiên Nhai Hải Các lánh nạn rời bến.
Chúc Hoằng Chủ lại một run rẩy, rồi nói:
- Ngươi nói tường tận hơn đi.
Trương Triệu nói:
- Thái tử cùng Nam Cung Ngạo dẫn đầu một vạn kỵ binh đi về phía trước, chiếm lấy thành Lạc Diệp. Thế nhưng giữa đường bị võ sĩ tộc Sa Man đánh lén quấy rầy, vua Căng chơi trò nghi binh muốn phóng hỏa đốt núi, Thái tử liền bỏ xuống một vạn kỵ binh, bản thân chạy trốn...
Nghe những lời này.
Chúc Hoằng Chủ gần như một lần bất tỉnh đi.
Kết thúc, kết thúc!
- Đồ ngu, thằng ngu này, nước Nam Ẩu là quốc gia của vua Căng, dân nước Nam Ẩu là con dân của hắn, làm sao có thể thực sự phóng hỏa đốt núi, người ta là muốn ép Ninh Dực bỏ mặc quân đội trốn chạy, ở trên biển đã bày bẫy rập!
Chúc Hoằng Chủ mắt ngấn lệ.
- Thằng ngu này, chắc chắn bị bắt...
Cục diện xấu nhất xảy ra!
Nếu như Thái tử thực sự bị bắt?
Vậy, tất cả coi như xong!
Trương Triệu nói:
- Tướng gia bảo trọng, mạt tướng còn muốn tiến cung một chuyến, cầm tin tức bẩm báo bệ hạ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Trương tướng quân đi trước tắm rửa thay y phục, lão phu theo ngươi cùng đi gặp bệ hạ.
...
Hai ngày này, Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn thất vọng với Chúc Hoằng Chủ.
Ngươi tưởng quả nhân không nhìn ra được sao?
Quần thần tố cáo Thẩm Lãng, chính là Chúc Hoằng Chủ nhà ngươi thúc đẩy.
Mục đích chính là muốn xui cho quả nhân cùng quần thần đối lập, thậm chí muốn quả nhân mất quyền lực, chờ Thái tử chiến thắng trở về, liền có thể biến thành trạng thái quần thần tâm phúc cùng quả nhân ngang địa vị.
Ninh Nguyên Hiến vô cùng thông minh, trong lòng ông cái gì đều biết.
Nhưng có chút thời điểm chính là khó có thể khống chế tâm tình của mình.
Biết rất rõ ràng đây là Chúc Hoằng Chủ có âm mưu cô lập ông, nhưng vẫn nhịn không nổi giận hay trắng trợn hạ lệnh bắt người.
Thế nhưng...
Đáng xấu hổ chính là!
Người sống bị đánh chết thì xem như chết vô ích.
Nhưng còn lại những kẻ bị tống giam vào nhà lao kia, hay những quan viên bị phạt đòn, tất cả đều trở thành anh hùng.
Không chỉ là anh hùng trong mắt người đọc sách, còn trở thành anh hùng trong cả vạn dân.
Ngược lại, chính Ninh Nguyên Hiến trở thành vua Kiệt Trụ.
Hôn quân, bạo quân!
Bây giờ không biết có bao nhiêu người chỉ vào cột sống của ông mà mắng mỏ.
Không biết có bao nhiêu người ngẩng đầu mà đợi, Thái tử chiến thắng trở về chủ trì đại cục.
Thảo nào Thẩm Lãng cơ hồ xem tất cả mọi người trở thành chó lợn, muốn giết cứ giết, muốn chà đạp liền chà đạp.
Thế giới này căn bản cũng không có thị phi.
Có lẽ có thị phi.
Nhưng đến khi thật sự thị phi đen trắng rõ ràng, có thể người đã chết rồi.
Thị phi đen trắng, bình thường chẳng cần đến đúng lúc mới rõ ràng.
Thẩm Lãng, vẫn là ngươi đã ghiền!
Dưới cơn nóng giận, Ninh Nguyên Hiến lại không khống chế được hai tay của mình, không ngừng run rẩy.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, ngày mai nên vào triều đi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vào triều? Những người đó lại mặc kệ chính sự, ba mươi vạn đại quân nước Sở ép sát biên cảnh bọn họ mặc kệ, chỉ siêng tố cáo Thẩm Lãng cùng Kim Trác. Có người bụng dạ khó lường, chính là muốn để ta và quần thần đối lập, có người khẩn cấp muốn để Thái tử chủ trì đại cục, có người muốn phản công.
Lê Chuẩn nói:
- Chính là bởi vì như thế, bệ hạ mới cần vào triều.
Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói:
- Bây giờ họ Chúc với Ninh Kỳ rất tốt, muốn tiền cho tiền, cần lương cho lương, phe của lão tam (tức Ninh Kỳ) sẽ không trở thành đao trong tay ta. Hơn nữa tốt nhất không nên liên lụy lão tam vào đây, chống đỡ nước Sở vẫn phải dựa vào họ Xung, chống đỡ nước Ngô vẫn phải dựa vào lão Tam Ninh Kỳ.
Đây mới là bi ai.
Vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
Nhưng phe Thái tử người ta cảm thấy bản thân thắng, đã không cần vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
Nhưng quốc quân vì đại cục, nhưng lại muốn vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
- Chúc Hoằng Chủ, khà khà khà...
- Ông ta quả nhiên không có xem mình là Việt quốc thần tử mà!
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, đêm đã khuya, nên đi ngủ.
Ninh Nguyên Hiến bản năng đi về phía cung Biện phi, bởi chỉ có ở chỗ đó ông mới nhận được sự dịu dàng thật sự.
Quả nhiên, Biện phi nấu rượu ngâm hoa quế an thần cho ông.
Sau khi ăn xong, lại đấm bóp hai cánh tay run rẩy của ông.
- Bệ hạ, đêm nay ngài hãy đi đến chỗ vương hậu tỷ tỷ đi, giờ đến phiên tỷ tỷ rồi. - Biện phi nói dịu dàng.
- Không đi! - Ninh Nguyên Hiến nói.
Biện phi nói:
- Bệ hạ...
Ninh Nguyên Hiến biết Biện phi khổ tâm, hôm nay quần thần cùng quốc quân đối lập, then chốt chính là họ Chúc.
Bà muốn để vương hậu hỗ trợ hoà hoãn mối quan hệ quốc quân cùng Chúc Hoằng Chủ một cái.
Hơn nữa tối hôm nay quả thực cần phải đến phiên vương hậu thị tẩm, dù cho bà được sủng ái, cũng không tiện phá hư quy củ.
- Rồi rồi rồi...
Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ, rời khỏi cung Biện phi đi về phía cung vương hậu.
Kết quả...
Gần như muốn nổi giận!
Bởi vì cửa cung của vương hậu đóng kín!
- Bệ hạ, nương nương đã đi ngủ. - Tiểu cung nữ này quỳ trên mặt đất cất giọng run rẩy.
Đây... Đây là ý gì?
Vương hậu làm vợ, lại từ chối thị tẩm?
Từ chối Ninh Nguyên Hiến ta đây tiến vào?
Đây là hoàng cung của quả nhân à?
Ha ha ha...
Rõ ràng sai lầm nghiêm trọng.
Thái tử Ninh Dực chỉ bất quá đánh một trận thắng lúng ta lúng túng, làm sao giống như liền lập được công lao trăm năm?
Ngay cả vương hậu của quả nhân cũng muốn lên mũi lên mặt à?
Hiện giờ vua của Việt quốc vẫn là Ninh Nguyên Hiến ta đây, không phải Ninh Dực.
Họ Chúc của ngươi chưa làm được chủ nước Việt đâu.
Ninh Nguyên Hiến cảm giác được mình đã bị sỉ nhục trước nay chưa từng có.
- Ha ha ha... – Ông cười lạnh một tiếng, rời khỏi cung điện vương hậu, trở về chỗ Biện phi.
Buồn cười, đáng xấu hổ!
Ninh Nguyên Hiến cảm thấy toàn thân đều run, hai tay run càng thêm rõ ràng.
Họ Chúc, trước đây không có phát hiện các ngươi càn rỡ thế này.
Kết quả, còn chưa có chờ ông đến cung Biện phi, tiểu Lê công công đến đây bẩm báo.
- Bệ hạ, Chúc Hoằng Chủ cùng Trương Triệu, cầu kiến trong đêm!
Ninh Nguyên Hiến run lên.
Chúc Hoằng Chủ cầu kiến trong đêm vốn đã đủ quái, bây giờ Trương Triệu cũng tới?
Hắn, hắn không phải ở chiến trường nước Nam Ẩu à?
Tức khắc, trong lòng Ninh Nguyên Hiến không khỏi dâng lên dự cảm không may, nhanh chóng đi đến thư phòng!
...
Ninh Nguyên Hiến mới vừa tiến vào thư phòng, lại nhìn thấy Chúc Hoằng Chủ cùng Trương Triệu quỳ ở chỗ đó thật chỉnh tề.
- Bệ hạ chiến trường nước Nam Ẩu, chúng ta thua!
- Toàn quân huỷ diệt!
Trương Triệu gọn gàng dứt khoát nói.
Ninh Nguyên Hiến trong nháy mắt dừng hình ảnh, vẫn không nhúc nhích.
Thua?
Hai mươi mấy vạn đại quân, toàn quân huỷ diệt?
Tại sao có thể như vậy?
Vài ngày lúc trước mới vừa truyền tới tin chiến thắng, còn tin chiến thắng vĩ đại.
Không phải vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt à?
Làm sao bây giờ đến phiên Việt quốc toàn quân huỷ diệt?
- Bệ hạ... Bệ hạ...
Lê Chuẩn tiến lên, đỡ Ninh Nguyên Hiến ngồi xuống.
- Nói, kể lại cho thật kỹ. - Lê Chuẩn cả giận, đây là ông lần đầu tiên thay thế quốc quân nói, bao biện làm thay.
Lúc này Ninh Nguyên Hiến đã gần như nói không ra lời, cả người lạnh lẽo không còn nhiệt độ.
Trương Triệu quỳ trên mặt đất, kể toàn bộ quá trình cho tường tận tỉ mỉ.
Tiếp đó...
Toàn bộ thư phòng yên lặng như chết.
Trước tất cả tin dữ.
Kế cái tin Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, sau đó đây là tin dữ lớn nhất.
Thân thể Ninh Nguyên Hiến ngả về sau một cái, thống khổ nhắm mắt lại.
Thực sự không mở mắt nổi, vừa mở ra liền trời đất quay cuồng.
Lê Chuẩn vội vàng lấy ra thuốc Thẩm Lãng điều chế, không nói hai lời nhét vào trong miệng Ninh Nguyên Hiến, sau đó dùng đút thêm canh sâm cho ông.
- Chúc Hoằng Chủ, ngươi thực sự vô sỉ lắm rồi đó!
Ước chừng sau một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến nói câu nói đầu tiên.
Chất giọng đặc biệt mệt mỏi rã rời.
Chúc Hoằng Chủ dính cái trán vào trên mặt đất.
- Quá vô sỉ, quá vô sỉ...
- Nói đi, Chúc Hoằng Chủ...
Chúc Hoằng Chủ cất giọng run rẩy:
- Cựu thần, tội đáng chết vạn lần!
Ninh Nguyên Hiến yên lặng nói:
- Lúc đó vì để cho Thái tử lập được công lao này, các ngươi vẫn dùng tận dụng tất cả lực lượng để Thái tử xuôi nam. Thẩm Lãng cùng Ninh Chính phản đối, ta mặc dù không có thấy thấu như vậy, nhưng ta tin tưởng Thẩm Lãng, cho nên ta cũng không có để Ninh Dực xuôi nam, vẫn luôn kéo dài. Các ngươi mặc kệ, Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo đưa tấu chương này đến tấu chương khác, Thái tử không đi, bọn họ giống như không đánh trận vậy. Chúc Nhung còn ngã bệnh, hấp hối đến nơi, còn hiệu triệu thiên hạ người đọc sách bao vây tấn công Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, ghim người ta vào cái cột đầu hàng đáng sỉ nhục, ghim cả quả nhân vào cái cột hôn quân đáng sỉ nhục.
Chúc Hoằng Chủ quỳ rạp trên đất.
- Chúc Hoằng Chủ, tầm nhìn chiến lược của ngươi vượt qua ta, ngươi nói xem, lúc đó Thẩm Lãng kiên trì cho rằng Thái tử không thể xuôi nam, đại quân không thể xuất kích, mà là muốn cố thủ kiên thành, ở biên cảnh xây dựng thành lũy cùng vua Căng đánh cuộc chiến trường kỳ, ta lúc đó là không có nhìn quá rõ, ngươi xem hiểu chưa? Ngươi lúc đó cảm thấy Thẩm Lãng nói rất có đạo lý à?
Chúc Hoằng Chủ dập đầu nói:
- Rất có lý.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy ngươi vì sao còn muốn Thái tử xuôi nam, còn muốn cho đại quân chủ động xuất kích, tiến đánh vua Căng thế kia?
Chúc Hoằng Chủ cất giọng run rẩy:
- Bởi vì, cựu thần muốn để Thái tử lập được công lao này, vững chắc địa vị Thái tử.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Cho nên, đại chiến còn chưa kết thúc, liền khẩn cấp phát một tin chiến thắng vĩ đại qua đây? Hai mươi vạn đánh bốn vạn, đánh không lại người ta, để cho người ta dễ dàng phá vây, bản thân thương vong ba bốn vạn, vua Căng thương vong hơn một vạn. Kết quả ở các ngươi trong miệng, biến thành chém đầu quân địch tám vạn, vua Căng gần như toàn quân huỷ diệt. Báo cáo đến chẳng biết xấu hổ thế này, là Chúc Hoằng Chủ nhà ngươi dạy sao?
- Cựu thần tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi đúng tội đáng chết vạn lần, Thẩm Lãng nói cho ta biết, ngươi là thần tử đế quốc Đại Viêm. Ngươi làm tất cả, cũng là vì đế quốc Đại Viêm phục vụ, ngươi căn bản sẽ không có ý kiến trung thành Việt quốc của ta. Ta trong lòng không tin, ta cảm thấy ngươi đối với ta, với Việt quốc là có tình cảm, hiện tại xem ra, quả nhiên là ta suy nghĩ nhiều.
Chúc Hoằng Chủ nằm rạp trên đất:
- Cựu thần tội đáng chết vạn lần!
- Nếu như giết ngươi, có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt, quả nhân liền bằm thây ngươi thành vạn đoạn! - Ninh Nguyên Hiến chợt đứng lên lớn tiếng quát:
- Lão tặc, lão tặc, ngươi ngay cả Tô Nan cũng không bằng!
- Thần tội đáng chết vạn lần!
Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Chuyện đã xảy ra, tức giận đã không có chút ý nghĩa nào.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
- Nước Nam Ẩu không giữ được, mười vạn đại quân phòng tuyến thành Thiên Nam, cũng bị các ngươi điều đi không còn, bây giờ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam có bao nhiêu quân đội? Nói một chút coi... - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
- Xung Ngạc cầu kiến.
- Ninh Khải cầu kiến!
Xu Mật Viện hai cái phó sứ đều tới.
Tiếp đó, hai người cũng nghe một lần tin dữ!
...
- Quân đội hành tỉnh Thiên Nam, có thể chỉ có mấy nghìn, duy nhất có sức chiến đấu, có thể liền Huyền Vũ Hầu Kim Trác năm nghìn tư quân. - Vương thúc Ninh Khải nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vua Căng sẽ có bao nhiêu đại quân?
Trương Triệu nói:
- Chậm thì năm sáu vạn, lâu thì mười mấy vạn.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ở nước Nam Ẩu, hắn dùng mười vạn đại quân, tiêu diệt hai mươi lăm vạn đại quân Việt quốc của ta. Thậm chí ba bốn vạn quân đội, treo mười bảy vạn đại quân của chúng ta lên đánh. Như vậy các ngươi cảm thấy, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam ngăn được hắn à?
Tất cả mọi người đau khổ lắc đầu.
Hai mươi lăm vạn đại quân hao tổn, sau đó nửa phần phía nam Việt quốc hoàn toàn trống rỗng!
Bây giờ chỉ có hai cái địa phương có binh, hành tỉnh Thiên Bắc Biện Tiêu cùng Ninh Kỳ cộng lại chừng mười vạn đại quân, phía tây Xung Nghiêu chừng mười vạn đại quân.
Kinh đô còn có một nhóm quân đội nhỏ tầm một vạn, hành tỉnh Thiên Tây miền nam trong tay Trương Tử Húc, còn có một chút quân đội.
Còn lại chỗ khác, cũng là trống không!
Bây giờ toàn bộ miền nam Việt quốc, nào chỉ là một cô gái chẳng biết đề phòng mà quả thật trên người trần truồng không mặc một bộ y phục nào, tùy ý người khác chà đạp, đút ra đút vào hơn trăm lần cũng không vấn đề.
Kế tiếp phải làm sao?
Trương Triệu nói:
- Bệ hạ, đại tướng quân Chúc Lâm có di thư.
Ninh Nguyên Hiến cất giọng đầy chán ghét:
- Ta không muốn đọc, ngươi đọc đi!
Trương Triệu đọc di thư này, toàn bộ nội dung ngay từ đầu là Chúc Lâm thừa nhận tội danh của mình.
- Lướt qua một đoạn này, đọc then chốt. - Ninh Nguyên Hiến không nhịn được nói.
Trương Triệu nói:
- Lập tức cùng vua Căng đàm phán, thậm chí kết minh, hết sức chuyên chú đối chiến nước Sở, thậm chí có thể cắt nhường năm quận hành tỉnh Thiên Nam cho vua Căng!
Nghe những lời này!
Tất cả mọi người ở đây tĩnh lặng, không ai tức giận mắng.
Khẩu vị của vua Căng nhỏ như vậy? Năm quận cũng đủ à?
Cũng không có ai nói cái gì nhục nước mất chủ quyền các loại.
Ở đây chỉ có mấy người, cũng là quyền quý tột đỉnh, cũng không nhất định đóng kịch.
Nếu như cắt nhường năm quận có thể làm cho vua Căng hài lòng, vậy đã là A Di Đà Phật.
Bây giờ Việt quốc đã tiến vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Một khi vua Căng vượt biên lên bắc, toàn bộ miền nam Việt quốc đều có thể thất thủ.
Đại quân của vua Căng có thể trên đường quét ngang, như vào chỗ không người, trực tiếp đánh tới kinh đô.
Điều binh xuôi nam phòng thủ hành tỉnh Thiên Nam đã không thể nào.
Đầu tiên thời gian cũng không kịp, thứ nhì cũng không binh cũng phối hợp.
Một khi nước Sở biết được tin tức này sau đó, nhất định sẽ điên cuồng khai chiến, tiến đánh biên giới phía tây Việt quốc, mười mấy vạn đại quân chống đỡ trong tay Xung Nghiêu ba mươi vạn đại quân nước Sở đều đã giật gấu vá vai, nào có nửa phần dư lực?
Việt quốc căn bản không có năng lực đồng thời mở ra hai cái chiến trường.
Một khi đối mặt vua Căng cùng nước Sở vây thế gọng kìm, vậy nước Ngô cũng sẽ xuất binh!
Cho đến lúc này, tai họa ngập đầu quá bộ đến!
Toàn bộ Việt quốc cũng nữa thoát đi không được vận mệnh bị chia cắt.
Sụp đổ!
Chí ít hai phần ba quốc thổ sẽ bị cắt đi.
- Vậy nói đi, điều động mật sứ cùng vua Căng đàm phán. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Người nào đi được?
- Thẩm Lãng thế nào? - Xung Ngạc nói.
- Không có khả năng. - Ninh Nguyên Hiến gọn gàng dứt khoát từ chối.
Cái này đi đàm phán, chính là đi cầu tha, muốn cắt nhường đất đai, muốn gánh chịu nhục nước mất chủ quyền danh hiệu.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Cựu thần nguyện đi.
Ninh Nguyên Hiến đặc biệt cảm động, nhưng... vẫn là quên đi.
Ninh Khải quá đàng hoàng, nóng nảy lại vừa cứng, căn bản không thích hợp đàm phán.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Trước hết để cho Chúc Nhung đi nói, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này Chúc Nhung đã đi nói chuyện.
Bỗng nhiên, Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ, Tiết Triệt đi nói thế nào?
Tiết Triệt?
Ngược lại một lựa chọn tốt.
Người này thường trú đế quốc Đại Viêm, chịu trách nhiệm tin tức cùng ngoại giao, thủ đoạn lợi hại.
...
Mấy ngày kế tiếp trong thời gian!
Chân chính tin dữ, liên tục không ngừng truyền đến.
Nguyên bản vạn dân kinh đô sôi trào, trong nháy mắt nguội xuống.
Nguyên bản một người làm quan cả họ được run lẩy bẩy.
Tin tức xấu ngày càng thêm lớn hơn.
Nước Nam Ẩu hoàn toàn thất thủ.
Hai mươi lăm vạn chủ lực Việt quốc đã toàn quân huỷ diệt.
Đại tướng quân Chúc Lâm chết trận!
Đương nhiên, đây chỉ là tin tức chính thức.
Còn có tin tức riêng tư sau đó.
Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo đầu hàng!
Thái tử Ninh Dực đầu hàng!
Một đòn trí mạng!
Đây đối với quan viên phe Thái tử, với toàn bộ vạn dân kinh đô, cũng là một đòn trí mạng!
Điên cuồng mà làm mất mặt!
Ngay trước vài ngày, Thái tử còn bị tâng bốc đến bầu trời.
Cái gì trời không sinh Ninh Dực, Việt quốc như đêm dài.
Cái gì một người hiền quân hiếm thấy trăm năm mới gặp.
Hiền quân như vậy, lại đầu hàng vua Căng.
Ngươi... Làm thiếu quân một nước, thời điểm binh bại, ngay cả dũng khí tự sát cũng không có à?
Thật sỉ nhục!
Một người như vậy, chúng ta còn đã từng coi hắn là thành minh quân?
Còn coi hắn là thành hy vọng Việt quốc?
Ninh Nguyên Hiến nghe được tin tức Thái tử Ninh Dực đầu hàng, sau đó lại một lần nữa bất tỉnh.
Lúc này đây, gần như trúng gió.
Lại một lần nữa lúc tỉnh lại, nửa người tê dại thật lâu.
Hội chứng Parkinson càng thêm nghiêm trọng.
Hai tay run rẩy, gần như cũng nữa không che giấu được.
Giờ khắc này ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến, hận không băm thằng con đó làm muôn mảnh.
Ninh Dực, ngươi vì sao không tự sát? Vì sao không tự sát hả?
Nếu như ngươi tự sát, Việt quốc của ta vương tộc còn có mấy phần thể diện.
Ngươi lại đầu hàng vua Căng?
Chuyện này là cú đánh với sĩ khí Việt quốc của ta thế nào đây?
Ngươi để ta có mặt mũi nào mỗi ngày nhìn trời? Gia tộc họ Ninh còn có cái uy nghiêm nào để thống trị Việt quốc?
...
Qua tết!
Tết âm lịch lại đi qua.
Toàn bộ Việt quốc, gần như không có một nhà nào chúc tết.
Bao phủ một tầng tuyệt vọng.
Mùng ba tháng giêng!
Tin tức xấu nhất truyền đến!
Vua Căng chiêu cáo thiên hạ, chính thức đoạt lại nước Nam Ẩu, đoạt lại cố thổ tổ tông.
Sau đó vua Căng nước Đại Nam tập kết mười vạn đại quân, chia làm hai đường lên bắc.
Đường phía đông, đại tướng nước Đại Nam Sa Duyên làm chủ soái, Nam Cung Ngạo là phó soái, tổng binh lực năm vạn từ thành Lạc Diệp tuôn ra.
Đường phía Tây, Xu Mật Sứ nước Đại Nam Tô Nan làm chủ soái, thống soái năm vạn đại quân, từ thành Sa tuôn ra.
Toàn bộ thế cục Việt quốc tan vỡ.
Vô số dân chúng hành tỉnh Thiên Nam đã bắt đầu lánh nạn.
...
Việt quốc kinh đô!
Lại một lần nữa tiến hành cấm đi lại ban đêm, lại một lần nữa tiến hành chế độ lương thực bán phân phối.
Lần này ít dùng quản chế, bởi vì mùi tuyệt vọng gần như làm đông cứng cả kinh đô.
Hơn nữa mỗi ngày có vô số dân chạy nạn ra sức vào kinh đô, toàn bộ là từ hành tỉnh Thiên Nam lánh nạn tới.
Lời đồn đãi càng ngày càng đáng sợ.
Cái gì vua Căng đã chiếm lấy thành Thiên Nam, vua Căng đã chiếm lấy toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam.
Gia tộc họ Kim đầu hàng.
Đại quân của vua Căng đã nhanh chóng muốn giết đến kinh đô đến.
Toàn bộ kinh đô, lòng người bàng hoàng!
...
Đầu tháng giêng!
Sứ giả vua Căng, tiến vào kinh đô yết kiến Ninh Nguyên Hiến.
- Chủ của ta sẵn lòng đình chiến!
Nghe những lời này, quân thần nước Việt mừng rỡ.
Ninh Nguyên Hiến đã điều động mật sứ đi cùng vua Căng đàm phán, nhưng mật sứ cần phải mới vừa tiến vào nước Nam Ẩu, đàm phán cần phải còn chưa có chính thức bắt đầu, làm sao vua Căng ngược lại chủ động điều động sứ giả đến?
Hơn nữa còn là công nhiên cầu kiến Ninh Nguyên Hiến.
- Điều kiện đình chiến vô cùng đơn giản, cắt nhường năm quận miền nam hành tỉnh Thiên Nam!
Nghe những lời này!
Ninh Nguyên Hiến cùng quyền thần ở đây hoàn toàn kinh ngạc.
Cái này... Đây là gặp quỷ à?
Cái gọi là sự việc cắt nhường năm quận, người biết cũng không vượt qua bảy người.
Ninh Nguyên Hiến, Chúc Hoằng Chủ, Xung Ngạc, Ninh Khải, Trương Triệu, Lê Chuẩn, Tiết Triệt.
Bảy người này, không có một người có năng lực tiết lộ ra ngoài.
Mà vua Căng giống như con giun đũa dạo quanh bụng mấy người này một chuyến, không có chờ đến khi sứ giả nước Việt chạy tới, liền trực tiếp đưa ra điều kiện này.
Tiếp đó, sứ giả vua Căng xuất ra bản đồ, chỉ ra muốn cắt nhường năm quận.
Thiên Nam, Dương Vũ, Nộ Giang, Vũ An, Ninh Thủy.
Kể cả thủ phủ hành tỉnh Thiên Nam, cũng kể cả quận Nộ Giang chỗ gia tộc họ Kim ở.
Năm quận, diện tích vượt qua bảy vạn cây số vuông, cuối cùng dân cư vượt qua hai trăm vạn.
Cái này đương nhiên là nhục nước mất chủ quyền.
Bị sỉ nhục trước nay chưa từng có.
Hai mươi năm trước nước Ngô cắt nhường chín quận, sau đó tầm quỳ hai mươi mấy năm đến bây giờ cũng còn không có thể đứng lên.
Thế nhưng...
Ở trong lòng quân thần nước Việt, cái chi phí này kỳ thực không tính lớn.
Vua Căng khẩu vị cũng không coi là lớn.
Cuối cùng đây là thời khắc sống chết tồn vong, nếu không đáp ứng vua Căng, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đều không gánh nổi.
Thậm chí, một nửa quốc thổ Việt quốc đều có thể thất thủ.
Nếu cắt nhường năm quận, là có thể để vua Căng đình chiến. Việt quốc có thể toàn tâm toàn ý chống đỡ nước Sở, hoàn toàn được.
Chỉ bất quá có chút làm mất mặt.
Sứ giả vua Căng đang trên triều đình, ngay trước mặt của mọi người đưa ra điều kiện này.
Ninh Nguyên Hiến nếu dám đáp ứng, đó chính là để tiếng xấu muôn đời.
Loại chuyện này cần phải phái thần tử đi nói, sau đó quy tội danh nhục nước mất chủ quyền toàn bộ xuống trên người thần tử.
Ví như《 Hiệp ước Shimonoseki 》(*)năm đó, chính là Lý Hồng Chương ký.
(*) Còn gọi là Hiệp ước Mã Quan ký vào ngày 17 tháng 4 năm 1895 giữa Đế quốc Nhật Bản và nhà Thanh, kết thúc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ nhất. Theo văn kiện này, Trung Quốc đã chuyển giao cho Nhật Bản các đảo Đài Loan và Bành Hồ, cũng như bán đảo Liêu Đông, trả bồi thường chiến phí 200 triệu lạng bạc.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Quý sứ đi nghỉ trước, đại sự thế này, chúng ta cần tiến hành thương nghị.
Sứ giả vua Căng nói:
- Chủ của ta nói, ta chỉ tại đây ba ngày! Thời gian vừa qua, lại coi là đàm phán thất bại, quân đội nước Đại Nam chúng ta mang tất cả toàn bộ Miền nam nước Việt. Cáo từ!
Sứ giả vua Căng rời đi!
Ông ta dường như là tới báo tin, mà không phải tới đàm phán.
Chính là cường ngạnh như vậy!
Hoặc là ngoan ngoãn đáp ứng, hoặc là đánh!
Sứ giả vua Căng đi, sau đó triều Việt quốc đình lâm vào yên tĩnh.
Không còn người nào dám mở miệng.
Mặc dù tất cả mọi người cảm thấy cần phải thống nhất điều kiện này.
Điều kiện này của vua Căng đã vô cùng lương tâm.
Đương nhiên, một khi Việt quốc đáp ứng điều kiện này, vậy lãnh địa gia tộc họ Kim cũng liền đã đánh mất.
Đất phong gia tộc họ Tiết cũng đã đánh mất.
Bởi vì thành Huyền Vũ, thành đô Vũ An đang ở trong phạm vi cắt nhương.
Nhưng người nào nếu như mở miệng, sau này tội danh nhục nước mất chủ quyền có thể liền rơi vào trên đầu người đó.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến càng thêm không thể mở miệng.
Ước chừng sau một lúc lâu, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ ra khỏi hàng.
- Lão thần nguyện ý cùng sứ giả nước Đại Nam đàm phán.
Vị Tể tướng này cuối cùng đứng ra, sẵn lòng nhận lãnh cái tội danh nhục nước mất chủ quyền này.
Ninh Nguyên Hiến không nói gì.
Vương thúc Ninh Khải hỏi:
- Vua Căng này liệu có trở mặt hay không?
Sẽ không!
Đây là bản năng phản ứng tất cả mọi người.
Ngay cả Ngô vương đều biết hiệp ước đã ký kết không thể đơn giản xé bỏ, huống chi là loại quân vương hùng tài đại lược như vua Căng?
Một khi ký kết hiệp ước, suốt một thời gian dài, vua Căng đều cũng sẽ không đổi ý.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Nếu vua Căng sẽ không đổi ý, cựu thần cảm thấy có thể đáp ứng điều kiện này!
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Vương thúc Ninh Khải quả nhiên ngây thơ ngay thẳng, nói như vậy cũng nói ra được, không sợ lọt vào tiếng xấu thiên cổ à?
Nhưng Ninh Khải trong lòng phẫn nộ.
Ta không mở miệng, lẽ nào để bệ hạ mở miệng à?
- Thân thể của bệ hạ khó chịu, không bằng đi về nghỉ, loại chuyện này liền giao cho chúng ta. - Vương thúc Ninh Khải nói.
Ý tứ này rất rõ ràng, loại này nhục nước mất chủ quyền chuyện tình, bệ hạ không nên tiêm nhiễm.
Ninh Nguyên Hiến cười khổ nói:
- Lúc này, cũng không cần bịt tay trộm chuông. Ta là người chuộng sỉ diện, nhưng ta cũng muốn mặt. Quốc nạn vào đầu, mọi người liền vứt bỏ dối trá đi, vượt qua cái cửa ải khó khăn này. Đều cất lời đi, có nên hay không đáp ứng điều kiện này của vua Căng?
Tất cả mọi người vẫn chẳng dám mở miệng.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ khom người nói:
- Thần cảm thấy có thể đáp ứng!
Ninh Khải đại biểu võ tướng, Chúc Hoằng Chủ đại biểu văn thần, hai đầu sỏ này mở miệng, sau đó phía dưới văn võ bá quan đều mở miệng.
- Thần nhất trí!
- Thần nhất trí!
Thật sỉ nhục, bán nước còn bán đến hết sức phấn khởi thế này.
Người khác cắt nhường ngươi lãnh thổ năm quận, ngươi còn cảm thấy chiếm đại tiện nghi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Như thế, cùng sứ giả vua Căng nói một cái, nhìn có thể đổi hai quận khác, không nên cắt nhường quận Nộ Giang cùng quận Vũ An!
Nhà Thẩm Lãng ở quận Nộ Giang, nhà Tiết Triệt ở quận Vũ An.
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Bệ hạ, đều lúc nào, ngươi còn để ý tới gia tộc họ Kim cùng gia tộc họ Tiết?
Gia tộc họ Kim có thành Nộ Triều, gia tộc họ Tiết có Nam Hải kiếm phái, không cần phải ngài quan tâm.
- Đi nói đi, nếu có thể thuyết phục, liền tận lực đổi hai cái quận. Nếu nói không xong, vậy... Họ Kim cùng họ Tiết cũng liền bị tổn hại đi!
Chúc Hoằng Chủ khom người nói:
- Lão thần tuân chỉ!
Nghe những lời này, gần như cũng đã là kết cục đã định.
Quân thần nước Việt nhất trí đồng ý, cắt nhường năm quận hành tỉnh Thiên Nam cho vua Căng, đổi lấy đình chiến, toàn tâm toàn ý, đối chiến nước Sở, giữ được đại bộ phận giang sơn.
Còn gia tộc họ Kim cùng gia tộc họ Tiết.
Tổ chim bị phá thì trứng còn an toàn được không.
Nếu là quý tộc lâu đời của Việt quốc, giống như Việt quốc cùng nhau hi sinh đi.
Hơn nữa cái này Hiệp định đình chiến ký được cành nhanh càng tốt.
Chiến cuộc không đợi người.
Kế tiếp đại quyết chiến phía tây cùng nước Sở, quan hệ đến Việt quốc có thể tồn vong hay không.
Chúc Hoằng Chủ rời khỏi triều đình, đi ra bên ngoài muốn đi cùng sứ đoàn của vua Căng đàm phán.
Đây là toàn bộ ý chí quân thần nước Việt.
Mà ngay tại lúc này!
Một thanh âm vang lên!
- Con phản đối!
Ninh Chính, dĩ nhiên là Ninh Chính!
Ngay sau đó, một bóng dáng khác đi đến!
Lâu quá không gặp Thẩm Lãng! Vẫn tuấn mỹ vô cùng!
Gần một năm, hắn lại một lần nữa về tới kinh đô!
Hắn cuối cùng đã trở về!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vành mắt nóng lên.
Hay cho thằng ranh con Thẩm Lãng nhà ngươi.
Miệng quạ đen!
Năm ngoái lúc ngươi đi đã nói rõ ràng, cuộc chiến nước Nam Ẩu thất bại, đến lúc đó chính là lúc ngươi quay về triều đình.
Đều bị ngươi nói trúng.
Chỉ có điều...
Chúng ta không nghĩ tới thất bại thảm như thế.
Không đến một năm, cũng đã cảnh còn người mất.
Việt quốc của ta lại đối mặt tuyệt cảnh như thế, tuyệt cảnh gần như muốn vong quốc!
Đáng tiếc Thẩm Lãng, ngươi tới muộn rồi!
Phía nam đã mất đại thế, thần tiên đều không thể vãn hồi.
Bại cục đã định!
Thẩm Lãng đi đến, khom người lạy xuống nói:
- Bệ hạ, thần phản đối cùng vua Căng ký kết cái Hiệp định đình chiến này.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng, ta biết lần này cắt nhường đất đai kể cả nhà ngươi, chúng ta sẽ cố nói, để vua Căng đáp ứng đổi một quận, tận lực bảo vệ nhà ngươi. Nhưng nếu quả thật giữ lại chẳng được tới, gia tộc họ Kim của ngươi còn có thành Nộ Triều, còn có đảo Lôi Châu!
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, thần phản đối, không chỉ là bởi vì gia tộc họ Kim của thần! Mà là vì toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, vì toàn bộ Việt quốc! Lúc này đây, Việt quốc của ta không cắt tấc đất nào!
Trong nháy mắt, một chất giọng âm lãnh vang lên.
- Thẩm Lãng, ngươi nói thì dễ lắm, hiên ngang lẫm liệt ai cũng làm được. Bây giờ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam hoàn toàn trống rỗng, không có một nhánh quân đội hoàn chỉnh, nếu không đáp ứng vua Căng cắt nhường năm quận, ai tới chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng? Ngươi tới chống đỡ à?
Thẩm Lãng nói:
- Đúng! Liền do thần và Ninh Chính điện hạ tới chống đỡ mười vạn đại quân vua Căng, nhất định không để cho Việt quốc mất một tấc đất nào cả, đại hoạch toàn thắng!
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây khiếp sợ!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay lại thêm một vạn bảy, buổi tối gần như không cơm gõ chữ trên máy vi tính, phía trên chương bị công kích được ăn không vô. Lạy xin vé tháng lạy xin hỗ trợ, ta chỉ có thể nói dốc hết toàn lực, bất kể là số lượng từ cùng nội dung, dập đầu lạy!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Bánh là sát thủ bàn phím, gõ miệt mài đến độ văng luôn phím của laptop nên lúc ra khỏi nhà gõ chương là ôm nguyên cái bàn phím đi theo, nom như keyhero. Đó là cảm giác của Mèo và đồng bọn khi buổi sáng thấy ổng ra khỏi khách sạn ở Ô Trấn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận