Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 314: Vở kịch lớn mở màn! Trận đầu chuyến săn biên giới!



Chương 314: Vở kịch lớn mở màn! Trận đầu chuyến săn biên giới!



Khi số liệu cũng đủ lớn, sự kiện ngoài ý muốn là khó tránh khỏi. Trong một trăm người, xuất hiện một sai lầm cũng không thể bình thường hơn được.
Thế nhưng hơn hai ngàn ba trăm người, không có một sai lầm ngoài ý muốn lại được thông qua toàn bộ.
Chuyện này liền kinh khủng.
Nhưng lại có vẻ hợp tình hợp lý.
Nó giống như cuộc thi trắc nghiệm trong các lớp dành cho thiên tài, mấy chục học sinh muốn làm được 100% max điểm rất khó, nhưng tất cả mọi người vượt qua 80 điểm lại rất đơn giản.
Trước mắt nhánh quân đội này có thể chưa nói tới là thiên tài, nhưng tuyệt đối là đỉnh cao.
Kế tiếp là làm khó Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan.
Phải làm gì đây?
Chuyến săn biên giới lần này, cũng chỉ có thể có hai ngàn người tham gia.
Không có biện pháp, chỉ có thể rút thăm!
Hai ngàn lá thăm, trong đó có hơn ba trăm lá thăm ngắn, nếu người nào rút phải thăm ngắn chỉ có thể làm dự bị.
Nhìn mấy trăm cây bị chém đứt ngang phía trước (bởi vì mỗi cây có thể chém nhiều lần), Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:
- Những thứ cây này lớn như vậy không dễ dàng đâu.
Lão thái giám bên người Ninh Chính nói:
- Cánh rừng cây này chắc hẳn là đời ông nội của bệ hạ gieo xuống, thậm chí có mấy chục cây là tiên vương trồng, xem như là ngự lâm.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy có cần phải tìm bệ hạ báo lại không?
Thái giám già không nói gì, chém hết mấy trăm cây ngài mới nghĩ đến đi báo, có thể quá muộn hay không.
Cũng chính là ngươi, đổi thành người khác dám chém cây do tiên vương trồng sẽ chờ rơi đầu đi.
...
Hơn hai ngàn ba trăm người cuối cùng kết thúc sát hạch.
Đám người kia vẫn vô cùng đam mê mà ôm siêu Mạch Đao trong tay.
Cảm giác một đao thành hai khúc thực sự dễ nghiện.
Lúc trước cũng là dùng đao chì chém vào khoảng không, luyện tập hơn một trăm vạn lần, kích động trong lòng với chém thật tích lũy đến cực hạn
Lần này thực sự nhất đao lưỡng đoạn, thật sự là nghiện quá mức.
Đáng tiếc.
Mỗi người cũng chỉ có thể chém một lần thế này.
Vậy là được rồi!
Quân đội vô địch luôn luôn phải tràn trề cảm giác đói bụng nôn nao, thậm chí là nghiện với chiến đấu.
Trong lòng vô cùng mong đợi cảm giác một đao chém xuống.
Nếu như đổi thành những quân đội khác, Thẩm Lãng còn có thể nói từ nay về sau đây chính là binh khí của các ngươi, chính là sinh mạng thứ hai của các ngươi.
Nhưng đối với nhánh quân đội này là hoàn toàn không cần.
Trên mỗi một nhánh siêu cấp Mạch Đao, đều có khắc tên mỗi một người đột biến huyết mạch.
Đám người kia dùng Mạch Đao chém xong đại thú, lập tức lau cẩn thận, đồng thời bôi dầu.
Hơn nữa dùng cái loại đá mài nhuyễn nhất mà mài đao, mài từng chút một.
Bọn họ không chỉ bắt đầu nghiên cứu hoa văn trên siêu Mạch Đao, thậm chí đã bắt đầu nghiền ngẫm màu sắc từng chỗ một.
Thậm chí thực sự sợ bọn họ một khi bị kích động, dùng đầu của mình đi kiểm tra độ bén của đao này.
Hơn nữa những người nghiên cứu càng sâu sắc hơn, bắt đầu dùng búa nhỏ gõ nhẹ mỗi một tấc trên siêu Mạch Đao, kiểm tra có chỗ nào tối hay không đều không.
Thậm chí, đã đặt Mạch Đao ở trong bồn nước, sau đó đo thể tích nước tràn ra tính toán độ dày.
Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan, còn có Ninh Chính đều kinh ngạc sững sờ.
Ai nói đám người kia ngu vậy?
kKến thức Thẩm Lãng dạy cho bọn họ không nhiều lắm, hơn nữa những người khác hoàn toàn không có hứng thú, duy chỉ có đám người kia hoàn toàn nghe lọt vào, hơn nữa học thuộc, đồng thời bắt đầu bản thân nghiên cứu cân nhắc.
...
Kế tiếp chính là thử giáp!
Giáp nặng của phương tây thế kỷ 17 có trọng lượng tối đa có thể đạt được chừng 40 ký.
Trọng giáp của Trung Quốc vào nhà Tống có thể ở 29 ký.
Như vậy giáp nặng của nhánh quân đội vương bài này củaThẩm Lãng nặng bao nhiêu?
50 ký.
Đây là một trọng lượng gần như nghịch thiên.
Binh lính bình thường mặc vào loại giáp này bản, căn bản ngay cả đường đều đi không nổi.
Nhưng nhánh quân đội vương bài của Thẩm Lãng này, mỗi ngày phụ trọng huấn luyện là ba trăm năm mươi cân, hành quân gấp rút suốt bảy canh giờ qua lại, tầm huấn luyện hơn hai tháng.
Nói thật, mặc áo giáp năm mươi kí lô, bọn họ thậm chí có một loại cảm giác cả người nhẹ như yến.
Áo giáp cho hơn hai ngàn người, cần tiêu hao mười vạn kí lô thép siêu tốt.
Đây cũng là thép tốt nhất Việt quốc, giá cả sang quý cực kỳ, toàn bộ được sản xuất ở phân xưởng luyện thép của gia tộc họ Kim trên đảo Kim Sơn.
Đây là giáp toàn thân, hoàn toàn bao vây từ đầu đến chân.
Thứ duy nhất lộ ra ngoài, có thể chỉ là mắt.
- Chém, chém, chém...
Chiến đao mười mấy cân, điên cuồng chém vào trên giáp nặng này.
Bắn ra từng đợt tia lửa.
Thế nhưng chỉ chém ra vài đạo dấu vết, thậm chí ngay cả vết xước cũng không tính.
Nhánh quân đội này không cần khiên.
Bởi vì mỗi một chỗ trên toàn thân bọn họ cũng lcái khiên.
Khổ Đầu Hoan trong đầu không khỏi ảo tưởng, đội quân hơn hai ngàn người siêu cấp trọng giáp Mạch Đao xuất hiện ở trên chiến trường, sẽ là hình ảnh hoa lệ cỡ nào đây?
Chân chính gặp thần giết thần, gặp phật giết phật đi.
Chắc hẳn như bức tường sắt, đao thương bất nhập, tưởng tượng đến đó đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đáng tiếc, quân đội vương bài như thế hoàn toàn dùng vàng tích tụ tạo ra.
Thẩm Lãng đến tột cùng tốn bao nhiêu vàng? Khổ Đầu Hoan không biết.
Thế nhưng gã biết, dùng đồng dạng giá tiền chí ít có thể vũ trang ra năm vạn đại quân.
...
Ngày mai sẽ phải xuất phát đi tham gia chuyến săn biên giới.
Đổi thành những quân đội khác nhất định phải tiến hành trận chiến động viên trước, hơn nữa còn phải phát ra xuất phát bạc.
Nhưng đối với nhánh quân đội này hoàn toàn không cần.
- Tất cả mọi người, nộp lên vũ khí, giao khôi giáp, còn dư lại dưới nửa ngày, hoạt động tự do.
Khổ Đầu Hoan cuối cùng hạ lệnh.
Tiếp đó đám người Vương Đại liền sững sờ.
Hoạt động tự do?
Vậy... Vậy ta cần phải làm gì đây?
Mỗi ngày đều huấn luyện, làm sao ngày hôm nay không huấn luyện?
Cũng không thể bởi vì ngày mai muốn xuất phát, ngày hôm nay liền ngừng huấn luyện hả?
Vương Đại suy nghĩ ba phút, căn bản nghĩ không ra có thể làm chuyện gì khác.
Nếu là hoạt động tự do, như vậy huấn luyện chắc cũng là có thể đi.
Thế là, gã lại lấy ra cây đao chì nặng hơn hai trăm cân, lại một lần nữa bắt đầu huấn luyện.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Nhất đao lưỡng đoạn!
Mặc dù đã huấn luyện hơn một trăm vạn lần, nhưng ta cảm thấy vẫn rất lý thú.
Đây đại khái như mấy tay cuồng học thời hậu thế.
Ối giời đất ơi, đề của học sinh giỏi cũng bị mình làm xong, Hoàng Cương Mật Quyển (*) cũng làm xong, những sách tham khảo trong tiệm có thể mua được mình cũng làm xong hết rồi. Giờ phải làm gì đây? Không có đề gì để giải, mình sẽ chết mất thôi!
(*) Tích chập Hoàng Cương là bộ sách tham khảo do nhà xuất bản Thanh Niên Tân Cương phát hành.
Tiếp đó, hơn hai ngàn người toàn bộ lấy ra đao chì luyện tập, tiến vào huấn luyện điên cuồng.
...
Mà một bên khác.
Chân chính mười thiên tài, mười huynh đệ họ Lan sau khi nghe được mệnh lệnh hoạt động tự do, tức khắc hân hoan.
Quá khó khăn.
Tầm học tập huấn luyện mấy tháng, cuối cùng có nửa ngày rảnh rỗi.
Tới tới tới, chơi bài cửu.
Lan Nhất ta đứng hạng nhì (trong quân, sau Khổ Đầu Hoan), ta tới làm nhà cái.
Chơi áp Tài Xỉu nào.
Nộp bạc trực tiếp lên, không cho nợ.
Dù sao cũng mỗi người đều có quân lương, còn không thấp.
Trong lúc nhất thời, mười người này chơi bài bạc như si như say.
Sau nửa canh giờ, trong không khí chợt im lặng xuống.
Bởi vì Khổ Đầu Hoan đi đến.
- Đại... Đại nhân, đây là thời gian hoạt động tự do, cho nên chúng ta mới... - Lan Nhất cất giọng run rẩy.
Khổ Đầu Hoan không nói hai lời, rút ra roi.
- Bốp bốp bốp...
Lại đánh từng tên như vào chỗ chết.
- Hoạt động tự do, hoạt động tự do, ta để cho tụi bây hoạt động tự do!
- Mỗi thằng đều lù đù như lợn.
- Nội bộ dáng này của các ngươi, có tư cách biến thành Bách hộ à? Đao pháp luyện xong chưa? Binh pháp thuộc xong chưa? Hiểu được toán chưa đấy?
- Còn bài bạc, bài bạc!
Mười huynh đệ họ Lan, mỗi người bị đánh điên cuồng hơn một trăm roi
Khổ Đầu Hoan rõ ràng đánh gãy mười cây roi.
Mười huynh đệ họ Lan không dám khóc, cũng không dám kêu.
Trong lòng khóc không ra nước mắt.
Cuộc sống này không có cách nào khác trôi qua, rõ ràng lão đại nói là hoạt động tự do.
Cái này giống như là học sinh lớp mười hai hậu thế, ngươi cho là nghỉ chính là cho thoải mái chơi bời sao? Quá ngây thơ rồi, chẳng qua là đổi chỗ khác học tập mà thôi.
Sau khi đánh xong, Khổ Đầu Hoan còn với mười thiên tài tiến hành giày vò tinh thần.
- Các ngươi cảm thấy mình là người có huyết mạch đặc biệt, chính là thiên tài đúng hay không?
- Mỗi người các ngươi cũng là Bách hộ, giỏi quá nhỉ. Nhưng nhìn xem binh lính dưới trướng các ngươi kia kìa? Bọn họ mới thật sự là vương bài, mới là niềm tự hào thật sự của ta và Thẩm công tử.
- Bọn họ là binh sĩ tốt nhất trên thế giới, cho các ngươi làm quan Bách hộ, rõ ràng lãng phí bọn họ.
- Không sợ nói với các ngươi, dù cho ta đánh chết tất cả các ngươi cũng không có việc gì, dù sao cũng chỉ cho con chó treo một miếng bánh trên cổ đảm nhiệm công việc Bách hộ các ngươi, nó cũng có thể hoàn thành. Quân đội ưu tú như vậy, vương bài quân đội thế này, người nào chỉ huy cũng có thể bách chiến bách thắng.
- Các ngươi thật đúng là xem mình làm thiên tài? Ta nhổ vào!
Mười huynh đệ họ Lan bị đánh mặt mày tả tơi, lung lay sắp đổ.
Tiếp đó, bị roi đuổi đến sân huấn luyện, tiếp tục khổ luyện.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Khổ Đầu Hoan trở lại trước mặt hơn hai ngàn người đột biến huyết mạch, sắc mặt trở nên vô cùng hòa ái, giọng đầy nồng nhiệt.
- Đủ rồi, không được luyện!
- Tối hôm nay tuyệt đối không được luyện, có nghe hay không, nghỉ ngơi thật tốt, thực sự cảm thấy nhàm chán có thể đi nhìn bản đồ!
- Vương Đại ngươi đi đầu, không được luyện!
...
Sáng sớm hôm sau!
Quốc quân triệu kiến Thái tử Ninh Dực.
- Phụ vương, chuyến săn biên giới ngài thực sự phải à? Không phải giao cho Ngũ đệ sao?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Sở vương còn đi, ta làm sao không đi?
Toàn thân ông đều được bọc trong lớp chăn bông thật dày, cả người giống như đều còng xuống, nhìn qua càng già nua yếu ớt.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Nhưng mà thân thể của phụ vương...
- Không có gì đáng ngại, thân thể ta vẫn khỏe. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con giám quốc cũng không phải một lần hai lần, ta vẫn vô cùng yên tâm, cũng không có lời nào phân phó cho con nữa.
Thái tử dập đầu nói:
- Nhi thần sợ hãi.
Ninh Nguyên Hiến phất phất tay nói:
- Lê Chuẩn, khởi giá đi!
Đại thái giám Lê Chuẩn tiến lên, cõng Ninh Nguyên Hiến lên, luôn luôn cõng cho đến chiếc xe ngựa to lớn.
- Đi!
Ra lệnh một tiếng.
Năm nghìn cấm quân hộ tống Ninh Nguyên Hiến, trùng trùng điệp điệp rời đi hoàng cung.
Bên ngoài hoàng cung!
Ninh Chính một thân áo giáp, quì một gối nói:
- Nhi thần tham kiến phụ vương, vạn thọ an khang.
Ninh Nguyên Hiến không nói gì, cũng không có lộ diện.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Trường Bình Hầu đứng lên.
Ninh Chính đứng lên khom người nói:
- Phụ vương, hai nghìn tân quân tham gia chuyến săn biên giới, đã toàn bộ tập kết hoàn tất, có kiểm duyệt hay không?
- Không cần. - Quốc quân mất hết hứng thú nói.
Vẫn không có lộ diện, giống như ngay cả hăng hái liếc mắt nhìn hai nghìn tân quân cũng không có.
Cả triều văn võ đều để đưa tiễn quốc quân, hộ tống Ninh Nguyên Hiến cùng đi, có chừng năm mươi tên quan viên, đại bộ phận cũng là Lễ bộ.
Đông đảo đại thần ngược lại thấy rất rõ ràng.
Hơn hai ngàn tân quân, chính là phế vật Thẩm Lãng bắt tới làm đỡ đạn sao?
Đều luyện binh hơn ba tháng.
Vẫn gầy yếu như vậy?
Hơn nữa toàn bộ mặc quần áo vải thô, cũng không mặc áo giáp? Ngươi đây là bởi vì mặc áo giáp không xuống đường nổi à?
Hơn nữa binh khí các ngươi ở đâu? Làm một nhánh quân đội, ngay cả binh khí đều không tùy thân mang theo à?
Mấu chốt là ánh mắt.
Đây là ánh mắt của quân nhân đây à? Không có một chút gsát khí, hoàn toàn là chất phác ngây thơ.
Ba tháng, liền luyện một chiêu nhất đao lưỡng đoạn. Không biết thể luyện xong chưa.
- Được rồi, đi thôi... - Quốc quân lười biếng nói.
Đại thái giám Lê Chuẩn hô lớn:
- Đi!
Một màn kế tiếp, thực sự làm tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.
Hơn hai ngàn tân quân dưới trướng Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, lại đều leo lên xe ngựa.
Cái này... Cái này quá lố rồi.
Quốc quân ngồi xe ngựa, những lính quèn các ngươi này cũng ngồi xe ngựa?
Bước đi cũng không nổi à?
Thật là quá đáng.
Không mặc áo giáp, không mang theo binh khí c thì thôi, không biết cỡi ngựa cũng có thể hiểu. Ngay cả bước đi cũng không muốn? Đi tham gia chuyến săn biên giới, lại vẫn ngồi xe đi?
Tức khắc, có một tên Ngự Sử sẽ phải ra khỏi hàng công kích.
Người bên cạnh vội vàng kéo ông ta lại.
Tính toán một chút.
Đám người kia là bia đỡ đạn đi chịu chết, đối với người sẽ chết cũng không cần quá nghiêm khắc nhiều như vậy. Hơn nữa những người này cũng đều là kẻ đần độn, có thể thật đúng là không đi được đường xa như vậy.
Ninh Chính, Khổ Đầu Hoan cùng mười huynh đệ họ Lan cỡi chiến mã. Thẩm Lãng ngồi trên một chiếc xe ngựa sang đẹp thoải mái.
- Xuất phát!
Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng.
Hơn hai ngàn tân quân ngồi một trăm chiếc xe ngựa, trùng trùng điệp điệp đi theo phía sau cấm quân quốc quân, dọc theo đường lớn Chu Tước rời khỏi kinh đô đi về phía tây, đi đến biên giới hai nước Việt Sở.
Sau lưng của bọn họ, còn có trên trăm chiếc xe ngựa.
Vậy bên trong chứa chính là siêu cấp Mạch Đao và áo giáp nặng của tân quân. Còn có vô số thịt và lương khô.
Không có bất kỳ rượu chúc tráng sĩ ra trận.
Thậm chí quần thần cũng không có chúc phúc.
Bởi vì tất cả mọi người cho rằng lần này cái gọi là chuyến săn biên giới căn bản là hướng nước Sở thỏa hiệp, cắt thịt nhường lợi mà thôi.
Phải thua không thể nghi ngờ, vậy nếu như nói dõng dạc cái gì chẳng phải tát vô mặt quốc quân sao?
Vô số dân chúng cũng đều đến đây xem náo nhiệt, chỉ trỏ.
- Đây là tân binh phải tham gia chuyến săn biên giới hả?
- Làm sao mấy tháng trôi qua một chút biến hóa cũng không có, thằng ngu hàng xóm tao quen vẫn gầy gò vẫn ngu ngơ như cũ.
- Đáng thương chứ bộ, đám người kia phải đi chịu chết, chết đã đến nơi cũng không biết khóc.
Trong số đó có em trai của Vương Đại là Vương Nhị, hai chân gã đã nối xương, nhưng nối không tốt, vẫn chống gậy.
Gã liếc một cái đã thấy được anh trai Vương Đại, trong lòng phẫn hận, thằng anh ngu si lại vẫn không chết sao?
Đều do đống ngu này, làm hại hai chân Vương Nhị ta đây bị đánh gãy.
Bất quá lần này nó cuối cùng phải chết đi, được!
Mà trong lòng đại đa số dân chúng là cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Bọn họ dù sao cũng là con dân Việt quốc, bây giờ mắt mở trừng trừng nhìn mình quốc quân đi mất mặt, trong lòng cuối cùng vẫn không dễ chịu.
Nếu không phải là quốc quân trúng gió trên bụng đàn bà, cũng không đến mức phải lạy liếm nước Sở, cũng không đến mức đi mất mặt xấu hổ.
Quốc quân như vậy, rõ ràng một hôn quân mà.
Năm nghìn cấm quân đồng hành hộ tống trong lòng cũng không khỏi xem thường mắng to. Cấm quân bọn ta đều bước đi, đám phế vật tân quân các ngươi đây lại ngồi xe ngựa? Rõ ràng buồn cười? Đều tại đám phế vật các người, làm hại chúng ta cấm quân cũng bị dân chúng xem thường.
Một nhánh quân đội cường đại, từ trên người bọn họ là có thể ngửi ra sát khí. Thế nhưng, cấm quân ở trên người tân quân của Thẩm Lãng hoàn toàn không có ngửi được bất luận sát khí gì. Chỉ có khô khan cùng chất phác.
...
Đại quân rời khỏi phạm vi kinh đô, tiến vào trong khu vực hành tỉnh Thiên Tây!
Sau khi ra khỏi quận Lang, lại hướng về phía tây bắc tiến vào khu vực phòng thủ của gia tộc họ Xung!
Việt quốc Thái úy, Trấn Tây Đại đô đốc, Trấn Tây hầu Xung Nghiêu tự mình ra nghênh đón vài trăm dặm, dẫn đầu tám ngàn đại quân bảo hộ quốc quân.
- Xung Nghiêu huynh, chúng ta có thể mười mấy năm chưa gặp. - Quốc quân chậm rãi nói.
Xung Nghiêu ngồi ở bên trong xe ngựa, thân thể hơi nghiêng về phía trước tỏ ý cung kính nói:
- Thần sợ hãi.
Lấy tư cách đầu sỏ quân đội Việt quốc, ông ta tầm mười mấy năm không có vào kinh đô bái kiến quân vương, quả thực đặc biệt thất lễ.
Mà Ninh Nguyên Hiến có thể dễ dàng tha thứ hành vi đến nước này của đối phương, cũng có thể xưng là vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
Xung Nghiêu năm đó ủng hộ Ninh Nguyên Vũ, bản thân ông ta cũng thích loại vua anh tư bừng bừng như Ninh Nguyên Vũ, đối với ông Ninh Nguyên Hiến người này mới quá âm nhu.
Thế nhưng mấy năm nay, Xung Nghiêu mặc dù cùng quốc quân quan hệ cá nhân không tốt, nhưng đối với mỗi một đạo ý chỉ của quốc quân, ông ta vô cùng chấp hành.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Sau khi kết thúc chuyến săn biên giỡi, nhỡ ra phía nam có biến, nước Sở đại cục tiến công, có thể đỡ nổi không?
Xung Nghiêu nói:
- Thần quyết dốc hết toàn lực.
Ninh Nguyên Hiến gật đầu một cái nói:
- Lần này Sư Sư ở kinh đô bị thương, là ta chiếu cố không chu toàn, muốn đi gặp ngươi tạ lỗi.
Xung Nghiêu nói:
- Thần không dám.
Tiếp đó, hai người lâm vào yên lặng.
Rõ ràng lời không hợp ý nửa câu thấy cũng thừa.
Đôi bên người nào đều chẳng ưa đối phương, ở cùng một chỗ quả thực khó chịu.
Xung Nghiêu có thể vẫn còn trong lòng thấy sai, chuyến săn biên giới lần này rõ ràng là tặng thịt cho nước Sở, quốc quân còn tới làm gì?
Quốc quân đến lúc này, làm hại ta phải nghìn dặm xa xôi ra nghênh đón hộ tống, ngược lại ảnh hưởng quân vụ bình thường của ta thì có.
Xung Nghiêu là có tư cách xem thường quốc quân.
Mấy năm nay vì kiềm chế cùng giám sát Xung Nghiêu, chính là tâm phúc Trịnh Đà quốc quân phái tới.
Kết quả thì sao?
Trịnh Đà tự làm phản.
Xảy ra chuyện như vậy, cũng khó cho Ninh Nguyên Hiến gắng chịu nhục.
- Được rồi, quả nhân mệt mỏi. - Ninh Nguyên Hiến phất phất tay.
Xung Nghiêu đứng dậy:
- Thần xin cáo lui!
Tiếp đó, ông ta rời khỏi xe ngựa của quốc quân, trở lại trong đại quân.
Từ ngày này trở đi, Xung Nghiêu thực hiện nhiệm vụ phòng vệ quốc quân cũng coi là cẩn thận, thế nhưng không còn có tới cùng quốc quân lén lút gặp.
Ninh Nguyên Hiến hướng Lê Chuẩn cười nói:
- Biện Tiêu ngạo, Xung Nghiêu cũng ngạo. Thế nhưng Biện Tiêu ngạo là chỉ lo thân mình, không giỏi nói năng, mà Xung Nghiêu ngạo là ngạo mạn thật, cũng không phải thật.
Lê Chuẩn mỉm cười.
Tán đồng lời quốc quân nói.
Sự ngạo mạn của Xung Nghiêu, đầu tiên tại với tự phụ.
Dù cho đối mặt quốc quân, cũng biểu hiện tuyệt đối đúng mực.
Đối mặt đồng liêu thời thời khắc khắc đều phải đánh phủ đầu người khác.
Nhưng kẻ kiêu ngạo chân chính, chắc hẳn là khinh thường lấy lòng nịnh bợ bất luận kẻ nào.
Giống như Thẩm Lãng vậy, hắn chỉ nịnh bợ người nào hắn quan tâm, ví như vợ hay mẹ vợ, còn với quốc quân cũng không thèm nịnh.
Mà Xung Nghiêu nếu như ngươi thực sự ngạo, vì sao còn muốn cùng vương tộc đế quốc Đại Viêm thông gia?
Có thể thấy được trong lòng ngươi vẫn phân ba bảy loại.
...
Tầm đi hơn mười ngày!
Đại quân cuối cùng đã tới biên cảnh Sở Việt!
Dù sao cũng là bốn tháng trước liền ước định chuyến săn biên giới, hành dinh đã hoàn toàn dựng hoàn tất.
Đài cao chín mươi bậc, cũng đã dựng xong rồi.
Ở khu vực săn bắn biên giới, cờ sao phấp phới.
Ninh Nguyên Hiến hộ tống mấy chục tên quan viên, trên trăm thái giám, trên trăm cung nữ, cộng thêm Xung Nghiêu hộ vệ đại quân, tổng cộng hơn một vạn người.
Giống như để tỏ lòng tương đối thấp điệu bộ, Ninh Nguyên Hiến sớm chạy tới ba ngày.
Sở vương cảm thấy là người thắng, biểu hiện đặc biệt thận trọng, lúc Ninh Nguyên Hiến đến biên cảnh thì ông ta vẫn chưa đến.
Lúc Ninh Nguyên Hiến chạy tới biên giới sang ngày thứ hai.
Sứ thần các nước, đều đến!
Nước Ngô, nước Tân Càn, nước Lương, nước Tấn v.v..., mấy trăm sứ thần trình diện.
Sau đó là sứ đoàn đế quốc Đại Viêm đến, cầm đầu chính là Liêm thân vương của đế quốc Đại Viêm.
Sứ đoàn đế quốc Đại Viêm, không chỉ là người quan sát chuyến săn biên giới, hơn nữa còn là nhân chứng, trọng tài.
Liêm thân vương của đế quốc Đại Viêm cùng Ninh Nguyên Hiến đã từng là thông gia, quan hệ mật thiết.
Hai người tiến hành hội đàm hai canh giờ.
Nội dung nói chuyện với nhau không quan hệ chuyến săn biên giới, bởi vì ở Liêm thân vương xem ra lần này Việt quốc phải thua không thể nghi ngờ, liền không có cần thiết nói tới.
Hai người trò chuyện cũng là vua Căng.
- Đế quốc với vua Căng thái độ đặc biệt mờ ám, hắn có một nhóm người ủng hộ. - Liêm thân vương nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Chính là vua Căng cùng Đại Kiếp Tự dây dưa không rõ, hoàng đế bệ hạ không phải rất phản cảm Đại Kiếp Tự sao?
Liêm thân vương nói:
- Chính là rất nhiều người cảm thấy, vua Căng một khi thống nhất tộc Sa Man, nhất định sẽ tiến hành vương hóa, đến lúc đó ranh giới vương triều Đại Viêm chúng ta lại một lần nữa khuếch trương mấy ngàn dặm về phía nam.
Ninh Nguyên Hiến trong lòng cười nhạt, đế quốc Đại Viêm đại khái là không hy vọng phía nam xuất hiện chúa tể chân chính, càng chia năm xẻ bảy càng tốt sao.
Vua Căng làm một làm con rối, với lợi ích của đế quốc sẽ phù hợp hơn.
- Cho nên Việt vương chuẩn bị tư tưởng cho tốt, nhỡ ra vua Căng thống nhất tộc Sa Man, dâng tấu chương hoàng đế bệ hạ, đế quốc có thể thực sự sẽ thừa nhận quốc gia của hắn, thậm chí đối với hắn tiến hành sắc phong. - Liêm thân vương nói:
- Còn có chuyến săn biên giới lần này, khẩu vị Sở vương có thể cũng sẽ không thỏa mãn, Việt vương ngài...
Ông ta lúc đầu muốn nói chuyến săn biên giới lần này của Ninh Nguyên Hiến có chút không khôn ngoan, nhưng suy nghĩ một chút những lời này vẫn không thích hợp nói ra.
Ông ta và Ninh Nguyên Hiến tuy rằng đã từng là thông gia, hơn nữa cũng là bạn tốt.
Nhưng cuối cùng ông ta là đế quốc thân vương, mà Ninh Nguyên Hiến là vua của Việt quốc.
Lúc rời đi, Liêm thân vương vẫn nói ra.
- Việt vương, chuyến săn biên giới lần này thua, có phải ngươi sẽ đẩy Ninh Chính cùng Thẩm Lãng đi lưu đày sao?
Ninh Nguyên Hiến gật đầu nói:
- Đương nhiên như thế!
Liêm thân vương nói:
- Lưu đày tốt, lưu đày tốt, nếu lưu đày vậy cũng không cần sẽ cho đòi đã trở về, đế quốc có rất nhiều người không thích Thẩm Lãng, chẳng quen nhìn chút nào.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Cảm ơn hảo ý vương huynh.
Thế nhưng trong lòng ông lại cười nhạt.
Đế quốc Đại Viêm các ngươi mà ưa nổi ai?
Nếu không phải hành động của vua Căng phù hợp lợi ích của các ngươi, các ngươi cũng không ưa nổi vua Căng.
Tóm lại, các ngươi chính là không quen nhìn bất kỳ thiên tài xuất sắc nào, các ngươi thích nhất chính là dạng người theo khuôn phép cũ kỹ.
Tốt nhất tất cả mọi người ở phía dưới khuôn phép sáo rỗng của đế quốc Đại Viêm các ngươi, tuyệt đối không cần có cử chỉ gì vượt qua.
...
Khoảng cách chuyến săn biên giới còn có một ngày.
Sở vương cuối cùng thong dong tới muộn.
Lấy tư cách người thắng, ông ta nhất định phải cẩn thận.
Mặc dù ở ngay chỗ này có Liêm thân vương của đế quốc, nhưng Sở vương tuổi lớn hơn, tư cách già hơn, để Liêm thân vương chờ một chút cũng không có cái gì.
Vào lúc ban đêm.
Liêm thân vương làm chủ, tìm được hai vị đại vương.
Sở vương nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến già không thể tả như vậy, trong lòng tức khắc mừng rỡ.
Hơn nữa ông ta còn chú ý tới, Ninh Nguyên Hiến luôn luôn dùng tay trái, tay phải không đưa ra.
Vô cùng hiển nhiên là tay phải hành động bất tiện.
Người bị trúng gió dễ bán thân bất toại.
Tức khắc, Sở vương đưa ánh mắt vô cùng ân cần nói:
- Nguyên hiến ngô đệ, mấy năm không gặp, khí sắc cũng tốt.
Ninh Nguyên Hiến chậm rãi nói:
- Vương huynh rõ ràng chê cười, ta so với vương huynh nhỏ mười mấy tuổi, nhưng nhìn đi tới lại so với vương huynh còn già nua hơn, rõ ràng tạo hóa trêu người.
Sở vương thở dài nói:
- Chúng ta cũng già rồi, giang sơn rộng thì có nhiều nhân tài. Nhưng mà ta ngược lại hâm mộ vương đệ, có mấy người con trai xuất sắc như vậy, không giống Thái tử của ta, vô cùng bất thành khí. Thái tử, còn chưa bái kiến hai vị thúc thúc?
Thái tử nước Sở ra khỏi hàng, khom người nói:
- Bái kiến thúc thúc Liêm thân vương, bái kiến thúc thúc Việt vương.
Những lời này của Sở vương cũng là châm chọc Việt vương.
Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi từng uy phong thế này.
Sở vương cười nói:
- Hai quân chém giết đối chọi, cần thời gian chuẩn bị, đây cũng khá nhàn rỗi, ta nghe nói hiền đệ là đại quốc thủ, để chúng ta lót dạ một ván cờ, đỡ phải chư quân đợi quá mức nhàm chán.
Chuyến săn biên giới điếm trận cũng vô cùng bình thường, Ninh Nguyên Hiến liền thích nhất chơi cờ đánh cờ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Chính là thân thể đệ có chút khó chịu, không bằng vì vậy kết thúc.
Thái độ này giống như hoàn toàn cam chịu, hận không thể lập tức kết thúc chuyến săn biên giới, kết thúc nhục nhã, trở về trong nước.
Sở vương nói:
- Không vội không vội, kỳ nghệ của Việt vương hiền đệ vượt qua ta đâu chỉ gấp mười lần? Đệ nhất định là nhất định thắng, ta gần đây lấy được một tàn cuộc, tìm tất cả cao thủ cờ vây trong nước Sở lại không ai nào có thể phá giải, ta muốn nhờ đến Việt vương hiền đệ là danh thủ quốc gia, ta đây lại hướng đệ thỉnh giáo!
Tiếp đó, Sở vương lớn tiếng nói:
- Mở cục!
Tức khắc, một ván cờ xuất hiện ở trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
Một bàn cờ khác to lớn xuất hiện ở giữa sân, diện tích có chừng mấy chục mét.
Phía trên mỗi một con cờ, đều lớn vô cùng, khiến cho hơn một nghìn tên sứ thần các nước ở đây cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến chỉ nhìn thoáng qua, lại da đầu tê dại.
Đây là thiên tàn cuộc, ông căn bản giải không được, đã thử qua đã nhiều năm.
Mà sứ thần nhiều nước tại trân cũng không khỏi được trong lòng trong lòng thấy sai.
Sở vương rõ ràng đắc thế không buông tha kẻ khác.
Không chỉ phải ở quân chiến đè bẹp tàn sát Việt quốc.
Hơn nữa còn phải ở văn chiến bắt nạtViệt vương?
Cái thiên tàn cuộc này quá nổi danh.
Ở đây gần như mỗi một người yêu thích cờ vây đều thử nghiệm giải, nhưng hoàn toàn không giải được.
Sở vương khom người nói:
- Việt vương hiền đệ, ta đây là thật tình hướng hiền đệ thỉnh giáo. Lần này đánh cờ, hoàn toàn không ảnh hưởng chuyến săn biên giới thắng thua, ta cầm cờ đen, đệ cầm cờ trắng. Nếu Việt vương hiền đệ nếu có thể thắng ta, giúp ta phá giải cái này tàn cuộc, ta tự mình vì đệ đánh phữu (*) thế nào?
(*) bộ gõ bằng đất sét, vừa ca vừa đánh phữu mang nghĩa xấu
Thái tử nước Sở nói:
- Nếu Việt vương bệ hạ không thể phá giải, vậy cũng xin ngài đánh phữu cho phụ vương con vậy.
Ninh Nguyên Hiến trong lòng bất đắc dĩ.
Nếu là ông có thể phá giải thì mấy năm trước đã xong, hà tất chờ tới bây giờ.
Sở vương lại một lần nữa khom người nói:
- Việt vương hiền đệ nổi danh đại quốc thủ, không đáp ứng thử một lần sao?
Lúc này, Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đại vương cần gì phải khó xử Việt vương vậy? Việt vương mới vừa mới khỏi trọng bệnh kia mà.
Nghe những lời này, toàn tràng đều gật đầu nói phải.
Ninh Nguyên Hiến giận dữ.
Nước Sở của ngươi có ý gì?
Nói là ta trúng gió hỏng não, đầu óc đã không tỉnh táo, cho nên sợ rụt rè, ngay cả nếm thử một chút cũng không dám à?
Trong nháy mắt, Ninh Nguyên Hiến bị ghim giữa không trung.
Nếu đồng ý chơi, lại phải thua không thể nghi ngờ.
Nếu không đồng ý đánh, sẽ lại bị người cho rằng trúng gió hỏng não.
Ông trước sau như một tự lấy danh nghĩa danh thủ quốc gia, nếu là ở cờ vây bị Sở vương chèn ép, vậy thì thật là vô cùng nhục nhã.
Mà Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt.
Cái tính này của Sở vương thật sự là bị ta đi guốc trong bụng.
Nếu bắt không được mạch ông, ta cũng đếch làm bác sĩ… thú y nữa.
Thiên tàn cuộc này quá nổi tiếng, cũng là từ Thiên Nhai Hải Các truyền tới.
Cao thủ cờ vây khắp thiên hạ, không ai có thể giải.
Đương nhiên Thẩm Lãng cũng hoàn toàn không giải được.
Thế nhưng... trí não của hắn có thể giải.
Tầm hao phí mấy chục tiếng đồng hồ, trí não tiến hành hơn một nghìn lần thử nghiệm, cuối cùng phá giải cái thiên tàn cuộc này.
Tức khắc, Thẩm Lãng ra khỏi hàng khom người nói:
- Sở vương, chính là thiên tàn cuộc, cần gì phải Việt vương bệ hạ tự mình động thủ? Ninh Chính điện hạ là được!
Lúc này, Ngũ vương tử Ninh Chính nói:
- Phụ vương, nhi thần sẵn lòng thay phụ vương đánh cờ.
Mọi người kinh ngạc, như thế một cái biện pháp.
Dù sao cũng cũng là muốn thua, Ninh Chính thua sẽ không có mất mặt như vậy, dù sao cũng chuyến săn biên giới lần này hắn là tới chịu tiếng xấu thay cho người khác, lập tức sẽ bị lưu đày, thua thêm một trận cờ cũng không có gì.
Cái thiên tàn cuộc này, vô số danh thủ quốc gia đều không giải được, huống chi ngươi chính là Ninh Chính, một vương tử phế vật mà.
Thẩm Lãng nói:
- Đã nói xong rồi, nếu Ninh Chính điện hạ phá giải thiên tàn cuộc, thắng Sở vương bệ hạ, vậy Sở vương ngài cần phải đánh phữu cho đại vương nhà ta, Thái tử nước Sở phải hát hòa theo.
- Được chứ! Nếu Việt vương thắng, phụ tử ta vì hắn đánh phữu. - Sở vương cười ha ha nói:
- Nếu thân thể Việt vương hiền đệ có bệnh nhẹ, vậy để con trai thay thế cũng được. Chỉ bất quá sau khi thua, việc đánh phữu cần phải Việt vương tự mình động thủ, người khác không thể làm thay, thế nào?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Một lời đã định!
Sở vương nói:
- Một lời đã định!
Tiếp đó, Ninh Chính đi lên đài cao, thay thế Ninh Nguyên Hiến chơi cờ.
Ra quân bên kia, cũng do Thái tử nước Sở thay thế Sở vương chơi cờ.
Dù sao cũng nước Sở bên kia người nào ra quân đều giống nhau, đây là thiên tàn cuộc, mấu chốt là xem ai phá cuộc như thế nào.
Hai đứa con của hai vị quân vương đang đánh, trên bàn cờ lớn bên kia cũng ra quân liên tục, coi như là một loại phát sóng trực tiếp ở hiện trường.
Tất cả mọi người buồn ngủ.
Vì ván cờ đã không thể thay đổi.
Đã bao nhiêu năm, cái ván cờ này cũng không ai có thể giải.
Ninh Chính được cho là cái gì?
Nhưng mà...
Chỉ một khắc đồng hồ sau đó!
Tất cả cơn buồn ngủ của mọi người hoàn toàn không có!
Bởi vì ván cờ đại biến!
Ninh Chính bên này lại muốn thắng?
Ơ, điều này sao mà được kia chứ hả?
Cái thiên tàn cuộc này quân trắng phải thua, rõ ràng không cách nào hóa giải được?
Bao nhiêu đại quốc thủ dốc hết tâm huyết đều không có thể phá giải, đây chính là tàn cuộc của Thiên Nhai Hải Các a.
Ninh Chính lại phá giải được sao? Lại sắp thắng!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay hai chương gần một vạn sáu! Đêm nay ăn quá ít, giống như lại tuột huyết áp hai tay có chút mềm! Yếu ớt vô lực hô một tiếng: Lạy xin ủng hộ và vé tháng!



Bạn cần đăng nhập để bình luận