Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 619: Thẩm Lãng tung đòn sát thủ

Chương 619: Thẩm Lãng tung đòn sát thủChương 619: Thẩm Lãng tung đòn sát thủ
 
 Xung Sư Sư thấp giọng nói: "Thẩm Lãng, đừng giả điếc, ta sắp chết trận rồi, ngươi máu nói thật cho ta biết, ngươi có phải tên Bạch Vô Thường kia không, cái tên cầm thú làm bẩn sự trong sạch của ta."
 
 Xung Nghiêu tê cả da đầu, không khỏi đồng tình với con trai, cái miệng của con gái mình, thật sẽ gây họa cho gia tộc. Hay là, chuyện giữa con gái và bệ hạ coi như thôi vậy.
 
 Nhưng mà ngoại trừ bệ hạ ra, còn gả được cho ai đây, chỉ sợ không ai thèm lấy, bởi vì con gái luôn miệng nói bệ hạ làm bẩn trong sạch của mình, ai còn dám cưới? Ai còn xứng cưới con gái của mình?
 
 Thẩm Lãng nhìn hai vạn Huyết Hồn quân, da đầu hơi tê tê.
 
 May mắn hắn chuẩn bị đầy đủ vũ khí bí mật, không thì khai chiến bình thường, trong vòng nửa giờ, Huyết Hồn quân sẽ giết sạch hai vạn quân của hắn, không còn một mống, vũ khí thượng cổ của đối phương quá mạnh.
 
 Sau trận chiến này, Thẩm Lãng phải bắt đầu bước kế tiếp trong kế hoạch, thăng cấp quân đội của mình.
 
 Chúc Hồng Tuyết nhìn Thẩm Lãng từ xa, sau đó liếc nhìn sang Cừu Yêu Nhi theo bản năng.
 
 Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh: "Phải kết thúc trong nửa canh giờ, không nên làm trễ chính sự."
 
 Vài tên tướng lĩnh đồng thanh đáp: "Tuân lệnh!"
 
 Một tên tướng lĩnh hô lớn: "Thẩm Lãng, quân của ngươi chuẩn bị xong chưa?"
 
 Công chúa Dora hỏi: "Chuẩn bị hoàn tất! Các ngươi thì sao?"
 
 Tên tướng lĩnh đáp: "Hoàn tất!"
 
 Công chúa Dora: "Có thể khai chiến."
 
 Tên tướng lĩnh: "Có thể khai chiến."
 
 "Chuẩn bị!" Hơn mười vị tướng lĩnh của Thiên Nhai Hải các hô to, sau đó giơ tay phải lên.
 
 Tức thì, năm mươi cường nỏ thượng cổ mở ra, nhắm vào mục tiêu, đối với loại vũ khí này, khoảng cách hai ngàn mét không tính là xa, độ chính xác rất cao, có thể phá hủy hơn trăm khẩu pháo của Thẩm Lãng trong nháy mắt. Ba ngàn binh sĩ Huyết Hồn giương cung cài tên, đối với cung tên thì khoảng cách hai ngàn mét thật sự quá xa, sẽ làm cho trang bị đá ác mộng trên mũi tên, tiêu hao năng lượng rất lớn.
 
 Hơn nữa vì đối kháng trọng lực, cần phải bắn theo đường vòng cung, như vậy sẽ làm cho độ chính xác giảm xuống, nhưng đủ để bắn chết quân đội của Thẩm lãng.
 
 Chúc Hồng Tuyết vì muốn kết thúc nhanh chóng, nên không quan tâm chuyện lãng phí năng lượng. Tướng quân Lan Phong tay giơ lên thật cao, nói: "Chuẩn bị!"
 
 Tức thì, một trăm khẩu pháo 122 li hoàn thành nhắm mục tiêu, đối với chúng nó mà nói, khoảng cách hai ngàn mét, cũng không thể xem như xa.
 
 "Bắn!"
 
 Hai bên đồng thời hạ lệnh, trận quyết đấu bắt đầu.
 
 Trong nháy mắt!
 
 Một màn hoa lệ xuất hiện.
 
 Năm mươi cường nỏ thượng cổ của Huyết Hồn quân, bắn ra năm mươi nhánh tên lớn, phun ra đuôi lửa màu lam, gào thét bay đi trên không trung.
 
 Ba ngàn nhánh tên thượng cổ, bay theo đường vòng cung, cũng phun ra đuôi lửa màu lam, tạo thành cơn mưa sao băng màu lam, rơi xuống đại quân của Thẩm Lãng.
 
 Vũ khí thượng cổ, hầu như vô pháp phòng ngự, một khi bị bắn trúng, thương vong thảm trọng.
 
 Chúc Hồng Tuyết nói, trong nửa canh giờ sẽ giải quyết xong trận chiến, đã là suy đoán cẩn thận nhất rồi.
 
 "Vèo, vèo, vèo, vèo..."
 
 Cùng lúc đó, một trăm viên đạn pháo của Thẩm Lãng cũng bắn ra, trong đó có chín mươi bảy viên đạn nhiệt nhôm, ba viên còn lại là đòn sát thủ của Thẩm Lãng, là ba viên đạn lực từ.
 
 Thẩm Lãng nhìn thấy rõ ràng, Huyết Hồn quân có hai thiết bị phát ra năng lượng, thể tích nhỏ hơn cái của Thẩm Lãng rất nhiều, chắc chỉ phát ra được năm ngàn mét.
 
 Nhìn đạn pháo bay vụt đến, ánh mắt của Chúc Hồng Tuyết đầy miệt thị.
 
 Có lẽ không cần đến nửa canh giờ, chốc lát nữa trận quyết chiến này sẽ kết thúc, Thẩm Lãng vẫn dùng hỏa pháo, không có vũ khí bất ngờ gì khác, Huyết Hồn quân sẽ dễ dàng tàn sát quân đội của hắn.
 
 Nhưng mà, một giây kế tiếp!
 
 "Rầm, rầm, rầm."
 
 Ba viên đạn lực từ nổ tung trên không trung.
 
 Nổ ra không phải hỏa diễm, mà là ánh sáng màu lam quỷ dị. Sau đó một màn quỷ dị xảy ra.
 
 "Bang, bang, bang!"
 
 Hai cái thiết bị phát ra năng lượng của Huyết Hồn quân, đột ngột kêu lên âm thanh kì lạ, sau đó bắn ra tia lửa. Cố gắng cầm cự được nửa giây, hai cái thiết bị liền tê liệt.
 
 Sau đó, một màn kinh diễm phát sinh.
 
 Năm mươi nhánh tên lớn, ba ngàn nhánh tên nhỏ thượng cổ, đuôi lửa chợt tắt, nghiêng đầu rơi xuống đất.
 
 Một màn này, giống như vô số nhánh cây đang rơi.
 
 Trong nháy mắt, Chúc Hồng Tuyết kinh ngạc đến ngây người, mất hết khả năng phản ứng.
 
 Không chỉ Chúc Hồng Tuyết, hơn mười tướng lĩnh của Thiên Nhai Hải các đều trừng to mắt, đờ đẫn nhìn tất cả nhánh tên thượng cổ rơi xuống.
 
 Chẳng lẽ ảo giác?
 
 Bọn họ vô cùng kiêu ngạo, bởi vì các trận chiến gần đây, mỗi lần Huyết Hồn quân xuất thủ, đều chẳng khác nào chơi đùa với đám kiến hôi, chỉ có một câu để hình dung, địch nhân bị siêu đả kích.
 
 Quân của Biện Tiêu, quân của vua Căng, liên quân của Đại Kiếp tự và chư quốc tây vực, toàn bộ bị thảm sát, trận chiến hoàn toàn không giống bình thường, trong mắt của bọn họ, mạng người chẳng khác nào con số.
 
 Bọn họ ngạo mạn đến mức không cần biết về địch nhân, bởi vì biết cũng không có ý nghĩa gì, bọn họ coi nhân loại thế tục như chủng tộc hạ đẳng, đứng trước văn minh thượng cổ, tất cả đều như con kiến, con gà, con chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận