Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 100

Tên nhỏ con thì khống chế cơ thể không cho anh ta giãy giụa, hai người còn lại thì khống chế chân anh ta, phối hợp đỡ Ngô Tấn lên.
Rất nhanh, bốn người đã lôi anh ta lên bệ cửa sổ.
Trong lúc hoảng loạn, cây búa trong tay Ngô Tấn rơi xuống, hai tay anh ta vùng vẫy cố nắm cánh tay của một người nào đó, anh ta chẳng quan tâm mình đã nắm trúng tay ai, nhưng dường như cảm thấy như vậy là chưa đủ, anh ta còn định lao lên cắn người đó.
Hội trưởng Trần phát hiện ra anh ta định cắn người, nhanh chóng nhảy xuống đất, nhặt cái búa mà Ngô Tấn đã làm rơi xuống đất lên, sau đó trèo lên ghế dùng búa đập mạnh lên đầu của anh ta.
“Bộp” một tiếng, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt mũi Ngô Tấn.
Hội trưởng Trần lại hung hăng đập thêm vài nhát nữa, âm thanh nặng nề vang lên khiến ai nghe thấy cũng sởn tóc gáy.
Ngô Tấn vốn đã mệt xây xẩm mặt mày, bây giờ bị đập đến hôn mê bất tỉnh, nhưng tay của anh ta vẫn nắm chặt tay phải của tên nhỏ con kia.
Tên nhỏ con bản tính vốn nhát gan, giờ gặp phải chuyện này đã sợ sắp khóc đến nơi, vì anh ta phải không chế phần thân của Ngô Tấn nên hai người gần như dựa sát vào nhau.
Anh ta không ngừng dùng tay tách tay mình ra khỏi Ngô Tấn: “Anh thả ra! Anh thả ra! Anh nắm tay tôi làm cái gì!”
Vừa mới đập Ngô Tấn xong, hội trưởng Trần vốn đã sợ hãi hốt hoảng, anh ta nhanh chóng ném cái búa đẫm máu ra ngoài cửa sổ, nhíu mày hỏi: “Mấy người còn nhìn gì nữa, ném anh ta xuống nhanh lên.”
Không chờ ba người kia kịp hoàn hồn lại, hội trưởng Trần hoảng sợ nhảy khỏi ghế, ép hai người kia phải ném xuống, họ cùng hợp lực đẩy mạnh Ngô Tấn ra khỏi cửa sổ.
Nhưng không ngờ rằng tên nhỏ con vì đứng trên ghế nên mất thăng bằng, rồi bị kéo theo với cả Ngô Tấn.
Ba người còn lại đứng phía trên nhìn xuống, gương mặt đầy sửng sốt.
Tầng dưới, Nguyễn Ngưng nhận được thông báo của hệ thống.
“Ký chủ, xác nhận nam phụ Ngô Tấn đã tử vong.”
“Bởi vì Sở Định Phong đã mất đi trợ thủ đắc lực, giá trị khí vận đã giảm mạnh, phần thưởng lần này của ký chủ là được mở rộng không gian của tủ lạnh.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt mấy cái: “Mở rộng không gian của tủ lạnh sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy, ngài có thể tùy ý cho một món đồ bất kỳ nào có chiều cao, dài , rộng nhỏ hơn hoặc bằng hai mươi centimet vào tủ lạnh, món đồ này sẽ được làm mới và nhân đôi vào lúc mười hai giờ đêm mỗi ngày.”
Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Ta có nghe nhầm không vậy, ngươi vừa mới nói cái gì, mau lặp lại cho ta nghe đi!”
Hệ thống đồng ý với yêu cầu của cô, lặp lại lần nữa.
Nguyễn Ngưng không nén được nụ cười, cô giơ hai tay lên trời, trong tay phải xuất hiện một khẩu súng, tay trái xuất hiện hai hộp đạn.
Cô nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang phải, sau đó đặt hộp đạn lên bàn cà phê, bắt đầu nạp đạn vào băng súng.
Hệ thống khó hiểu nhìn cô khoảng mười giây, rồi đột nhiên la lên: “Ký chủ, ngài đang làm gì vậy, ngài làm như thế không được đâu, không được chính là không được, ta không thể làm mới lại đạn đâu.”
Nguyễn Ngưng hướng dẫn từng bước: “Chuyện súng có đạn chẳng phải là một việc đương nhiên đã tồn tại từ trước đến giờ sao?”
Hệ thống: “Cho dù có khai thiên lập địa cũng không được, đây là hai chuyện khác nhau!”
Nguyễn Ngưng: “Không thể thương lượng được hả?”
Hệ thống chém đinh chặt sắt: “Không thể thương lượng!”
Nguyễn Ngưng thở dài: “Được rồi, bỏ hai hộp đạn này vào đi.”
Hệ thống: “Ta còn nghĩ quá đáng nhất là một hộp, còn yêu cầu nghiêm khắc nhất chỉ được một viên.”
Nguyễn Ngưng: “Ngươi cũng nói là nghiêm khắc nhất, với quan hệ của hai chúng ta, ngươi sẽ yêu cầu nghiêm khắc với ta sao? Ngươi nhìn sang nhà bên cạnh đi, ta còn dậy muộn hơn mấy kẻ cướp bóc, ta vất vả như vậy, ngươi không khen thưởng ta chút gì sao?”
“Ngươi nhìn hai hộp đạn này đi, đây là loại nhỏ nhất, một hộp chỉ có năm mươi viên đạn.”
“Hơn nữa, ngươi đã từ chối yêu cầu mà ta đưa ra, nếu còn làm ta đau lòng nữa, ta sẽ đình công.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận