Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 215

Mấy ngày nay, Nguyễn Ngưng đã yêu cầu hệ thống giúp mình làm chút chuyện xấu, chính là giả chữ viết của nhà kinh doanh bất động sản để lưu lại manh mối về thiên tai.
Cô không viết quá chi tiết, dù sao chi tiết quá sẽ rất lạ, chỉ viết sau khi thời kỳ cực lạnh qua đi sẽ là thời kỳ cực nóng, sau thời kỳ cực nóng sẽ kéo theo núi lửa phun trào, động đất và một loạt các hiệu ứng khác.
Vài nét bút này có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn.
Ví dụ, đối với khoai tây chịu lạnh, họ có thể bắt đầu các dự án nghiên cứu mới để phát triển các giống chịu nhiệt độ cao và chịu hạn sớm hơn, để phía chính phủ có thể chủ động hơn khi thời kỳ cực nóng tới.
Theo tiểu thuyết gốc, đó là giai đoạn mà Sở Định Phong phát triển nhanh nhất, nếu quân đội của chính phủ còn tồn tại, chẳng phải Sở Định Phong sẽ từ xưng vương xưng bá trở thành một con chuột qua đường sao?
Ha ha.
Lúc này, hệ thống đột nhiên nói: “Ký chủ, Sở Định Phong sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời.”
“Hắn đi chưa?”
Hệ thống: “Cơ thể của hắn rất yếu, cách chỗ chúng ta khoảng hai mươi phút đi đường.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán.
Hệ thống ngạc nhiên nói: “Ký chủ, đừng nói là ngài muốn đuổi theo nhìn thử đấy?”
Nguyễn Ngưng trả lời: “Tại sao phải đuổi theo nhìn thử?”
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lời tiếp theo của Nguyễn Ngưng lại là: “Chúng ta phải đuổi kịp hắn.”
Hệ thống hoảng sợ: “Hắn có thể dịch chuyển tức thời đó, chúng ta có thể khiến hắn bị thương sao? Đừng lãng phí sức lực.”
Nguyễn Ngưng tức giận: “Có phải quyết đấu công bằng đâu, chúng ta có thể đánh lén, hơn nữa ngươi quên rồi à, ta vẫn còn giá trị may mắn.”
Hệ thống lập tức cười rạng rỡ: “Đúng vậy, chúng ta còn có đạo cụ, chúng ta nhanh chóng qua đó xem thử đi.”
Nguyễn Ngưng liếc mắt nhìn khu biệt thự một cái rồi đuổi theo Sở Định Phong.
Hình như đối phương không có di chuyển.
Nguyễn Ngưng cũng không có ngu mà chạy ra tự giới thiệu, cô trốn cách chỗ Sở Định Phong đứng không xa, nhìn nam chính yếu đuối.
Không thể không nói, mạng của Sở Định Phong thật sự quá cứng, nếu đêm đó là người khác bị đứt tay chắc chắn người đó đã chết ngay tại chỗ.
Sở Định Phong có thể sống đến bây giờ chính là vì hắn là nam chính.
Nguyễn Ngưng lấy vòng quay may mắn ở trong không gian ra.
Đó không phải là thứ có thể cầm được mà càng giống một màn hình ảo hơn, sau khi Nguyễn Ngưng lấy nó ra nó xuất hiện trước mặt cô.
Vùng chiếm diện tích xoay nhiều nhất là ba trăm điểm, sau đó diện tích lần lượt giảm xuống theo năm trăm điểm, bảy trăm điểm và một ngàn điểm.
Nguyễn Ngưng nói với hệ thống: “Nếu xoay được hơn năm trăm điểm thì bắn, còn dưới năm trăm điểm thì từ bỏ ý định, quay về.”
“Vậy nếu là năm trăm điểm thì sao?” Hệ thống tò mò hỏi.
Nguyễn Ngưng: “Đương nhiên là kết thúc công việc về nhà rồi.”
Cô đưa tay di chuyển kim đồng hồ, tốc độ của đĩa quay thay đổi liên tục, khoảng mười giây sau, tốc độ của nó mới dần chậm lại, lắc lư ở nhiều khu vực khác nhau.
Nguyễn Ngưng âm thầm hò hét ở trong lòng: “Một ngàn điểm!”
“Một ngàn điểm.”
“Nhất định phải là một ngàn điểm.”
Hệ thống: “Tinh, chúc mừng ký chủ tạm thời nhận được năm trăm điểm giá trị may mắn, kéo dài trong hai tiếng.”
“Lâu như vậy sao?” Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Không đúng, chỉ có năm trăm điểm, chẳng phải chúng ta nên kết thúc công việc rồi về nhà sao?”
Mặc dù trong lòng đã đưa ra quyết định, nhưng Nguyễn Ngưng vẫn cảm thấy không cam lòng, nếu bây giờ không bắn Sở Định Phong một phát thì vòng quay hôm nay của cô sẽ vô ích.
Nhưng chỉ có năm trăm điểm, cô có hơi sợ sẽ tự làm nổ ngực mình.
Bên kia Sở Định Phong vẫn đang chầm chậm đi về phía trước.
Thấy hắn cách mình càng ngày càng xa, Nguyễn Ngưng cắn răng: “Kệ đi, phía trước có hổ đằng sau là sói, mình sẽ đứng giữa làm ngư ông đắc lợi.”
Nguyễn Ngưng lấy súng ở trong không gian ra, sau đó lẻn tới gần, nhắm thẳng vào Sở Định Phong.
Dù sao hôm nay cũng phải có một người xui xẻo.
“Bùm” một tiếng, tiếng súng làm rung chuyển cả núi rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận