Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 113

Nguyễn Ngưng hài lòng với hiệu quả này, thu súng lại.
Đã ba ngày trôi qua, Trình Quý Lịch đã khỏe hẳn, lúc nhìn thấy Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan trở về nhà, cô ấy vội vàng chạy xuống lầu đón hai người họ.
Nguyễn Ngưng thấy hai mắt cô ấy sáng lên: “Bác sĩ Châu cho cậu ra ngoài rồi hả?”
Trình Quý Lịch vui vẻ nói: “bác sĩ Châu nói đã theo dõi lâu như vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu gì lạ nên chắc không sao đâu, bà ấy cũng đã về nhà của mình rồi.”
Ba người cùng nhau chuyển đồ đến 1801, Trình Quý Lịch không ngờ lại có nhiều thịt như vậy nên vội vàng gắp một miếng lên ăn thử.
Mặc dù nhà của bọn họ có rất nhiều vật tư nhưng cũng chỉ đủ để no bụng chứ mấy thứ như thịt, rau củ này nọ đều là hàng xa xỉ, thứ bọn họ ăn nhiều nhất chính là tương ớt Lao Gan Ma và đồ hộp.”
Vừa bỏ một miếng thịt vào trong miệng, hương thơm của nó đã phả thẳng vào mặt cô ấy.
Trình Quý Lịch cảm động đến mức rơi nước mắt: “Tốt quá, nhiều thịt khô như vậy, cuối cùng tớ cũng không cần phải ăn cơm trắng mỗi ngày nữa.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười, lấy thịt bò nướng và thịt dê xiên từ trong đống đồ ra: “Vẫn còn món ngon hơn nữa.”
Hai mắt Trình Quý Lịch đột nhiên sáng lên, chẳng thèm đem đi hâm nóng lại đã bỏ một miếng vào miệng, rồi nói: “Là thịt tươi, ôi ôi.”
Nguyễn Ngưng nhắc nhở: “Ăn nóng sẽ ngon hơn đó.”
“Đúng, đúng, đúng.” Trình Quý Lịch vội vàng gật đầu, sau đó đưa xiên thịt bò cho Trình Quý Khoan: “Anh, anh mau hâm nóng dùm em đi.”
Trình Quý Khoan thở dài, cầm lấy xiên thịt bò, đặt nó sang một bên: “Chúng ta phân chia mấy thứ này trước đi, em muốn để Nguyễn Ngưng đứng đây nhìn em ăn hả?”
Hai má Trình Quý Lịch đỏ bừng: “Xin lỗi, tớ kích động quá nên quên mất.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Không sao, tớ nhìn cậu ăn cũng được.”
Mặt của Trình Quý Lịch càng đỏ hơn: “Thôi cứ phân chia vật tư trước đi.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được, nhưng trước đó tớ có vài lời muốn nói.”
Trình Quý Lịch nhìn Nguyễn Ngưng với ánh mắt tò mò.
Nguyễn Ngưng nói xin lỗi: “Hôm đó lấy được tám chiếc thuyền nhưng tớ lại bán hết chúng trong khi chưa nhận được sự đồng ý của hai người, cho nên lần này tớ sẽ lấy ít thôi.”
“Hơn nữa lần này hầu như là hai người bắn chính, phải dùng rất nhiều đạn, công sức bỏ ra không giống nhau.”
Trình Quý Lịch nhìn anh của cô ấy.
Trình Quý Khoan nói: “Tôi không có ý kiến gì với việc phải dùng nhiều đạn nhưng hãy quên chuyện bán thuyền kia đi, chúng ta không cần sử dụng nhiều thuyền như vậy, thay vì để chúng lãng phí, không bằng cho những người khác một con đường sống.”
Nguyễn Ngưng liếc anh một cái.
Trình Quý Khoan vừa cười vừa nói: “Không lẽ cô nghĩ tôi là loại người độc đoán, thấy cái gì cũng muốn chiếm lấy làm của riêng? Thật ra tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên với Quý Lịch thôi.”
Nguyễn Ngưng nói một cách dứt khoát: “Vậy chúng ta chia 2:8 được không?”
Trình Quý Khoan suy nghĩ một lúc rồi nói: “7:3 đi.”
Nguyễn Ngưng không có hứng thú với mì gói và thịt khô, hơn nữa lần này hai anh em bọn họ thật sự đã phải tốn rất nhiều đạn.
Quan trọng nhất là, cô không muốn nợ ân tình của người khác.
“Cứ 2:8 đi, lần trước anh đưa súng cho tôi cũng đâu có lấy tiền, nếu còn thấp hơn nữa, tôi sợ sẽ không chịu nổi mất, sau này cũng không dám hợp tác với hai người nữa.”
Trình Quý Khoan nghe cô nói như vậy, sảng khoái gật đầu: “Được.”
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Ngưng cất hết mọi thứ vào trong không gian.
Bất ngờ lớn nhất trong lần ra ngoài này là tám trăm tấn nước, một ngàn năm trăm con cá và hai con dê kia.
Còn những thứ khác đều là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.
Chỉ là không gian còn lại quá nhỏ, Nguyễn Ngưng muốn mở rộng nó ra.
Bây giờ Ngô Tấn đã chết, Sở Định Phong lại đang cách cô quá xa, tạm thời thì Nguyễn Ngưng không nghĩ ra cách nào hữu dụng nên chỉ có thể ngồi chờ cơ hội tới.
Hơn nữa, dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết gốc, đội cứu hộ sẽ đến đây sớm thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận