Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 444

Vừa rồi cô đã đi coi thử, ở thế giới này bảo thạch không hề đáng giá.
Giống như trong tận thế, có nhiều vàng đến mấy cũng vô dụng.
Người rắn suy nghĩ một hồi: “Tôi không chiếm tiện nghi của cô, tôi cho cô 300 tác tác coi như cô bán chiếc vòng cổ này cho tôi, còn sợi dây chuyền giả này cô muốn thì cứ mang đi đi.”
Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói: “Cảm ơn phu nhân.”
Rất nhanh, hai người đã giao dịch xong.
Người rắn cũng không nói nhiều với Nguyễn Ngưng, chỉ tâm đắc cầm vòng cổ bảo thạch mới yêu thích không buông tay.
Nguyễn Ngưng chủ ‌động tạm biệt.
Sau khi rời khỏi kim tự tháp, Nguyễn Ngưng tìm một trung tâm quyên góp bên cạnh chợ và quyên góp 300 tác tác.
Dù sao thì cô cũng không thể mang theo bất cứ thứ gì của thế giới này nên có giữ tiền cũng vô ích.
Sau đó, cô sử dụng thiết bị tàng hình để rời khỏi thành phố Thiên Uyên.
Sau khi đi bộ một giờ, thiết bị tàng hình của Nguyễn Ngưng hết hiệu lực, để lộ hình dáng của một con sư tử.
Gần thành phố Thiên Uyên có sư tử, có bình thường không?
Nguyễn Ngưng tiếp tục đi bộ, lần này cô đi bộ khoảng bốn tiếng, sau khi xác nhận mình đã cách xa thành Thiên Uyên, cô lấy xe ra khỏi không gian.
Cô tiếp tục đi về hướng Nam.
Lần này Nguyễn Ngưng không đi lâu, ước chừng khoảng mười ngày, trước mắt cô hiện ra hai hàng chữ nhỏ.
“Chúc mừng bạn thành công vượt qua cửa thứ ba, hoàn thành thí luyện.”
“Bạn có muốn truyền tống đến nơi giấu kho báu không? Xin lựa chọn xác nhận hoặc hủy bỏ.”
Nguyễn Ngưng sững sờ: “Không đúng, phần thưởng đâu?”
Trong bản đồ kho báu không phải là hệ thống nên sẽ không cho Nguyễn Ngưng đáp án.
Bây giờ giằng co ở đây cũng chẳng ích gì, cô nhất định phải quay về, Nguyễn Ngưng nói với trợ lý trí năng: “Ta đi đây.”
Trợ lý trí năng sửng sốt: “Có ý gì?”
“Ngươi cũng có thể coi ta là một cái ý thức, hiện tại ta phải rời khỏi thân thể này.”
“Sau khi ta đi, có lẽ sẽ có ý thức khác tiếp quản thân thể này, nhưng ta cảm thấy phần lớn là sẽ không có, có thể ý thức của cơ thể này đã tan biến cho nên thân thể này mới bị ta chiếm lấy.”
Nguyễn Ngưng nói: “Nếu như tất cả ý thức của thân thể đều biến mất thì ngươi có thể chiếm lấy nó không?”
Trợ lý trí năng: “Ta không có chức năng này.”
Nguyễn Ngưng: “Ngươi có thể thử xem, nếu ngươi đã có thể đưa nhiều tri thức vào đại não như vậy thì cũng có thể thử đưa vào chỉ lệnh.”
Trợ lý trí năng có cảm giác bản thân nó mới mở ra thế giới mới.
“Nhưng nếu còn ý thức thức tỉnh thì ngươi không thể làm như thế.” Nguyễn Ngưng bổ sung: “Nếu không cẩn thận cô ấy sẽ lấy ngươi ra.
Trợ lý trí năng nói: “Nếu cô ấy còn ý thức, nhất định sẽ phản kháng. Đầu óc cô ấy làm sao có thể nghe theo chỉ dẫn của ta?”
Thật ra Nguyễn Ngưng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ sau khi cô rời đi, thân thể này sẽ mất đi sức sống.
Cô gật đầu, lấy vòng cổ may mắn ở trong không gian ra đeo lên cổ: “Vậy chúng ta tạm biệt ở đây, chúc ngươi may mắn, cũng chúc Võ Tắc Thiên may mắn và thăng cấp thành công.”
Trợ lý trí năng: “Chúc ngài cũng may mắn.”
Nguyễn Ngưng giơ tay chọn xác nhận.
Nháy mắt, cô đã trở lại trong vòng tay của biển cả.
Nguyễn Ngưng nhanh chóng thả thiết bị hàng hải ra, sau đó đi tắm, lau tóc rồi bấm số chăm sóc khách hàng.
Chẳng bao lâu đã nối máy được với 00125.
Giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên: “00125 đang phục vụ ngài, xin hỏi ngài muốn hỏi vấn đề gì?”
Nguyễn Ngưng hạ giọng: “Thống Thống, hai chúng ta thân như thế, không cần khách sáo như vậy. Ta đến chỗ giấu kho báu, cũng thông qua các màn thí luyện, vậy tại sao không có phần thưởng?”
Hệ thống lập tức nói: “Ngài chờ một chút, ta lập tức giúp ngài kiểm tra.”
Một lát sau, hệ thống nói: “Căn cứ vào kết quả phản hồi của hệ thống chủ, ngài đã nhận được phần thưởng, ngài có muốn trả lại chiếc vòng cổ cho chủ thế giới không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận