Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 332

Không còn nguồn thức ăn, một bộ phận người thay đổi phương thức sinh hoạt, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng thay đổi.
Doanh trại bắt đầu nhóm lửa, bắc bếp, đun nước.
Ánh mắt Nguyễn Ngưng hướng tới tên đồ tể của doanh trại, hắn đang mài con dao mổ lợn lên tảng đá lớn.
Trên bầu trời mặt trăng cùng những ngôi sao vẫn sáng lạn, xinh đẹp và tròn đầy.
Nguyễn Ngưng không tiếp tục nhìn nữa.
Sau khi về tới nhà di động, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan lập tức hỏi dồn: “Sao rồi, con tìm thấy bọn chúng không?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không có, mất dấu rồi.”
Nguyễn Thứ Phong thở phào một hơi: “Không gặp nguy hiểm là được rồi, sau này chúng ta cần nâng cao cảnh giác hơn.”
Nguyễn Ngưng nói: “Con xem hướng bọn họ di chuyển, sau hẳn là không còn gặp lại chúng ta đâu, nhưng mà về sau trên đường đúng là cần cảnh giác hơn.”
Châu Tố Lan gật đầu.
Sáng ngày hôm sau, ba người lại tiếp tục lên đường.
Trên đường hai lần gặp phải động đất, nhưng ba người đã quá quen với cảnh này, cho nên tiếp tục đi luôn mà không dừng lại.
Đường vòng lại thêm vài lí do khác, bọn họ mất bốn ngày mới tới được thành phố Nam Nguyên.
Đương nhiên họ không có tới gần khu vực thành phố ngay mà Nguyễn Ngưng dùng máy bay không người lái để kiểm tra trước.
Cũng giống với Tân Bắc, Nam Nguyên đã biến thành tàn tích, tất cả đều là những ngôi nhà đổ nát cùng với những hố nứt sâu trên mặt đất.
Căn cứ Minh Nhật được xây lại từ một nhà máy, nó vốn nằm ở vùng nông thôn, không có hơi liên quan nào tới thành phố.
Trong động đất lớn, bọn họ sơ tán người dân về phía sau mười km, sau đó lại dựng lên lều trại đơn giản.
Nguyễn Ngưng thông qua máy bay điều khiển từ xa phát hiện được dấu vết, sau đó cô dẫn theo Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan tới một nơi hẻo lánh bằng phẳng, đem nhà di động mở ra.
Một mình cô lần tới gần doanh trại, lần này cô lười dịch dung nên trực tiếp dùng thiết bị ẩn thân rồi tiến vào trong.
Bên trong vẫn được duy trì trang trí theo phong cách thường ngày của Trịnh Khôn, cả khu doanh trại theo một phong cách rất có cảm giác nghi thức, ngay cả trên những ngôi nhà gỗ đã hỏng cũng có phù hiệu của doanh trại, mà phía bên ngoài rất nhiều người, càng đi vào bên trong càng ít đi.
Vẫn là quản lý phân khu.
Nguyễn Ngưng đi vòng quanh căn cứ một vòng, ước tính dân số nơi đây phải trên dưới mười nghìn, nơi này có lẽ là căn cứ có đông dân nhất ở thời điểm hiện tại.
Đương nhiên, không thể so sánh với căn cứ Tân Hy Vọng có quy mô khủng bố kia.
Đi tới vùng trung tâm, Nguyễn Ngưng phát hiện nơi này dựng rất nhiều lều, chiếc ở giữa được canh giữ bởi tám người đàn ông cao lớn, xem ra đây là nơi ở của Trịnh Khôn.
Cô đợi bên ngoài một lúc, sau đó đi theo người báo cáo công việc vào trong.
Căn lều được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn có một tủ đựng tài liệu, được cố định bởi dây thừng và đinh sắt.
Trịnh Khôn đang ngồi trên ghế bàn công việc, ông đưa mắt nhìn bàn làm việc và không nói lời nào.
Người báo cáo tiến vào nói về tình hình lương thực gần đây của căn cứ, theo như lời của hắn thì tình hình không mấy lạc quan.
Sau khi Trịnh Khôn nghe xong thì vẫy vẫy tay bảo hắn rời đi.
Người kia có vẻ còn muốn nói gì đó, Trịnh Khôn không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Trong lều chỉ còn lại một mình Trịnh Khôn, đầu tiên ông dùng tay trái gõ gõ lên mặt bàn, sau đó đứng dậy đi vòng quanh, một lúc sau lại trở về ngồi trên ghế, cả người biểu cảm lo lắng bất an.
Nguyễn Ngưng đi lại trong lều của ông ta một lúc nhưng không hề phát hiện ra Sở Định Phong.
Nhưng chỗ này hiển nhiên là cũng không quá phù hợp để giam người.
Nghĩ nghĩ, cô dự định ra ngoài đi tìm Trình Nghĩa Lãng.
Lúc này, nhắc tào tháo là tào tháo tới luôn, Trình Nghĩa Lãng hô một tiếng: “Chào trưởng căn cứ.”
Sau đó lập tức nói: “Chúng ta liên hệ được đối phương rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận