Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 149

Trưởng thôn do dự một chút: “Được, tôi ở đây đợi hai người.”
Nguyễn Ngưng không quên nói với ông ta: “Nếu có vịt, lợn, hay dê các loại, chúng tôi cũng sẽ lấy.”
Trao đổi vật tư xong, hai người Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan vội vàng chạy xuống núi, cô hỏi hệ thống: “Có ai đi theo chúng ta không?”
Hệ thống nói: “Không có, xem ra cái thôn này đều là người hiền lành.”
Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, bảo Chu Tố Lan cất gà con đi, sau đó lấy một chiếc thuyền cao su ở trong không gian ra, chất phần lớn vật tư vào bên trong.
Hai người ở chỗ này đợi khoảng nửa tiếng mới mang thuyền cao su lên núi.
May mắn là mấy ngày nay trời mưa to, đất ven đường xi măng lầy lội, nếu không thuyền cao su sẽ bị mòn và không thể kéo được.
Chẳng mấy chốc hai người đã quay lại nơi gặp được dân quân.
Quả nhiên bọn họ vẫn đang chờ ở đây, còn có một người đàn ông mang theo một cặp vịt tới.
Lần này là vịt đã trưởng thành.
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, trước tiên dùng hai mươi lăm ký bánh quy nén để đổi lấy gà con.
Trưởng thôn nói: “Đây đều là vịt đã trưởng thành, hai người có thể tăng giá không?”
Nguyễn Ngưng mím môi: “Không được, hồi nãy chúng ta đã thỏa thuận xong hết rồi, cho dù mấy người có đưa gà con ra chúng tôi cũng sẽ không tăng giá.”
Trưởng thôn lập tức lên giọng: “Chúng tôi không đổi nữa, vịt còn có thể đẻ trứng, đẻ con, so với bánh quy nén vẫn tốt hơn nhiều.”
Nguyễn Ngưng bình tĩnh nói: “Vậy chúng tôi sẽ tìm chỗ khác để mua, tôi có thể tìm thêm vài nơi nữa, không sao cả.”
Chu Tố Lan sốt ruột, nếu hôm nay bọn họ không mua được vịt, chắc chắn lúc mang về nó sẽ bị chết cóng, không thể đẻ trứng cũng không thể sinh con, người đàn ông này đúng là xúi quẩy.
Có lẽ trưởng thôn thật sự không muốn đổi, nhưng người mang vịt tới lại gấp đến mức suýt lau nước mắt: “Chú Lý, tôi muốn đổi, nhà chúng tôi thật sự không có muối, vợ của tôi cũng cần thuốc, nói không chừng cô ấy có thể qua được cửa ải này.”
Nguyễn Ngưng hỏi: “Cô ấy bị sốt hả?”
Người nọ liếc Nguyễn Ngưng một cái, im lặng ngầm thừa nhận.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Tôi có thể cho anh thêm hai hộp thuốc hạ sốt, nhiều hơn thì không được.”
Người nọ hết sức vui mừng: “Đổi, đổi, đổi ngay lập tức!”
Đặt hai con vịt lên thuyền, Nguyễn Ngưng hỏi: “Anh muốn cái gì?”
“Tôi cần một ký đường, mười ký muối, hai hộp thuốc chống viêm và hai mươi ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng đưa vật tư cho anh ta, rồi đưa thêm hai hộp thuốc hạ sốt: “Đây là hàng tốt, người cần thì nhất định phải dùng.”
Người nọ vui vẻ ra mặt: “Đương nhiên phải đưa cho vợ tôi rồi, tôi nghe nói dù là trong thành phố cũng không thể tìm được thuốc hạ sốt, cảm ơn cô nhiều lắm.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười với anh ta: “Chúng ta giao dịch công bằng, không cần cảm ơn tôi.”
Người nọ nhanh chóng chạy đi mất.
Nguyễn Ngưng nhìn đoàn dân quân kia: “Không ai muốn đổi gì sao? Vậy chúng tôi đi đây.”
“Khoan đã.” Trưởng thôn cắn răng: “Heo thì đổi thế nào?”
Lần này Nguyễn Ngưng thông minh hơn: “Phải xem nó nặng bao nhiêu, có thể cho giống hay không, nếu là một cặp thì tôi bằng lòng cho nhiều hơn một chút.”
Sau khi mọi người quay về bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng trưởng thôn nói: “Chúng tôi có thể đưa cho cô một cặp heo đực và heo cái, đều là những con heo con nặng khoảng hai mươi ký, còn chưa bị thiến, ban đầu chúng tôi định giữ chúng lại để làm giống.”
Nguyễn Ngưng vui vẻ nói: “Vậy mấy người muốn thế nào, dù là cái gì tôi cũng sẽ cố gắng đồng ý với mấy người.”
“Thuốc!” Trưởng thôn lập tức nói: “Chúng tôi muốn thuốc.”
Nguyễn Ngưng có hơi do dự: “Mấy người muốn thuốc gì, tôi nói trước, chỗ tôi không còn nhiều thuốc hạ sốt lắm.”
Chủ yếu là qua vài ngày nữa virus sẽ bị chết cóng, tạm thời thuốc hạ sốt sẽ không có tác dụng, nếu thay thế toàn bộ bằng thuốc hạ sốt thì người dân trong thôn này sẽ khốn đốn.
Nguyễn Ngưng vô cùng xấu hổ khi hời lớn như vậy, vì cha của cô cũng xuất thân từ nông thôn mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận