Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 391

“Không sao.”
Nhìn xung quanh, Ngô Đại Vĩ nói nhỏ: “Các cô vẫn còn đồ hộp hả?”
Nguyễn Ngưng: “Thực sự không còn, nhưng anh biết trong tay tôi còn một ít bánh quy nén mà, có thể ra một chút.”
Ngô Đại Vĩ vui vẻ: “Bánh quy nén cũng được, nói không chừng còn được hoan nghênh hơn cả đồ hộp, dù sao cũng có thể lắp đầy bụng.”
Nguyễn Ngưng: “Vậy chúng ta vẫn làm giao dịch ở trong sơn động được không?”
Ngô Đại Vĩ dừng một chút: “Cái này thì không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ mang vàng tới cho cô. Nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết em gái có thể đồng ý không.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, lúc nào cô và Ngô Đại Vĩ ở chung cũng là nói chuyện làm ăn, bây giờ còn dùng tới thành ngữ yêu cầu quá đáng nhưng nhìn qua cũng không có vẻ như đang nói chuyện công việc.
“Yêu cầu gì?”
Ngô Đại Vĩ cười tủm tỉm: “Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”
Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Ông chủ Châu? Ông chủ Châu gặp tôi làm gì?”
Ngô Đại Vĩ: “Không phải chúng ta đã hợp tác được một thời gian dài sao? Ông chủ của tôi chỉ muốn gặp cô thôi.”
Nguyễn Ngưng à một tiếng: “Anh Ngô, anh nói thật đi, chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, sao ông chủ Châu sớm không muốn muộn không muốn mà lại đột nhiên muốn gặp tôi vào lúc này?”
Ngô Đại Vĩ xấu hổ: “Tôi cũng không biết tại sao, dù sao ông ấy chỉ bảo tôi chuyển lời với cô, hy vọng cô có thể cân nhắc một chút.”
Nguyễn Ngưng nghi ngờ: “Anh thật sự không biết lý do? Hay là tôi đã làm gì làm mất lòng ông chủ Châu?”
Thiếu chút nữa Ngô Đại Vĩ đã giơ tay lên thề: “Tôi thật sự không biết, có phải cô không biết tính cách của ông ấy đâu, thỉnh thoảng ông ấy lại phát điên.”
“Trước đây tôi đã nói với ông ấy là đừng sưu tầm đồ cổ, việc đó giống như sưu tập phế phẩm, nhưng ông ấy không nghe.”
“May mắn là cô đã mua vài món, số còn lại vẫn đang bám bụi trong kho.”
Nhắc tới chuyện này, đúng là Nguyễn Ngưng đã chiếm được của hời nên cô có hơi xấu hổ một chút: “Được rồi, hẹn thời gian và địa điểm, tôi nhất định sẽ đến hẹn.”
Ngô Đại Vĩ: “Không cầu kỳ như vậy, ngày mai chúng ta giao dịch ở sơn động, tôi sẽ mời ông chủ của chúng tôi đi cùng.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được.”
Trình Quý Lịch đi Tây Nam vẫn chưa về, còn Trình Quý Khoan chắc vẫn đang ở trên biển.
Nguyễn Ngưng quyết định sẽ đến bệnh viện một chuyến, thăm đám người Vương Linh Hạ.
Sau khi tới cô mới phát hiện bệnh viện đã chuyển từ lều trại thành phòng ở, tuy chỉ có một tầng nhưng diện tích cũng không nhỏ.
Bởi vì mới xây nên nhìn qua trông rất sạch, thỉnh thoảng sẽ có người đi ra đi vào.
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, sau khi bước vào, cô phát hiện nguồn điện trong bệnh viện đã được khôi phục, bên phải cửa ra vào có một tấm bảng đen lớn, trên đó ghi hôm nay bác sĩ nào trực, hay cần sắp xếp dụng cụ thế nào,
Nguyễn Ngưng thấy mặc dù chỉ là những dụng cụ vô cùng đơn giản nhưng cũng giúp cho việc chữa trị được thuận tiện hơn.
Lúc cô đang nghiên cứu tấm bảng đen trước mặt thì Vương Linh Hạ từ bên ngoài đi vào, ban đầu vì chỉ nhìn thấy sườn mặt của Nguyễn Ngưng nên cô ta không dám ra nhận, sau khi lại gần nhìn kỹ, cô ta mới giật mình, vui vẻ nói: “Ngưng Ngưng, cô mới đến hả?”
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, nở nụ cười thật tươi: “Chị Linh Hạ, tôi đến căn cứ có chút chuyện.”
Vương Linh Hạ bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Cô thấy tấm bảng đen này thế nào, có phải chú Nguyễn hay dì bị bệnh không?”
Nguyễn Ngưng vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ tò mò thôi.”
Vương Linh Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Châu đang chăm sóc hai người bệnh đặc biệt, tạm thời không thể ra khỏi phòng bệnh, con của tôi thì đang đi học, chắc chỉ có mỗi bác Vưu là có thời gian rảnh, cô có thể đến khu bảy xem.”
Bệnh nhân đặc biệt?
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tôi chỉ xem qua thôi, chị Linh Hạ chắc chị rất bận phải không? Không cần lo cho tôi.”
Vương Linh Hạ: “Được, cô muốn nhìn bao lâu cũng được, lúc bệnh viện này mới mở, ngày nào cũng có người đến đạp cửa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận