Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 160

Người kia nói: “Hỏng hay chưa thì tôi không biết, nhưng cô nghĩ đi, một khi khôi phục được nguồn cung cấp điện, những cái sạc dự phòng này không phải là có giá trị sao? Tóm lại nói không chừng sau khi sửa xong sẽ dùng lại được, đến lúc đó chắc chắn là rất khó tìm, cô có muốn mua thì cũng không mua được.”
Nguyễn Ngưng biết nguồn cung cấp điện không thể khôi phục dễ dàng, thuận theo lời anh ta nói: “Vậy sao anh không đợi nguồn cung cấp điện rồi lại bán tiếp, đến lúc đó sẽ có nhiều giá trị hơn đúng không?”
Người kia thở dài nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sợ rằng tôi sẽ chết đói trước khi có nguồn cung cấp điện.”
“Người đẹp, tôi thấy thần sắc của cô tốt như vậy, ăn mặc cũng rất đẹp, chắc vẫn chưa bị đói bụng đúng không? Rốt cuộc cô có muốn mua sạc dự phòng hay không?”
Nguyễn Ngưng cúi đầu nhìn đồ mình mặc, sau đó lắc đầu.
Người đó lập tức không vui: “Không mua thì cút, hỏi cái rắm ý.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày, ra khỏi quầy hàng trước mặt.
Lại đi loanh quanh một lúc, Nguyễn Ngưng phát hiện hoá ra khu chợ này đã khai trương được hơn nửa tháng rồi, cũng chính là sau khi mưa lớn.
Cô đến trước cửa hàng Ngô Ký.
Quầy hàng của người khác thì chất đầy đồ, chỉ có ông ta là treo một tấm vải.
Nguyễn Ngưng giả vờ tò mò hỏi: “Ông anh này, ông bán đồ gì vậy, sao lại không bày đồ ra vậy?”
Người đàn ông kia nhìn Nguyễn Ngưng một cái: “Đồ tốt nên mới không bày ra, bị cướp mất thì phải làm sao?”
Nguyễn Ngưng giả vờ rất có hứng thú: “Có đồ tốt gì vậy?”
“Bếp than, cô muốn mua không? Than củi, cô có muốn hay không?” Người đàn ông đó đang nói thì tốc độ nói đột nhiên chậm lại, đột nhiên vỗ mạnh vào đùi rồi đứng dậy: “Cô! Cô là cô gái đã thuê xe của tôi? Có đúng không?”
Nguyễn Ngưng sửng sốt, hoàn toàn không nhận ra người trước mặt: “Tôi đã từng thuê một chiếc xe, ông là người ở công ty cho thuê xe à?”
“Không sai, chính là cô! Ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng tôi, trên mặt bịt kín suýt chút nữa tôi không nhận ra.” Ông ta vô cùng kích động: “Cô gái à, cô có còn nhớ tôi không, ba tháng trước cô đã thuê một chiếc xe ở trong công ty cho thuê xe của tôi, lúc đó tôi còn giới thiệu chiếc Mercedes-Benz cho cô nữa.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Nhưng xe của ông đã không còn nữa rồi.”
“Ai còn quan tâm xe nữa.” Ông ta ruột để ngoài da: “Tôi vẫn phải cảm ơn cô rất nhiều, may mà cô để lại cho tôi mười ngàn tệ tiền mặt, sau này tôi đã mua được không ít đồ.”
Nét mặt của Nguyễn Ngưng nở nụ cười: “Cho nên bây giờ ông mới buôn bán ở đây? Nhưng lúc đó ông rất sang trọng, tôi thật sự không nhận ra.”
Ngô Đại Vĩ cười nói: “Tôi đã gầy đi rất nhiều rồi, thời gian này còn có ai mà không gầy đi chứ? Có thể nuôi sống mẹ già con thơ thật không dễ dàng.”
“Còn nữa, cô gái à, cô đừng gọi tôi là ông anh nữa, tôi tên là Ngô Đại Vĩ.”
“Bây giờ tôi không buôn bán, chỉ là giúp đại ca của chúng tôi bán ít đồ.”
Nguyễn Ngưng hỏi: “Chỉ bán bếp than thôi sao? Bạn của tôi đã mua hai cái này ở chỗ ông, cho nên tôi đến xem một chút.”
“Cũng không chỉ bán mỗi bếp than.” Ngô Đại Vĩ nói: “Cũng bán những thứ khác nữa, chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì chúng tôi đều bán.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày: “Vậy gạo cũng bán à?”
Ngô Đại Vĩ cười đùa: “Đâu có mà bán chứ, đâu có mà bán chứ, mấy thứ đồ này quá đắt đỏ, dù cô muốn mua thì tôi cũng không có.”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng, rồi khẽ nói: “Tôi đâu có đủ sức để mua gạo, tôi có một mối làm ăn nhỏ muốn bàn bạc cùng với anh Ngô đây.”
Ngô Đại Vĩ nhìn xung quanh, cũng thấp giọng: “Vậy cô gái à, cô đi cùng tôi.”
Hai người đi ra bên ngoài một chút, Nguyễn Ngưng thấy xung quanh không có nguy hiểm gì cả, vì thế cất súng vào trong không gian: “Anh Ngô, vụ làm ăn này của tôi nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn.”
“Chỉ là lúc tôi đi nhặt mót cùng với bạn, tìm thấy một khu biệt thự, lấy được chút đồ xa xỉ phẩm ở đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận