Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 330

Nguyễn Ngưng nói: “Đều trải qua mưa axit hai tháng liền, có cái gì chịu nổi chứ.”
Châu Tố Lan lắc lắc đầu, hỏi sang chuyện khác: “Chúng ta bao giờ xuất phát đi căn cứ Minh Nhật?”
Bây giờ hoàn cảnh động đất không an toàn, Nguyễn Ngưng nghĩ tới Sở Định Phong bên kia, cũng nhớ tới cha mẹ ở đây.
Cuối cùng Nguyễn Thứ Phong đưa ra quyết định, bọn họ cùng nhau đi.
Nguyễn Ngưng phản đối hai lần không được, cuối cùng đành bỏ phiếu tán thành chủ trương của Nguyễn Thứ Phong.
Nguyễn Ngưng nói: “Ngày mai rồi đi, tối nay chúng ta ăn một bữa ra gì đi, dù sao cả thành phố này đều không có ai, chúng ta làm tiệc nướng nhé.”
Châu Tố Lan cười vui vẻ.
Bọn họ ngày thường ăn uống không tệ, nhưng đúng là rất lâu rồi không ăn mấy đồ như đồ nướng.
“Vậy được, mẹ đi thái thịt bò và thịt ba chỉ, lại nướng thêm tí chân gà với ngô nhé, thêm cà tím nữa.”
Nguyễn Ngưng bổ sung: “Khoai tây miếng nướng lên mới là ngon nhất.”
Châu Tố Lan: “Đương nhiên sẽ không thiếu khoai tây của con.”
Buổi tối trời không mưa, Nguyễn Ngưng lấy từ trong túi không gian ra một cái vỉ nướng, than không khói và mấy loại gia vị.
Nguyễn Thứ Phong tỉnh dậy, nhìn thấy giá nướng vội nói: “Để cha nướng, tay nghề của cha ổn nhất, không thể để lãng phí nhiều đồ ăn ngon như vậy.”
Châu Tố Lan đang chuẩn bị tỏi, hừ hừ hai tiếng: “Ông yên tâm, không ai tranh với ông đâu.”
Nguyễn Thứ Phong cười hắc hắc.
Đang lúc nướng đồ, mặt đất lại rung chuyển một hồi.
Trận động đất này rất mạnh, vỉ nướng tí nữa là rơi xuống đất, Châu Tố Lan nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đem đồ đạc cất hết vào túi không gian.
Đợi tới khi đứng vững được, từng cơn dư chấn lần lượt qua đi.
Châu Tố Lan lại lấy giá nướng và băng ghế ra, thở dài nói: “Chả được lúc nào yên ổn.”
Nguyễn Thứ Phong an ủi vợ: “Như bây giờ rất tốt mà, nếu chúng ta không có bàn tay vàng này, khéo khi đã đi gặp Diêm Vương rồi.”
Châu Tố Lan không thấy vui hơn chút nào.
Ba người tiếp tục ăn đồ nướng, tiểu Hắc ở bên cạnh mắt mở to chờ rửa bát.
Cả buổi tối không ai nói gì.
Ngày thứ hai, Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan dậy từ sớm, cùng Nguyễn Thứ Phong xuất phát.
Bọn họ không chọn đi cao tốc, bởi vì rất có khả năng cao tốc bị cắt đứt rồi, mà kể cả không bị cắt đứt, con đường đó băng núi băng đèo cũng không an toàn.
Lái xe cũng không tiện.
Nguyễn Ngưng quyết định lôi từ trong túi không gian ra ba chiếc xe máy điện, nó không chỉ đi được trên mọi địa hình mà còn tiết kiệm năng lượng.
Chỉ là không có cao tốc, lại cũng không có biển báo, bọn họ chỉ có thể di chuyển với tốc độ rất chậm, thỉnh thoảng còn gặp mấy đoạn đường nứt vỡ, chỉ có thể đi vòng qua.
Một khi đi đường vòng thì rất dễ bị lạc.
Buổi tối, ba người cũng không biết chính xác họ đang ở đâu, chỉ là trước mặt có vài căn nhà gỗ thấp tầng, mà phần lớn cũng đã sụp đổ.
Bọn họ lại đi bộ thêm một đoạn, tới một khoảng cách xa mấy ngôi nhà đó thì bắt đầu dựng lều trại.
Nguyễn Thứ Phong một đêm trước không ngủ, cho nên sau khi vào trong lều ăn chút đồ ăn liền nhanh chóng ngủ bù.
Nguyễn Ngưng để Châu Tố Lan gác nửa đêm, bản thân thì gác nốt nửa đêm còn lại.
Lúc cô tỉnh dậy là khoảng gần một giờ sáng, trên trời một mặt trăng tròn vành vạnh, xung quanh là bầu trời đầy sao.
Ban đêm, thực ra cũng không tối tăm tới vậy.
Nguyễn Ngưng ngồi trước đống lửa, hiếm khi có hứng thú ngắm nhìn bầu trời.
Lúc này, hệ thống đột nhiên cảnh báo: “Ký chủ, phát hiện có địch nhân cao cấp đang tiếp cận trong phạm vi ba mươi mét.”
“Nhân loại, mười ba người.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày, nơi này hoang vu hiu quạnh, sao có thể có người tản cư được?
Cô bình tĩnh lấy từ trong túi không gian ra một khẩu súng ngắn, đi đến lều đánh thức ba mẹ cô dậy.
Châu Tố Lan đang định hỏi thì Nguyễn Ngưng đưa ngón tay lên che miệng bà, ra dấu im lặng.
Lúc này Châu Tố Lan hiểu ra, Nguyễn Ngưng nhanh chóng đưa cho bà một khẩu súng.
Lúc này hệ thống lại tiếp tục phát cảnh báo: “Ký chủ, phát hiện trong phạm vi 20m có địch nhân cao cấp đang tiếp cận.”
“Nhân loại, mười ba người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận