Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 161

Ngô Đại Vĩ tỏ vẻ thất vọng: “Vậy cái này không cần phải bàn bạc nữa, đồ xa xỉ thì có cái gì mà dùng chứ? Bây giờ có ném xuống đất thì đến chó cũng không nhặt lên.”
Nguyễn Ngưng nói: “Là quần áo, còn có áo choàng lông chồn, lông nhung các loại.”
Ngô Đại Vĩ hai mắt sáng lên: “Thật hay giả vậy, có bao nhiêu cái?”
Nguyễn Ngưng nói: “Không biết rõ có bao nhiêu cái, nhưng tôi sẽ bán hết tất cả số áo đó trong một lần, có áo lông vũ, có điều nó không sang bằng áo lông chồn đâu.”
Ngô Đại Vĩ càng có hứng thú với áo khoác lông vũ hơn: “Vậy có khoảng bao nhiêu cái, trông cũ hay mới?”
Nguyễn Ngưng: “Có người giàu nào mặc quần áo rách không? Như vậy đi, một cái áo khoác lông vũ có thể đổi được cái gì, anh nói tôi nghe thử xem.”
Ngô Đại Vĩ suy nghĩ một chút: “Cô cũng tính là ân nhân cứu mạng của tôi, thì năm ký bánh quy nén!”
Quả nhiên tận thế làm con người ta thay đổi, Nguyễn Ngưng quay người đi.
Ngô Đại Vĩ mau chóng nắm lấy áo cô: “Bảy ký rưỡi! Bảy ký rưỡi bánh quy nén, đủ cho một nhà ăn trong hai tháng.”
Nguyễn Ngưng: “Tôi vừa mới ghé qua quầy hàng, biết mấy người bán ra giá bao nhiêu, mười ký bánh quy nén, ít hơn nửa ký cũng không được.”
Ngô Đại Vĩ nghiến răng quyết định: “Được, chúng tôi thiệt một chút cũng được, tôi chấp nhận giá mười ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Sao lại nói là chịu thiệt chứ, chỉ là kiếm lời ít hơn một chút thôi. Chắc chắn giá cả của những quần áo khác sẽ dao động lên xuống, tôi cũng sẽ không để anh Ngô chịu thiệt đâu.”
Ngô Đại Vĩ cũng bật cười: “Vậy khi nào chúng ta giao dịch đây?”
Nguyễn Ngưng: “Tối nay, bên trong tòa nhà văn phòng kia, hai ta tiền trao cháo múc.”
Ngô Đại Vĩ: “Được.”
Sau khi hai người chia tay nhau, Nguyễn Ngưng mau chóng quay lại tòa nhà văn phòng, phát hiện ra Nguyễn Thứ Phong đã dọn dẹp xong văn phòng nhỏ rồi, đang chuyển ghế từ các tầng khác xuống, sau đó tiếp tục chẻ củi trong văn phòng.
Thấy Nguyễn Ngưng quay lại, ông ấy vội vàng hỏi: “Con đàm phán thành công rồi sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Cũng tàm tạm, tối nay chúng ta phải ra ngoài.”
Nửa ngày sau, hai người vừa làm vừa nghỉ ngơi, cuối cùng chẻ được một đống gỗ.
Bên Trình Quý Khoan lấy được nhiều hơn bọn họ một chút, bốn người chuyển đồ xuống lầu, sau đó dùng dây thừng buộc lại.
Có giày trượt tuyết ở đây, giúp tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Lúc về đến nhà đã là năm giờ, Chu Tố Lan đã nấu xong cơm xong, ân cần hỏi hai cha con có mệt hay không.
Nguyễn Thứ Phong nói: “Không mệt, không mệt chút nào cả, làm tôi nhớ đến cái thời còn làm công nhân quèn trước kia, khi đó tôi cũng sức dài vai rộng như vậy.”
Chu Tố Lan trợn mắt nói: “Ông thôi đi, con gái không mệt chứ?”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Con gái bà, bà lại không biết đấy chứ, từ đầu đến cuối con bé không hề đụng tay! Chỉ có đứng bên cạnh ăn kem.”
Chu Tố Lan nhướng mày: “Trời lạnh như vậy mà con vẫn ăn kem sao?”
Nguyễn Ngưng vội vàng giải thích: “Sao có thể ạ, thời tiết lạnh như vậy, kem lấy ra cũng bị đông cứng lại, làm gãy răng của con mất ấy chứ.”
Chu Tố Lan nghĩ cũng đúng, Nguyễn Thứ Phong vội vàng bổ sung: “Cho nên con bé ở bên cạnh nhóm lửa, nướng thịt ăn.”
Nguyễn Ngưng:....
Buổi tối, Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong đi ra ngoài, phàn nàn ông không có nghĩa khí, rõ ràng cô nhóm lửa là sợ cha bị lạnh.
Nguyễn Thứ Phong nói: “Là vì con ham ăn, cha làm việc sao lạnh được? Trời lạnh như vậy còn ăn kem, không tốt cho sức khỏe, sau này già rồi phải làm sao?”
Nguyễn Ngưng vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi, không ăn nữa, sau này cũng không ăn nữa.”
Hai người đi đến tòa nhà văn phòng, bây giờ bên yên ắng vắng vẻ, không náo nhiệt như ban ngày.
Tòa nhà văn phòng này gần như bị bỏ trống.
Nguyễn Ngưng lấy quần áo từ trong không gian ra chất đống trên mặt đất, khoảng nửa tiếng sau, cô nghe thấy tiếng gõ trên mặt đất phát ra ở dưới lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận