Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 428

Ba người chậm rãi lui về một góc xa cửa, mất hết sức lực ngã xuống đất.
Nguyễn Ngưng đứng đó không nhúc nhích.
Khoảng chừng hai ba phút sau, ba người đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, cô gái liếc nhìn Nguyễn Ngưng, ba người liền tụ tập lại thấp giọng thảo luận.
Nguyễn Ngưng cách bọn họ rất xa, không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nói khoảng hai ba câu, cô gái đại diện đi tới chỗ Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng bày ra vẻ đề phòng.
Hình như cô gái có hơi xấu hổ, trước tiên chào hỏi: “Cảm ơn cô đã không chặn cửa lại, bằng không có thể ba chúng tôi đã mất mạng.”
Nguyễn Ngưng dừng một chút: “Là điều nên làm, bây giờ sống sót không dễ.”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm: “Bốn người chúng tôi vốn đang trốn trong phòng dưới lầu. Không ngờ lại có một người khác bị cắn mà không báo cho chúng tôi biết, vừa rồi người đó đột nhiên biến thành tang thi.”
“Kết quả là làm ầm ĩ lớn như vậy, chúng tôi chỉ có thể chạy lên tầng cao nhất.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Mấy người thật sự rất lợi hại, có thể an toàn thoát khỏi tình huống nguy hiểm như vậy.”
Cô gái cười: “Chúng tôi đều là dị năng giả.”
Nguyễn Ngưng ngây người: “Dị năng giả?”
Cô gái còn tưởng Nguyễn Ngưng không biết dị năng giả là gì nên giải thích: “Chính là có siêu năng lực đó? Anh chàng rất cao đó có sức mạnh rất lớn, còn người kia có thể phóng điện, còn tôi là dị năng giả hệ thủy.”
“Chúng tôi đều thức tỉnh dị năng vào hai ngày trước.”
Nguyễn Ngưng bày ra dáng vẻ ngạc nhiên: “Khó mấy cô có thể chạy lên đây, thật sự không dễ dàng.”
Cô gái khiêm tốn nói: “Không, chúng tôi chỉ mới thức tỉnh dị năng nên sử dụng còn chưa thành thạo, khả năng phối hợp cũng chưa cao, với lại dị năng của tôi cũng không gây sát thương mạnh.”
Nguyễn Ngưng: “Có năng lực thì tốt, không cần lo lắng không có nước để uống.”
“Đúng vậy,” cô gái nhìn Nguyễn Ngưng, hỏi: “Cô lên lầu một mình bao lâu rồi, tôi thấy cô không có ba lô, cô có khát nước không?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu, chỉ vào một góc khuất: “Thật ra đồ đạc của tôi đều giấu ở đó, sợ các cô giật mất nên không mang theo.”
Cô gái lập tức nói: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không cướp đồ của cô đâu.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, đi tới đó, lặng lẽ lấy ba lô từ trong không gian ra, đeo lên lưng.
Đối với ba người bọn họ, có đồ ăn là chuyện tốt, cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Tiếp theo cô có dự định gì không?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không biết.”
Cô gái: “Nhiều tang thi như vậy, chắc cũng không hy vọng sẽ có người đến cứu chúng ta, chúng ta phải tìm cách từ từ dọn dẹp chúng rồi trốn thoát.”
“Hai ngày tới chúng tôi sẽ luyện tập sử dụng dị năng, nếu như cô bằng lòng thì có thể đi theo chúng ta.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Làm thế nào để thức tỉnh dị năng?”
Cô gái: “Không biết, tự nhiên xuất hiện, không có cảm giác gì đặc biệt.”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Sau đó, Nguyễn Ngưng biết được cả ba người họ đều là sinh viên, cô gái và người có dị năng hệ lôi kia là người yêu của nhau, còn nam sinh còn lại là bạn cùng phòng của chàng trai kia.
Ban đầu bọn họ chỉ ra ngoài đi dạo, ai ngờ lại gặp phải tang thi nên trong lúc hỗn loạn mới trốn vào phòng khách sạn.
Nguyễn Ngưng tự tạo ra danh tính cho mình là một nhân viên đi công tác, dùng nó để giải thích cho việc cô không hiểu gì về thành phố này.
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, không biết tang thi ở bên ngoài đã rời đi hay là tiến vào trạng thái im lặng, nói chung chúng không tiếp tục gõ cửa nữa.
Màn đêm buông xuống.
Thời tiết tháng mười về đêm hơi lạnh.
Nguyễn Ngưng giả bộ lấy một chiếc áo khoác ở trong ba lô ra nhưng thực chất là lấy áo khoác ở trong không gian ra rồi mặc vào.
Bên kia, bạn trai và bạn gái ôm nhau cho ấm, bạn cùng phòng cao một mét chín cơ bắp cuồn cuộn ôm lấy mình mà run rẩy.
Đợi bọn họ ngủ say, trong bóng đêm Nguyễn Ngưng mở mắt ra.
Đã hơn mười hai giờ sáng, ba kỹ năng dịch chuyển tức thời của cô lại có thể sử dụng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận