Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 26

Sau khi nhấn vào xem những người nhàm chán muốn thêm bạn tốt, Nguyễn Ngưng trực tiếp lờ họ đi.
Có một số đồng nghiệp cũ nhắn tin hỏi cô có chuyện gì vậy, ngay cả bạn trai cũ cậu ấm đời thứ hai cũng gửi tin hỏi thăm tình hình của cô, nhưng Nguyễn Ngưng vẫn không để ý.
Tuy nhiên, Nguyễn Ngưng đã trả lời tin nhắn của Châu Tiểu Nhiễm, nói với cô ấy rằng Sở Định Phong đang điên cuồng theo đuổi mình, thậm chí còn mượn tiền cho vay nặng lãi để giả làm đại gia, cô dặn Châu Tiểu Nhiễm phải cẩn thận với Sở Định Phong, ở văn phòng đừng để ý tới anh ta.
Châu Tiểu Nhiễm phản hồi lại: “Ngưng Ngưng, cậu yên tâm, anh ta đã xin nghỉ việc rồi. Không ngờ anh ta lại là người như vậy, đáng sợ quá đi mất.”
“Cậu cũng phải cẩn thận với anh ta đấy.”
Nguyễn Ngưng: “Tớ nhất định sẽ cẩn thận ( biểu cảm vuốt ve đầu mèo).”
Châu Tiểu Nhiễm gửi một biểu cảm cọ cọ lại.
Nguyễn Ngưng cười rộ lên, vừa bấm điện thoại, vừa ra khỏi nhà.
Khi bước đến thang máy, cô không ngờ rằng ở đó đã có người, đó là một cô gái trẻ nhìn cũng trạc tuổi cô, ăn mặc giản dị, eo thon, đôi chân dài, khuôn mặt thanh tú, trên người toát ra khí chất cổ điển, nho nhã.
Hình như cô ấy từng học múa, chân vừa dài vừa thẳng, chỉ là làn da có hơi đen.
Nguyễn Ngưng cầm di động ngẩng đầu lên, mỉm cười xem như chào hỏi.
Cô gái kia cũng cười đáp lại: “Xuống lầu?”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.
Cô gái kia nói: “Cô mới chuyển đến sao? Tôi ở căn hộ 1802.”
Khu chung cư Nguyễn Ngưng đang sống nằm khu vực ngoại ô, địa hình nằm ở nơi cao ráo, cảnh quan rất đẹp, khi được khai thác chủ đầu tư tập trung vào các bất động sản từ trung đến cao cấp, các tầng trên cao đều chỉ có hai căn hộ, dành cho hai gia đình, ít người nhưng không gian rộng rãi và có nhiều diện tích sử dụng hơn.
Dưới chân các tòa nhà cao tầng còn có khu biệt thự.
Vì là nhà của hai gia đình nên cô gái ở hộ 1802 trước mặt này là hàng xóm duy nhất của cô trước khi tận thế.
Nguyễn Ngưng nói một câu: “Tôi ở hộ 1801.”
Ánh mắt của cô gái kia sáng lên: “Tôi có nghe anh tôi nhắc qua, gần đây có một cô gái xinh đẹp mới chuyển đến, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô, cô có biết anh tôi không?”
Nguyễn Ngưng nhớ lại một chút, nhưng không có ấn tượng gì, nên chỉ chọn nửa câu đầu để trả lời: “Tôi mới chuyển đến đây, bình thường tôi hay đi làm muộn, nên hiếm khi có cơ hội gặp được anh của cô.”
Thang máy đã tới, cô gái để Nguyễn Ngưng đi vào trước.
Sau đó cô ấy mới bước vào, tay bấm vào tầng G, rồi hỏi Nguyễn Ngưng: “Cô xuống tầng G hay là tầng một?”
Nguyễn Ngưng chú ý tới thấy trên tay cô ấy có vết chai, hơn nữa còn rất dày: “Tôi xuống tầng một, muốn xuống dưới lầu cắt tóc.”
Cô gái kia lại giúp cô bấm nút thang máy ở tầng một.
Đúng là nàng tiên nhỏ dịu dàng hiền lành.
Trong lòng Nguyễn Ngưng cảm thấy vô cùng hài lòng với người hàng xóm này, không biết anh trai cô ấy là kiểu người nào, em gái lớn lên giống hệt một thiên thần, vậy chắc anh trai cô ấy không phải là một người đàn ông vạm vỡ đâu đúng không?
Sau khi thang máy đến, hai người tạm biệt nhau, Nguyễn Ngưng đi ra ngoài khu dân cư để cắt tóc ngắn.
Trong tận thế không cần thiết nuôi tóc dài, thật ra có nhiều người để tránh bị rận mà cạo trọc cả đầu, nhưng nội tâm của Nguyễn Ngưng tạm thời chưa chấp nhận được việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận