Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 177

Dường như ông đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm, sau khi quay về đã cầm ngay cốc nước nóng, ngồi trước lò sưởi ngẩn người một lúc lâu.
Chu Tố Lan lo lắng nói: “Ông sao thế, sao hôm nay lại về đột ngột vậy?”
Nguyễn Thứ Phong hít sâu một hơi: “Chẳng phải gần đây bọn anh luôn đi tìm củi đúng không, bây giờ vốn chẳng thể nào tìm được, vì thế bọn anh định lên núi tìm.”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
“Bọn anh không dám đi đến mấy chỗ lạ, chủ yếu là Trình Quý Khoan dẫn đường, đưa bọn anh đến một nơi gọi là Viễn Sơn.”
“Chỗ đó khá xa, trên đường đi bọn anh có tạm nghỉ khoảng hai lần.”
“Đi một chốc đã đến nơi, rồi lại phát hiện ở đó có rất nhiều người.”
Nguyễn Ngưng cau mày: “Sao ở đó lại có nhiều người như vậy?”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Chẳng phải gần đây mọi người đều đi đào băng sao, họ định tìm thức ăn và nhiên liệu dưới lớp băng.”
Nguyễn Ngưng “dạ” một tiếng: “Sau đó thì sao ạ?”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Đào băng rất vất vả, đào xong rồi đi xuống để vận chuyển đồ lên cũng rất phiền phức, tóm lại là rất khó khăn.”
“Cha cũng không chắc lắm, dù sao bọn họ nói không muốn làm nữa, nói muốn đi cướp nơi lưu trữ sách gì đó, sau đó trú ẩn trong đó sẽ không sợ bị lạnh nữa.”
Nguyễn Ngưng hiểu ra, mục tiêu của những người đó là thư viện ở trên núi.
Nghiêm Nhược Tuyết đã từng nói, ở đó cất giữ hơn hai mươi triệu cuốn sách.
Hơn nữa ở đó không bị ngập, có sẵn những cuốn sách có thể nhóm lửa, không cần phải tốn nhiều sức lực.
Điều quan trọng nhất chính là thư viện là một tòa nhà đặc biệt, nó không phải là kiểu nhà bê tông cốt thép đơn giản, có rất nhiều kiến trúc cổ xưa đặc trưng, cho nên được sử dụng rất nhiều gỗ.
Bọn họ chắc không chỉ muốn đốt sách, mà còn muốn dỡ bỏ những vật liệu xây dựng tòa nhà này.
Nguyễn Thứ Phong tiếp tục nói: “Bọn cha thấy tình hình như vậy thì không dám ở lại nữa.”
Nguyễn Ngưng lập tức hỏi: “Vậy Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan đâu, sao bọn họ chưa quay lại?”
“Trình Quý Khoan nói việc này không nhỏ, sợ xảy ra chuyện lớn, cho nên muốn đi đến trại tị nạn báo cáo với sở chỉ huy một tiếng.” Nguyễn Thứ Phong nói.
Chu Tố Lan cau mày nói: “Nhiều người như vậy, bên kia có thể quản được sao, chắc đi cũng vô ích.”
Nguyễn Thứ Phong dò xét: “Có lẽ bắn một phát để dọa bọn họ, có thể làm cho bọn họ sợ.”
Chu Tố Lan lắc đầu: “Sao có thể nổ súng vào đám đông được chứ? Hơn nữa trong tình huống này, người sống là quan trọng, hay là lưu trữ sách quan trọng?”
“Nếu thật sự nổ súng, vậy những nạn dân kia sẽ nghĩ gì?”
Câu hỏi này, chỉ sợ đến cả những nhà đạo đức cũng không có cách nào trả lời.
Chưa kể trong tình huống cực đoan này, sẽ không có ai quan tâm đến đạo lý cả.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Cha mẹ à, cha mẹ ở yên trong nhà, con đi đến đó xem thử.”
Chu Tố Lan lập tức nói: “Không được! Ở đó loạn như vậy, con đi thì có ích gì.”
Nguyễn Ngưng trấn an nói: “Con chỉ đi xem một chút, có vấn đề gì sẽ lập tức chạy đi, hơn nữa mẹ yên tâm, con có súng có thể tự bảo vệ mình.”
Chu Tố Lan vẫn không yên tâm, kéo tay phải của con gái: “Nguyễn Ngưng, việc này không liên quan gì đến con, hơn nữa đây chỉ là thế giới giả tưởng, mọi thứ ở đây bị phá hủy, thì thế giới ban đầu của chúng ta vẫn rất tốt, sẽ không có đồ cổ nào bị thất lạc, sách cũng rất ổn.”
Nguyễn Ngưng cười một tiếng: “Mẹ, đương nhiên con hiểu rõ đạo lý mà mẹ nói.”
“Con không tự đâm đầu vào chỗ chết đâu, con chỉ đi xem tình hình, mẹ nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa con có một linh cảm, nếu con đến đó sẽ tìm được thứ gì đó rất tốt.”
Chu Tố Lan hoài nghi: “Thật sao? Con có bảo đảm chỉ đứng ngoài quan sát, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng ra mặt chứ?”
Nguyễn Ngưng: “Con bảo đảm, con thật sự chỉ đi xem thôi.”
Cô nghĩ một chút, lấy quần áo mình mặc để ra ngoài ra, sau đó bôi tro lên nó, để không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu của nó.
Mặt và tóc cũng làm cho bẩn thỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận