Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 107

Trình Quý Khoan: “Đừng ngại, nói tiếp đi.”
Triệu Thành Vũ nuốt nước miếng: “Đại ca bảo chúng tôi giết cả nhà bọn họ.”
Nguyễn Ngưng: “Mấy người nhẫn tâm thật, không chỉ cướp của mà còn giết người.”
Triệu Thành Vũ lập tức giải thích: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ làm theo lời đại ca nói thôi, trước đây anh ta từng tham gia buôn ma túy, là một người có số má.”
Trình Quý Khoan nhìn Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng biết anh có ý gì, hỏi Triệu Thành Vũ: “Tại sao anh lại ngồi tù?”
Triệu Thành Vũ nói: “Tôi được thả ra sau khi bị giam nửa năm vì tội ăn trộm tiền, tôi thật sự không làm quá nhiều chuyện ác, tôi chưa từng tham gia vào bất kỳ vụ giết người, cướp của, cưỡng hiếp của bọn họ.”
Nguyễn Ngưng đứng dậy, nói: “Được rồi, chỉ cần anh không gạt tôi, đến giữa trưa tôi sẽ thả anh ra.”
Triệu Thành Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Người đẹp, cô yên tâm, tôi chắc chắn không có lừa cô đâu.”
Nhìn biểu cảm của anh ta, Nguyễn Ngưng biết anh ta không lừa mình, cô quay đầu lại nói với Trình Quý Khoan: “Anh Trình, anh giúp tôi đưa anh ta đến một trong ba tòa nhà, số Một, số Hai, số Ba, tòa nào cũng được.”
Triệu Thành Vũ sửng sốt, không tin được, nói: “Đưa tôi tới đó làm gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Không phải anh nói anh chưa từng làm chuyện ác nào sao? Nếu không làm thì cần gì phải sợ.”
Triệu Thành Vũ trợn mắt, hai con mắt đỏ bừng: “Cô đừng có mà giả ngu, nếu tới đó tôi làm gì mà còn mạng để quay về, con khốn! Cô đã nói sẽ thả tôi ra!”
“Chính anh đã nói bản thân chưa từng làm chuyện ác!” Nguyễn Ngưng nói: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi!”
Hơn mười phút sau, Nguyễn Ngưng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của đàn ông liên tục vang lên từ tòa nhà số Ba, tiếng sau còn thảm hơn tiếng trước.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đang xem sách dạy nấu ăn, lặng lẽ ghi nhớ cách nướng thịt dê, sau đó lấy muối, thì là, ớt và các loại gia vị khác ra rồi cùng Trình Quý Khoan xuất phát đến trang trại chăn nuôi Viễn Sơn.
Khoảng một giờ sau, hai người đã đến nơi.
Chỗ này là vùng núi nên để tiện quan sát động tĩnh của trang trại chăn nuôi, hai người bọn họ leo lên sườn núi cao hơn.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Ngưng đã rất sốc, lúc đầu cô cứ nghĩ trang trại chăn nuôi Viễn Sơn là một cơ sở chăn nuôi được xây dựng theo loại hình nhà máy, không ngờ chỗ này lại kinh doanh theo mô hình chăn nuôi sinh thái, không chỉ có nhà máy mà còn có cả một ngọn đồi nhỏ để chăn dê chăn bò.
Nhưng bây giờ trong trang trại lại không hề có dấu vết của động vật, ngay cả một con người cũng không có.
Ngồi xổm kiểu này khá nhàm chán, Nguyễn Ngưng nhìn xung quanh, phát hiện trên đỉnh đồi ở đối diện có một dãy nhà.
Cô hỏi Trình Quý Khoan: “Chỗ đó là chỗ nào?”
Trình Quý Khoan nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Ngưng, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không có ấn tượng gì cả, chắc không phải khách sạn hay khu du lịch đâu.”
Nguyễn Ngưng “à” lên một tiếng, càng cảm thấy tò mò hơn
Nếu nơi đó không phải khách sạn, nhìn bề ngoài cũng không phải biệt thự, vậy đó là nơi nào?
Hai người ngồi trên núi đợi khoảng một tiếng vẫn không thấy có ai đi ra đi vào trang trại chăn nuôi, xem ra đúng là không còn nhiều người lắm.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, chậm chạp tiến về trang trại.
Trước tiên, Trình Quý Khoan tìm một sườn dốc nhỏ, sau đó lại tìm thêm rất nhiều tảng đá, dùng nó làm bậc thang để trèo qua tường.
Một lát sau, bên trong có tiếng súng vang lên, chỉ trong chốc lát Trình Quý Khoan đã mang theo chìa khóa đi ra mở cửa.
Nguyễn Ngưng đợi ở ngoài cửa lớn, hỏi: “Chỉ có một người canh cửa thôi hả?”
Trình Quý Khoan gật đầu.
“Nếu những lời Triệu Thành Vũ nói là sự thật thì trong đây chỉ còn lại năm người.” Nguyễn Ngưng móc súng lục ra, cầm nó trên tay.
Trình Quý Khoan hỏi: “Cô không dùng cung tên? Bây giờ dùng súng có hơi mạo hiểm.”
Nguyễn Ngưng nói: “Trước sau gì cũng phải thử, thử sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Hiếm khi thấy Trình Quý Khoan hài hước cười đùa: “Tôi chỉ sợ cô dùng tôi để thử thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận