Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 344

Đột nhiên, cô ta hiếu kỳ nói: “Hay anh là người câm?”
“Thủ lĩnh nhốt lại một tên người câm làm gì nhỉ?” Lệ Lệ nói thầm hai tiếng, từ Sở Định Phong bên người rời đi, tản bộ trong lều trại.
Trong chốc lát, Trịnh Khôn tựa hồ không yên tâm hai người, từ bên ngoài tiến vào, sau đó liền thấy Lệ Lệ đang ở trong lều vòng tới vòng lui.
Ông ta hỏi: “Cô đang làm gì đấy?”
Lệ Lệ: “Tôi đang tập luyện, trước kia hình như tôi đã đọc trên mạng, nói là phụ nữ mang thai phải thường xuyên vận động, không thể lười biếng.”
Trịnh Khôn há miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô đúng là tốt bụng ghê.”
Lệ Lệ ủy khuất: “Chỉ có giữ được con mới có thể giữ được chính mình, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho bé con trong bụng thật tốt.”
Trịnh Khôn nheo lại đôi mắt, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lệ Lệ lúc này chạy chậm đến làm nũng: “Thủ lĩnh, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi cũng chưa ăn được bao nhiêu, ông cho tôi một miếng bánh quy nén đi, không thì bé con sẽ bị đói.”
Trịnh Khôn không nói chuyện.
Lệ Lệ nói: “Trước kia không phải còn có trái cây tươi à? Bây giờ tôi không cầu mong xa xôi những thứ đó, cho tôi một miếng lương khô là được.”
Trịnh Khôn đưa mắt nhìn về phía Sở Định Phong.
Nguyên nhân Trịnh Khôn nhốt hai người ở một chỗ chủ yếu là vì ông ta muốn giữ Sở Định Phong trong tầm mắt, nhưng lại không muốn vô duyên vô cớ cho người vào phòng ngủ của ông ta, khi đó sẽ có người nghi ngờ ông ta giấu giếm thứ gì, rồi nổi lên mở tưởng.
Thế nên ông ta dứt khoát nhốt cả Lệ Lệ, như vậy người ngoài chỉ cho rằng ông ta giam cầm cô ta mà thôi.
Mà mấy chuyện này, thậm chí mọi người còn chẳng buồn bàn tán.
Có điều nhốt hai người cùng với nhau, chắc chắn Lệ Lệ sẽ phát hiện năng lực của Sở Định Phong, cho nên ông ta chỉ có thể chờ đến khi cô ta sinh đứa nhỏ ra, rồi giết chết cô ta.
Nghĩ đến đây, Trịnh Khôn cười, dịu dàng nói với Lệ Lệ: “Cô muốn ăn à?”
Lệ Lệ ngoan ngoãn gật đầu.
Trịnh Khôn nhìn về phía Sở Định Phong: “Lấy đồ ăn ngon ra đây.”
Sở Định Phong không dám không nghe, lập tức biến ra ba bốn loại trái cây, còn có một ít đồ ăn vặt.
Lệ Lệ sợ tới mức trừng to đôi mắt, có lẽ còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, cô ta ngẩn người một lúc lâu rồi mới nói: “Mang thai ngu ba năm, chẳng lẽ mình đã bắt đầu ngu ngốc rồi?”
Trịnh Khôn cười, nhặt đồ ăn ở dưới đất lên đưa cho Lệ Lệ: “Chẳng phải trước kia cô tò mò những đồ ăn tươi mới đó từ đâu ra sao, bây giờ đã thấy chưa?”
Lệ Lệ khiếp sợ, vội vàng dùng đôi tay dụi mắt, quay đầu nhìn về phía Sở Định Phong: “Người này biết phép thuật?”
Trịnh Khôn: “Không sai.”
Lệ Lệ trầy trật xé đóng gói của táo đỏ, đưa một quả táo lên miệng cắn, kinh ngạc nói: “Thật là ngọt, thế này cũng thần kỳ quá đi.”
Trịnh Khôn cười ha hả.
“Cho nên cô cứ ngoan ngoãn ở chỗ này, tôi bảo đảm thời kỳ mang thai này cho cô ăn ngon uống ngon.”
Lệ Lệ nhanh chóng gật đầu: “Tôi sẽ nghe lời thủ lĩnh mà.”
Trịnh Khôn cũng ăn một chút ít, sau đó đi ra ngoài.
Lệ Lệ còn đang tấm tắc bảo lạ, đi đến bên cạnh Sở Định Phong rồi ngồi xổm xuống: “Đại ca, anh thật sự biết phép thuật à? Chẳng trách trước kia thủ lĩnh có thể cho tôi ăn đồ ngon, thì ra là có bậc thầy phép thuật như anh.
Sở Định Phong không nói chuyện.
Lệ Lệ đã hiểu: “Có phải anh đã bị bọn họ làm cho bị câm không? Không vấn đề gì, tôi hỏi anh anh gật đầu hoặc là lắc đầu là được.”
Sở Định Phong không có lập tức tỏ thái độ, hắn muốn lợi dụng Lệ Lệ, nhưng không xác định cô ta có hợp tác không.
Lệ Lệ thở dài: “Bây giờ thủ lĩnh nói cho tôi biết bí mật lớn như vậy, rõ ràng là không muốn giữ lại mạng của tôi. Đại ca, tôi chỉ có thể dựa vào anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách trốn thoát đi.”
Lúc này Sở Định Phong mới nhìn Lệ Lệ, cảm thấy cô gái ngu ngốc này còn có chút đầu óc.
Lệ Lệ lại hỏi: “Anh biết phép thuật?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận