Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 69

Ngoài cửa sổ, Trình Quý Khoan cầm một cây rìu, vẻ mặt lạnh lùng.
Ngô Tấn không ngờ người đàn ông này lại đập vỡ cửa sổ nhanh như vậy, vì thế cũng vội vàng lấy cây búa ở ngang hông ra.
Chỉ là kích thước của hai loại vũ khí này rất khác nhau, bên phía Trình Quý Khoan là một chiếc rìu lớn có thể chặt gỗ.
Anh liếc mắt nhìn Ngô Tấn một cái: “Tránh ra.”
Thấy anh còn đang đứng trên thuyền, Ngô Tấn yên tâm nói: “Nếu tôi không tránh ra thì sao? Anh tới chém tôi à?”
Trình Quý Khoan dùng ánh mắt để ra hiệu cho Trình Quý Lịch.
Hai anh em họ từ nhỏ đã đánh nhau nên Trình Quý Lịch biết anh trai mình có ý gì, thấy Ngô Tấn không để ý tới mình, cô ấy cẩn thận lui về sau, rồi lặng lẽ đi lên lầu.
Trình Quý Khoan nhìn Ngô Tấn: “Anh có chắc là sẽ không mở không?'
Ngô Tấn cười: “Anh cầm rìu đứng trên thuyền thì có ích gì? Anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao, để xem hôm nay chúng ta ai có thể kiên trì lâu hơn.”
Trình Quý Khoan không nói gì, cất rìu đi.
Ngô Tấn vui mừng không thôi, tưởng Trình Quý Khoan đã chịu thỏa hiệp giao vật tư ra, nên anh ta định thương lượng bắt bọn họ phải giao ra bảy mươi phần trăm.
Nào ngờ, Trình Quý Khoan ở bên ngoài lại chậm rãi gỡ cây gậy trên lưng xuống, sau đó cởi bao vải ra.
Cầm súng lên, bật chốt an toàn, Trình Quý Khoan hỏi: “Có tránh ra không?”
Mặt Ngô Tấn xanh lét.
Anh ta cắn răng nói: “Anh đừng nghĩ có thể dùng một cây súng giả mà hù được mọi người, hơn nữa anh dám nổ súng không?”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, quả nhiên thấy Trình Quý Khoan nâng họng súng lên cao, lập tức bắn chỉ thiên một viên đạn.
Tiếng động ồn ào vang lên làm tai của tất cả mọi người có mặt ở đây trở nên ong ong.
Đến lúc mọi người lấy lại phản ứng, Trình Quý Khoan đã nhắm họng súng vào ngay Ngô Tấn: “Còn muốn thử không, hay là anh muốn tự mình thử?”
Ngô Tấn dù có to gan thế nào cũng sẽ không dám lấy mạng của mình ra để đùa giỡn, anh ta nghiến răng để lại một câu mày chờ đó, rồi dẫn theo đoàn người bỏ đi.
Anh ta vừa đi, những người khác cũng không dám quay đầu lại.
Trình Quý Khoan gài chốt bảo hiểm của súng lại, đeo ra sau lưng, quay người nói với Nguyễn Ngưng: “Chúng ta chuyển đồ lên đi.”
Nguyễn Ngưng thấy vẻ mặt của anh vẫn bình thường, trong lòng không khỏi tấm tắc vài tiếng: “Anh Trình, anh làm thế không sợ tôi sẽ sợ à.”
Trình Quý Khoan im lặng hai giây: “Không phải cô đã phát hiện đó là cái gì sao?”
Nguyễn Ngưng nở nụ cười.
Vật tư ở dưới lầu phải có người canh giữ, thấy vừa rồi mới bắn một phát súng, tạm thời chắc sẽ không ai to gan lớn mật mơ tưởng đến đồ của bọn họ, Trình Quý Khoan nhận trách nhiệm khiêng đồ.
Một chuyến cuối cùng, Nguyễn Ngưng muốn theo anh đi lên, tránh cho anh phải khiêng nhiều đồ.
Trình Quý Khoan lại lắc đầu nói: “Một mình tôi đi sẽ nhanh hơn một chút, chúng ta mau chóng dọn xong, để Quý Lịch ở một mình, tôi không yên tâm lắm.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được.”
Đợi sau khi anh lên lầu, hệ thống đột nhiên nói: “Ký chủ, Sở Định Phong sắp đến phòng triển lãm.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Nhanh như vậy?”
“Đây là vì ký chủ lợi dụng người khác để làm ảnh hưởng đến thời gian khởi hành của hắn.” Hệ thống nói: “Ký chủ phải tăng tốc độ lên, nếu không có thể sẽ đụng mặt hắn ở khu biệt thự.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc: “Ta biết rồi.”
Cô cất một chiếc thuyền cao su đi, chỉ để lại một chiếc trên mặt nước.
Đợi Trình Quý Khoan xuống, Nguyễn Ngưng nói: “Anh nghỉ ngơi một lát đi để tôi chèo thuyền, hai mươi phút nữa đổi lại thành anh.”
Hai người nhanh chóng nhảy ra cửa sổ, Nguyễn Ngưng bảo Trình Quý Khoan ăn một ít sôcôla và các loại thực phẩm khác để bổ sung năng lượng, sau đó chèo thuyền cao su ra khỏi khu dân cư.
Bởi vì sức uy hiếp của khẩu súng vừa rồi vẫn còn đó nên dù là trên lầu hay ở xung quanh cũng không có ai nhìn theo bọn họ.
Đi được hơn nửa đường, hệ thống đột nhiên nói: “Ký chủ, Sở Định Phong sắp điên rồi.”
Nguyễn Ngưng: “Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận