Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 54

Trình Quý Lịch không phục: “Tàn nhẫn gì chứ? Tôi thấy anh ta là một tên bỉ ổi hèn hạ, không có liêm sỉ, háo sắc, không biết xấu hổ mới đúng!”
Nguyễn Ngưng bị lời mắng mỏ của cô ấy chọc cười, cô ôm lấy vai của Trình Quý Lịch: “Đừng giận, đừng giận mà, có lẽ tạm thời anh ta sẽ không xông vào đây đâu, trước tiên chúng ta cứ luyện bắn cung cho tốt, nếu anh ta dám nhắm vào tầng mười tám, chúng ta sẽ đưa anh ta về nhà làm thịt.”
“Đúng, cho anh ta về với ông bà luôn.” Trình Quý Lịch trút giận xong, nhìn sang phía Trình Quý Khoan: “Anh, em sẽ tiếp tục ở lại nhà của Ngưng Ngưng.”
Trình Quý Khoan bất đắc dĩ: “Cô Nguyễn, phải phiền cô chăm sóc em gái tôi rồi.”
Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Quý Lịch dạy tôi bắn cung, là tôi làm phiền cô ấy mới đúng. Hơn nữa chúng ta đã quá quen thuộc rồi, anh Trình, anh cứ gọi tên tôi là được.”
Trình Quý Khoan gật đầu, nói với Trình Quý Lịch: “Tối phải về nhà ăn cơm, biết chưa?”
Trình Quý Lịch trợn mắt: “Anh, em không phải là con nít, anh nói mấy lời này làm gì.”
Nguyễn Ngưng hiểu được hàm ý của Trình Quý Khoan, bây giờ mỗi nhà đều không có đủ đồ ăn, chắc chắn không thể đãi khách như trước.
Cô suy nghĩ một lúc mới nói: “Anh Trình, thật ra tôi có một chuyện muốn nhờ anh, khoảng bốn hoặc năm giờ sáng ngày mai tôi phải ra ngoài, cần anh giúp tôi canh cửa thoát hiểm.”
Trình Quý Khoan sửng sốt: “Cô phải ra ngoài, ra ngoài làm gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi có một chiếc thuyền làm bằng cao su nên ngày mai muốn ra ngoài xem thử.”
“Ra ngoài xem thử?” Trình Quý Lịch sợ đến ngây người: “Như vậy thì nguy hiểm lắm đó, mặc dù có thuyền, nhưng chắc chắn nước chảy rất xiết, Ngưng Ngưng à, đâu phải cô không có thức ăn, còn ra ngoài làm gì?”
Sắc mặt Nguyễn Ngưng nặng nề: “Bây giờ thì có ăn, nhưng sau này thì sao? Tôi cảm thấy trận mưa này không có dễ tạnh đâu, thừa dịp hiện tại mọi thứ chưa bị hư, tôi muốn ra ngoài thử vận may một chút.”
Trình Quý Lịch vẫn cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm, còn đang muốn khuyên thì Trình Quý Khoan lại cản cô ấy lại, nói: “Tôi đi cùng cô.”
Trình Quý Lịch trợn mắt: “Anh!”'
Lần này thay vì quan tâm đến Nguyễn Ngưng, cô ấy càng thấy khó hiểu hơn: “Anh không giúp em khuyên cô ấy thì thôi, lại còn nổi điên hùa theo cô ấy làm gì?”
Trình Quý Khoan nhìn em gái của mình, nói: “Trong lòng em biết rõ chúng ta đang thiếu rất nhiều vật tư, nếu Nguyễn Ngưng có thuyền thì chúng ta cũng nên thử một lần.”
Trình Quý Lịch cắn răng: “Em cũng đi với hai người.”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Không được, những người ở khu biệt thự đã họp lại thành một nhóm, nếu để bọn họ biết nhà chúng ta không có ai, chắc chắn bọn họ sẽ xông vào.”
“Em phải ở lại trông coi chỗ này, nếu bọn họ muốn phá cửa cướp đồ, em còn biết phải đối phó thế nào.”
Cả người Trình Quý Lịch căng cứng, nói: “Vậy anh ở nhà đi, để em ra ngoài với Ngưng Ngưng.”
Trình Quý Khoan nhíu mày: “Quý Lịch, hoàn cảnh bên ngoài phức tạp, anh khỏe hơn em, em nghe lời mới là sự bảo vệ lớn nhất cho cả ba chúng ta.”
Hai mắt Trình Quý Lịch ửng đỏ.
Trên thực tế chính Nguyễn Ngưng cũng không ngờ Trình Quý Khoan sẽ muốn ra ngoài cùng cô, đúng là cô cần một người đồng hành, giống như lần trước ở trên cao tốc, nếu không phải có chỗ trốn thì chỉ một mình cô làm sao đối phó được?
Nhưng ra ngoài rất nguy hiểm.
Nguyễn Ngưng do dự nói: “Anh Trình, hay là anh với Quý Lịch ở lại trông nhà đi. Tôi đoán bây giờ có rất ít người dám ra khỏi nhà, cho nên sẽ không nguy hiểm lắm đâu.”
Trình Quý Khoan nhìn Nguyễn Ngưng: “Tôi đi với cô không phải vì muốn chăm sóc cô mà là muốn kiếm vật tư cùng với cô.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ lại, bọn họ là đang giúp đỡ lẫn nhau.
“Được rồi, trước rạng sáng ngày mai, chúng ta tập hợp ở đây.”
Vì việc này, xuyên suốt buổi tập tiếp theo, Trình Quý Lịch đều rầu rĩ không vui, hận không thể dạy một khóa cấp tốc cho Nguyễn Ngưng ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận