Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 163

Nguyễn Ngưng cũng không thể trách người tận thế ăn thịt chó, thực ra cô có hứng thú với chó con hơn, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài: “Vậy chỉ là một ổ chó con thôi sao, thế thì được bao nhiêu thịt.”
Ngô Đại Vĩ nói: “Tiếp tục nuôi. Cô bán quần áo được nhiều bánh quy nén như vậy, cứ giữ lại nuôi hai tháng là có thể ăn được rồi.”
“Nhưng cũng không thể nào đưa hết cho cô cả một ổ chó con, nhiều nhất chỉ hai con. Tôi đưa cho cô một đực một cái, như vậy có thể để bọn chúng tiếp tục sinh ra chó con, sau đó là có thịt ăn rồi.”
Ngô Đại Vĩ càng nói càng phấn kích: “Cô gái à, cô là ân nhân cứu mạng tôi nên tôi mới hết lòng hết dạ với cô đấy, đây không chỉ là thịt, mà còn là một khoản đầu tư tốt. Cô hãy nghĩ đến tương lai, tương lai cô không những có thịt ăn, mà còn có thể kiếm ra tiền.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Anh Ngô, anh đừng lừa tôi nữa. Lạnh như vậy sao chó con sống được? Chỉ sợ rằng các người cũng không thể tự mình nuôi nổi nó.”
Ngô Đại Vĩ mỉa mai: “Đúng là không dễ nuôi thật, nhưng nó đã được đầy tháng rồi, có thể chạy được nhảy được.”
“Vậy cô còn muốn những đồ gì nữa? Muối? Đường? Dầu? Chỉ là những thứ đó chúng tôi dự trữ rất ít, đổi cũng không đổi được bao nhiêu.”
Những thứ đó Nguyễn Ngưng có thể trao đổi mua bán được, cô do dự một chút: “Vậy thì bỏ đi, chúng ta chỉ trao đổi đúng với số lượng ba trăm năm mươi ký bánh quy nén, số còn dư tôi sẽ bán cho người khác.”
“Đừng mà.” Ngô Đại Vĩ vẫn không chịu nhượng bộ, do dự thêm một chút cuối cùng nói: “Thật ra chúng tôi vẫn còn có thứ đồ thật sự rất đáng tiền, rất hữu dụng, nhưng bây giờ lại không có tác dụng cho lắm.”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Đồ gì mà vẫn hữu dụng mà lại không dùng được.”
Ngô Đại Vĩ làm động tác bắn súng.
Con ngươi của Nguyễn Thứ Phong đứng bên cạnh co lại.
“Lợi hại quá!” Hai mắt của Nguyễn Ngưng sáng lên: “Các anh còn có súng sao?”
Theo như thiết lập của tiểu thuyết, đồ này trong giai đoạn sau sẽ từ từ tràn lan, suy cho cùng thế giới được miêu tả bên trong tiểu thuyết là một thế giới có nhiều căn cứ mọc lên như nấm.
Ngô Đại Vĩ đắc ý nói: “Chúng tôi trao đổi với những người ở bên ngoài, có người nói tìm được ở dưới nước, có người nói là nhặt được, ai biết là bọn họ lấy được ở đâu, nhưng chúng không có đạn.”
Có đạn thì cũng không bán được.
Nguyễn Ngưng cố ý tỏ ra ghen tị: “Mấy thứ đồ chơi này các anh có bao nhiêu cái?”
Ngô Đại Vỹ mau chóng che giấu vẻ đắc ý: “Không nhiều lắm, cũng có thể bán cho cô một khẩu, đại ca của chúng tôi vẫn đang nghĩ cách tìm đạn. Nếu không phải chất lượng lô áo này của cô rất tốt, bản thân chúng tôi cũng muốn mặc, tôi cũng sẽ không tiết lộ điều này cho cô.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đoán băng đảng này đã đưa ra cái giá cuối cùng rồi, vì thế sảng khoái nói: “Vậy cũng được, một khẩu súng đổi năm mươi cái áo khoác, tôi tuyệt đối không bạc đãi anh Ngô đây.”
“Với cả tôi cũng muốn lấy hai con chó nhỏ kia, nhưng giá cả tôi đưa ra cũng không quá cao, một con chó con có giá mười lăm cái áo.”
Ngô Đại Vĩ hét lên: “Giá này mà còn không bạc đãi, cả vốn lẫn tình cảm chúng tôi đã đưa ra hết cho cô rồi, nhưng cái giá mà cô đưa ra là quá thấp.”
“Tôi cũng không nói nhiều với cô nữa, tất cả quần áo này, tôi sẽ cho cô thêm một chút lợi ích nữa, bốn trăm ký bánh quy nén, coi như chúng ta đàm phán thành công.”
Nguyễn Ngưng nói: “Ở đây của tôi còn có áo lông chồn nữa, ít nhất cũng phải được một nghìn ký bánh quy nén.”
Ngô Đại Vĩ lắc đầu: “Mặc áo lông chồn đi lại rất bất tiện, bây giờ còn có ai mua áo này?”
Nguyễn Ngưng nói: “Sao lại không có, tôi chỉ cho anh một chỗ.”
Hai người thì thầm với nhau, Ngô Đại Vĩ nghi ngờ nói: “Thật sự có một nơi như vậy à, sao cô lại không đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận