Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 225

“Có phải là huấn luyện dã ngoại không, tôi thấy trước đây thường hay đưa tin về các cuộc huấn luyện dã ngoại của bộ đội.”
“Đã là tình huống nào rồi? Còn huấn luyện dã ngoại, nhiều thêm một người còn sống không tốt sao?”
Trong lúc mọi người còn đang thảo luận sôi nổi, Trung tướng Lý lao ra khỏi sân vận động của trại tị nạn, thấy trước mặt mình có nhiều người và balo như vậy, ông ta vô cùng vui vẻ.
Trung tướng Lý kích động nắm lấy tay của một chiến sĩ: “Mọi người vất vả rồi, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành tốt đẹp.”
Trong số những người đi ra chào đón cũng có Tôn Vĩnh Siêu, anh ta ôm chặt lấy người chiến sĩ tên là Tô Minh.
“Cuối cùng cũng đã quay lại, bình an trở về là tốt rồi.”
Tô Minh đáp lại bằng nụ cười chất phác.
Nguyễn Ngưng ở một bên quan sát, vô cùng tò mò không biết những người này ra ngoài làm gì.
Lúc này, sau khi nói chuyện với các chiến sĩ xong, Trung tướng Lý quay sang đối mặt với người dân gặp nạn: “Xin chào mọi người, tôi tin mọi người đều biết tôi”.
“Tôi sẽ không nói lời vô ích nữa, lần này phái nhiều chiến sĩ ra ngoài như vậy là để lấy vật tư quan trọng cho chúng ta.”
“Trước đây, với tư cách là một đơn vị chiến đấu, chúng tôi luôn đóng quân ở vùng núi cách đó một trăm kilomet, lần này chúng tôi đi lấy bom về.”
“Lựu đạn.”
“Và súng cối!”
“Nhìn xem, đây là nòng súng máy hạng nặng.” Trung tướng Lý lôi một người lính trẻ ra, yêu cầu anh ta cho mọi người xem: “Để thuận tiện cho việc vận chuyển, nó vẫn chưa được lắp ráp.”
“Với lần hành động này, chúng tôi đã tăng cường vũ lực đáng kể cho trại tị nạn.” Trung tướng Lý nói: “Tôi biết có một số kẻ có ý đồ xấu đang trà trộn vào các nạn dân để thăm dò tin tức xung quanh, nên hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết luôn.”
“Lần trước, sau khi bốn sở chỉ huy lớn mở họp và nghiên cứu, chúng tôi đã quyết định sẽ trao cho quân nhân quyền hạn có thể bắn chết phần tử phản động bất cứ lúc nào.”
“Chỉ cần bọn chúng dám đến, tôi sẽ cho bọn chúng nếm thử sức mạnh của lô vũ khí này.”
“Mặc dù thế giới hiện tại đang hỗn loạn nhưng chúng tôi vẫn còn sống.”
Không một ai dám lên tiếng.
Nguyễn Ngưng cũng có hơi lúng túng, đây là súng máy hạng nặng đấy, không biết có thể bắn Sở Định Phong thành cái sàng không?
May là cô không đối đầu với trại tị nạn.
Nói xong, Trung tướng Lý dẫn theo đoàn quân rời đi.
Bên này mọi người cũng chỉ thảo luận một lát rồi dần dần giải tán, dù sao súng ống cũng không thể ăn thay cơm.
Bởi vì mọi người chậm chạp giải tán nên Nguyễn Ngưng nhân cơ hội quan sát từng người một nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vu Lệ đâu.
Không làm phiền hai anh em đoàn tụ, Nguyễn Ngưng lựa chọn đi về nhà.
Trên đường đi, cô nhíu mày suy nghĩ không biết Vu Lệ đã đi đâu.
Giả sử cô ta chưa từng đến trại tị nạn, mà khi đó cô ta lại gặp mấy người quân nhân trong tình huống như vậy thì chỉ có một nơi duy nhất cô ta có thể đến.
Doanh trại Nguyệt Sơn.
Bình thường doanh trại Nguyệt Sơn sẽ không mở cửa cho người ngoài, nhưng không chừng Vu Lệ lại lợi dụng việc mình là phụ nữ có thai hoặc là nhờ ai đó nhận cô ta vào.
Cô có nên đến doanh trại Nguyệt Sơn tìm cô ta không?
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, thứ nhất có thể Vu Lệ đã không còn ở đó hoặc là đã được đón đi.
Thứ hai, cô không muốn tiếp xúc với đám người ở doanh trại Nguyệt Sơn, ít nhất là tạm thời vẫn chưa muốn.
Để tránh phiền phức, cô đã dặn Trình Quý Lịch và Tôn Vĩnh Siêu không được nói địa chỉ của cô cho Khương Tự Thủy biết.
Đúng là rất tiếc khi không thể tìm thấy Sở Định Phong nhưng Sở Định Phong cũng không tìm được cô, hai người ngang tài ngang sức, miễn cưỡng có thể coi như đang hòa nhau.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Ngưng chợt phát hiện mình đã bị lạc đường.
Nguyễn Ngưng phát hiện bản thân đã nghĩ sai rồi, cô cứ cho rằng chắc chắn Vu Lệ đã được đưa xuống núi.
Trên thực tế, với hoàn cảnh ngày hôm đó, có thể cô ta đã không bị phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận