Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 119

“Cứ như vậy, ngày mai cô ấy không thể tham gia vào việc phân phát vật tư, sẽ không thể chạm mặt với Sở Định Phong.”
Nguyễn Ngưng cười cười.
“Nhưng mà cô ấy ở lại đây cũng có bất lợi, dường như cô ấy đã để mắt tới ngài, sợ rằng sẽ không chịu để yên đâu.”
Nguyễn Ngưng nói: “Ta vẫn còn chưa làm gì cả, cứ để cô ấy trông chừng đi.”
Hệ thống: “Vậy súng thì sao?”
“Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, hoặc quá ghen ghét chúng ta, thì họ sẽ không để lộ chuyện chúng ta có súng đâu.” Nguyễn Ngưng giải thích: “Bây giờ mọi người đều hiểu rõ, không thể sống được nếu chỉ dựa vào vật tư được phân phát mỗi tháng một lần, , hơn nữa trên thông báo đã viết, cả nước bị ảnh hưởng bởi thiên tai, cũng chính là nói rau màu hoa quả đều bị mất trắng, những nơi trồng được lương thực đa số đều bị ngập lụt.”
“Không có đủ thực phẩm, nên việc đốt nhà, giết chóc, cướp của không có cách nào dừng lại được, sao cảnh sát có thể để mắt trông chừng khắp mọi nơi được.”
“Chỉ khi chúng ta có súng, những người này ở trong tòa chung cư này mới có cảm giác an toàn.”
Hệ thống đã tỉnh ngộ: “Thảo nào vừa nãy không có ai khai ra chúng ta.”
Nguyễn Ngưng: “Chủ yếu là ta đã không cướp của bọn họ.”
Lúc này, bỗng nhiên cửa thoát hiểm vang lên tiếng gõ cửa.
Nguyễn Ngưng đi ra ngoài xem thử, phát hiện ra là Vưu Đại Phúc của căn hộ 1701.”
Vưu Đại Phúc nhìn thấy cô thì cực kỳ vui mừng, nhanh chóng nói: “Cô gái, nhanh lên, tôi mang theo vàng rồi, tôi muốn thuê thuyền.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày, quay vào trong phòng lấy ra một chiếc thuyền cao su: “Không phải vừa mới phát bánh quy nén sao, sao ông lại muốn ra ngoài mạo hiểm?”
Vưu Đại Phúc nói: “Chút đồ kia sao mà đủ được? Chúng tôi đã thương lượng, nhân lúc nhiều người không có thuyền, mau chóng ra ngoài tìm thêm chút đồ rồi quay lại.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Vậy mọi người chú ý an toàn.”
Vưu Đại Phúc nói: “Cô yên tâm, lần này tôi và Châu Lượng Lượng và cả đứa con dâu nhà họ Tần đi cùng nhau, chúng tôi người đông sức mạnh.”
Rồi bỗng ông ta cười khà khà, giọng điệu pha chút nịnh nọt: “Cô gái à, có phải cô còn một chiếc thuyền cao su nữa đúng không?”
Nguyễn Ngưng nhướn mày: “Làm sao?”
“Tôi có bạn bè cũng muốn thuê, bọn họ không dám đến gặp cô, cô yên tâm, chúng tôi đảm bảo trở về an toàn.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát: “Không phải là ông đi giúp những ông bạn già kia chứ?”
Vưu Đại Phúc vội vàng nói: “Có người trẻ tuổi, bây giờ chúng tôi thành lập đội cứu hộ vật tư. Thực ra bây giờ rất ít người ở bên ngoài, hầu hết đều là thuyền của khu chung cư chúng ta, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Nguyễn Ngưng nghĩ một chút lại lấy một chiếc thuyền ra đưa cho ông ta, dặn dò: “Không được đi quá xa, bên ngoài không an toàn.”
Vưu Đại Phúc: “Biết rồi.”
Đợi sau khi Vưu Đại Phúc đi xuống, Nguyễn Ngưng cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó, vì thế cô tiếp tục mở đồ bưu phẩm và dọn dẹp không gian.
Đầu tiên, cô thu xếp một gian trong nhà, lấy ra những món đồ không có hạn sử dụng ra khỏi không gian.
Ví dụ như chiếc xe đạp điện kia của cô.
Còn có máy tính, ti vi, máy giặt quần áo, máy bay không người lái, vân vân.
Quần áo cũng lấy ra một ít, còn có nhu yếu phẩm hàng ngày có thể sử dụng trong thời gian này, cũng có thể lấy ra và đặt trước ở bên ngoài.
Cuối cùng, còn có hai cái máy trồng trọt trong nhà không cần đất, cái máy này chiếm diện tích rất lớn, cũng không biết sau này mẹ qua đây có sử dụng không.
Sau khi làm xong xuôi, không gian của cô đã dư ra thêm hai trăm mét khối, cộng thêm diện tích ban đầu, bây giờ tổng cộng khoảng không gian dư có thể sử dụng là bốn trăm mét khối.
Nguyễn Ngưng tiếp tục bóc bưu phẩm, hi vọng có thể giải phóng thêm nhiều chỗ trống.
Cô vẫn muốn tích trữ thêm nhiều nước một chút, nguồn nước ở tận thế rất quý giá, biết đâu cô phải sống ở đây cả đời, nhiêu nước đang dự trữ còn lâu mới đủ.
Nửa ngày tiếp theo và cả buổi tối Nguyễn Ngưng đều dùng để mở bưu phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận