Kết Hôn Âm Dương
Chương 18: Tiểu Hoa là ai.?
"Meo meo..."
Đó là tiếng mèo kêu, tiếng kêu đó dường như vang lên từ bên từ bốn phương tám hướng.
"Hôm nay thì đừng mong ai cứu được mày."
Chỉ thấy miệng cô bé nở nụ cười nhạt, lạnh lùng nói một câu, một trận gió lớn đột ngột nổi lên trong sân sau. Trong cơn gió mạnh, hai mẹ con Bạch phu nhân còn chưa kịp phản ứng, thì bỗng dưng trên khắp mái ngói cổ kính viền quanh Bạch phủ không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều đôi mắt giống như ngọc lục bảo, lóe lên thứ ánh sáng âm u trong bóng tối.
Trong lòng Bích Nguyệt cũng có chút hoảng sợ ôm lấy Gia Khánh, cô chợt khựng lại ngước lên trên, nơi đó xuất hiện rất nhiều mèo đen, số lượng phải nhiều tới hàng ngàn con, số lượng đông đảo thế này là lần đầu cô thấy qua.
Sau đấy từng con một nhảy xuống khỏi mái ngói, thoáng chốc đã chật ních một mảnh sân, bọn chúng không có tấn công cô mà lại bao vây lấy ba người nhà nhà họ Bạch, con nào con nấy đều xù lông há miệng gầm gừ, mắt sáng lóe lên trong đêm đêm tối nhìn chằm chằm bọn hắn đe dọa.
Cùng lúc này, từ trong sảnh đường, cô gái mà Gia Khánh rước về cũng bước ra theo sau, cô ta cũng rất xinh đẹp, mắt ngọc mày liễu, da trắng nõn nà, tóc dài đen mượt, ngũ quan trên khuôn mặt hài hòa, sắc đẹp so ra không thua kém gì Bích Nguyệt.
Thấy Gia Khánh nằm dưới đất, cô ta cũng không tỏ ra vẻ quan tâm mà lại nhìn Tiểu Hoa, rồi nói với Bạch lão gia.
"Đây là quỷ miêu mà nhà họ Bạch bắt được mấy trăm năm trước hay sao. !"
Ông ta không có ý che dấu mà gật đầu.
"Không ngờ mẹ ta lại thả nó ra. Trần Liên Hương, cô đem người của mình ra gian ngoài nghỉ ngơi trước đi. ! Việc ở đây cứ để chúng ta giải quyết."
Cô ta nhếch miệng cười khẽ, ánh mắt lướt qua chỗ Bích Nguyệt cực kì lạnh lùng, hai cặp mắt cứ vậy trực tiếp chằm chằm nhìn đối phương không chớp, khiến cho bầu không khí vốn nặng nề nay lại càng u ám.
Liên Hương nhếch mép gật đầu, có ý xóc xỉa Bích Nguyệt.
"Dù sao Liên Hương cũng đã qua cửa nhà này, là con dâu của nhà họ Bạch. Người ta nói xuất giá thì tòng phu, vậy con xin phép cha mẹ đưa chồng con đi trước. !"
Nói rồi cô ta bước xuống mảnh sân, bàn tay vỗ lên một cái, thì từ phía ngoài một người phụ nữ trung niên chạy vào. Bích Nguyệt ngoái đầu lại, thì vô cùng ngạc nhiên, cô định thốt lên thì người đó lại hơi lắc đầu ra hiệu cho cô im lặng.
Thì ra đó là bà vú, bà thấy cô tiều tụy lòng cũng chua xót, nhưng bên ngoài lại ra vẻ không quen biết. Bà bước lại gần định đỡ lấy Gia Khánh thì Tiểu Hoa đã trợn mắt muốn ra tay ngay, nhưng Bích Nguyệt đã đứng dậy lắc đầu.
"Để cho họ đưa anh ấy đi trị thương. !"
"Nhưng..."
Tiểu Hoa ra vẻ khó chịu, nhưng cô bé cũng không trái lời để mặc Liên Hương đi xuyên qua đám mèo, rồi cùng bà vú đỡ lấy Gia Khánh đi ra khỏi từ đường.
-
Lúc này Bạch Gia Tường lại nở nụ cười nhạt.
"Mày suy cho cùng cũng là loài súc sinh, dám ở đây dương oai tác quái thì lá gan cũng lớn đó. !"
Ông ta lạnh lùng nói một câu, bàn tay vung nhẹ lên, tức thì một trận gió lớn đột ngột kéo đến trong sân sau. Trong cơn gió mạnh, từng con mèo đứng trên mái nhà đều bị gió quật bay tán loạn rơi lộp độp xuống đất.
Tiểu Hoa cũng không có vừa, cô bé cũng bước lên quay lưng về phía Bích Nguyệt, mái tóc tung bay trong gió. Từ cơ thể cô bé một luồng âm hàn lạnh lẽo tỏa ra khiến không khí như muốn đóng băng lại vậy.
Khuôn mặt hiện giờ của Tiểu Hoa bỗng biến đổi, chỉ có hình dạng nửa bên trái là mặt người, nửa bên phải có lông xù màu trắng mọc ra.
Đó là nửa mặt mèo. !
Bàn tay bên phải cũng mọc ra lông trắng rồi hóa thành chân mèo, từ phía sau áo cũng có một cái đuôi trắng thò ra.
Trông nó bây giờ cực kì đáng sợ với hình dáng nửa người nửa mèo, không còn cái dáng vẻ đáng yêu ngày nào.
Bỗng dưng cô hiểu ra Tiểu Hoa rốt cuộc là thứ gì.
Nó bản thân là một con mèo hóa thành. . !
"Méoooooo..."
Tiểu Hoa kêu ré lên một tiếng, tức thì hàng ngàn con mèo đen dưới đất bất chợt cũng xù lông trực tiếp vồ lên người Bạch lão gia.
Nhưng mặt ông ta vẫn không hề biến sắc, ngược lại còn tỏ ý khinh thường, hai bàn tay duỗi thẳng, làn da trắng nay ngả màu xám xịt, móng dài mọc ra một tấc, vung mạnh về phía đám mèo hoang khiến mấy con mèo lao trước chưa gì đã bị cắt thành ba đoạn.
Từng khúc thịt vụn kèm máu tươi bắn ngược ra phía sau vương vãi khắp mảnh sân nhỏ. Bốc lên mùi tanh ghê tởm, nhưng mà đám mèo vẫn không có dừng lại, từng đợt như lũ nước không ngừng liều mạng lao lên.
Ngay lúc này, thân người Tiểu Hoa cũng chợt vụt mất, trong vài giây đã nhảy lên phía trên xà nhà, móng vuốt đâm sâu vào gỗ giữ nó treo lủng lẳng, còn cái miệng đầy răng nhọn há to ra nhanh như cắt muốn cạp xuống muốn cắn đứt đầu Gia Long.
Trong chớp mắt, gương mặt nửa người nửa mèo đã tới gần trong gang tấc, mắt hắn còn có thể nhìn thấy đám vụn thịt với có một đốt ngón tay mắc kẹt tại kẽ răng, trong cái miệng to như chậu máu ấy, một mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi làm hắn sợ hãi tới tái mặt, lảo đảo lùi về phía sau từng bước.
Đúng lúc này, bả vai của hắn được cha mình đỡ lấy kéo mạnh về phía sau, Tiểu Hoa cắn hụt liền cấp tốc nhảy sang cánh cửa, đám mèo hoang vẫn liên tục nhào vô, ông ta một phần lo cho con trai nên không kịp đánh hết đám mèo, liên tục những phần yếu mềm như cổ hay khuôn mặt đều bị vô số cái miệng ngoạm lấy, bu đặc đen lại che khuất tầm nhìn của lão.
Tiểu Hoa nhân cơ hội này, vung tay tạt ngang một phát thật nhanh, móng vuốt bất ngờ xuyên qua bả vai cắm sâu vào trong da thịt gim lấy hắn, sau đấy tức khắc kéo lê cả thân người to lớn nhảy ra mảnh sân.
"Méoooooo..."
Cô bé lại gào lên một tiếng nữa, đám mèo đen còn lại cũng lao lên bâu lấy Bạch lão gia, tuy bọn chúng không có tác dụng mấy nhưng cũng đủ cầm chân lão một vài giây. Tiểu Hoa hai mắt đã long sòng sọc, trợn trừng nhìn lấy khuôn mặt tái xanh của Gia Long.
Sau đấy nửa người còn lại của cô bé cũng bắt đầu biến đổi. Trong vài phút ngắn ngủi, từ hình tượng một cô bé xinh xắn nay đã triệt để hóa thành một con mèo trắng tinh như ngọc, to phải gần bằng một con hổ dữ.
Hai chân trước của Tiểu Hoa đè lên ngực Gia Long khiến hắn không thể nhúc nhích. Còn cái miệng đỏ lòm như máu đã há ngang ngoạm lấy cái đầu của hắn vào trong, chỉ cần miệng cô bé miếng cạp nhẹ một cái thôi thì y chắc chắn sẽ bị cắn vỡ sọ mà chết.
Ở phía bên trên, Bạch lão gia sau một lúc chật vật cũng giải quyết được số mèo còn lại, mắt ông ta trợn trừng nhìn lấy con trai mình bị uy hiếp tính mạng. Bạch phu nhân thì mặt đã trắng bệch, suýt tí nữa ngất xỉu tại chỗ, bà ta khóc lóc với chồng kêu gào thảm thiết.
"Ông... con chúng mình. Mau... mau cứu nó. !"
Bạch lão gia tức giận nhưng gương mặt lại trở nên lo lắng nhìn Bích Nguyệt ra lệnh.
"Mau bảo nó dừng lại... !"
Bích Nguyệt mặt lạnh như băng uất hận nhìn ông ta, cô nói với Tiểu Hoa.
"Cắn nát tay hắn..."
Cô bé nghe lời, đưa một chân đưa lên đè lên đầu Gia Long, còn cái miệng lại di chuyển xuống dưới phần bả vai ngoạm vào. Hắn ta rét run, nay đã không còn mạnh miệng nữa mà liên tục van xin.
"Tha cho tôi. . Tha cho tôi. Lần sau tôi không... Aaaaa. !"
Hắn chưa nói hết câu thì đã hét lên thảm thiết, cánh tay đã bị Tiểu Hoa ngoạm đến đứt lìa ra khỏi cơ thể. Nó đặt cánh tay vào miệng rồi hướng mắt lên nhìn hai vợ chồng nhà kia mà nhai rột roạt thách thức.
"Khônggggg... !"
Bạch phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận uất ức đến nỗi khóe miệng đã rỉ máu, bà ta đang định liều mạng thì Bach lão gia đã đưa tay che chắn ngang người, mày hơi nhướng lên lên.
"Bích Nguyệt. Cho dù nó đã phạm sai với cô, nhưng bây giờ nó cũng đã phải trả giá mất một cánh tay. Chuyện này cũng nên dừng ở đây, dù sao nó cũng là anh của Gia Khánh. Cô nên suy nghĩ cho kĩ. !"
Bích Nguyệt thở dài.
"Tôi chỉ muốn đến đây sống một cuộc sống yên bình. Là các người ép tôi đến mức này. Tha sống cho hắn cũng được, nhưng hắn phải trả thêm cánh tay nữa cho Gia Khánh. !"
Tiểu Hoa nghe thế thì có chút không can tâm, nhưng cô bé vẫn nghiêng đầu xuống lần nữa, đặt miệng vào giữa bả vai còn lại của Gia Long. Đúng lúc này, Bạch lão gia lại thở dài, giọng nói có chút gấp gáp.
" Khoan đã. Chuyện này đối với Gia Khánh mà nói thì vết thương kia không đáng ngại, chỉ vài ngày tới nó sẽ tự động bình phục. Còn Gia Long nó đã mất một cánh tay thì sẽ không thể mọc lại. Hơn nữa, nếu nó mà mất thêm cánh tay nữa thì hoàn toàn trở thành người vô dụng chẳng khác gì đã chết. Nên nhớ Gia Khánh hay Gia Long đều là con cháu của Bạch Gia, cho dù là mẹ ta hay cha ta có ưu ái cô như thế nào, thì bọn họ cũng sẽ không thể để một người ngoài như cô đủ mạng mà rời khỏi đây được, và cả con quỷ miêu này nữa. Tất cả sẽ chết... ! Với lại ta còn biết nhà của cha mẹ cô ở đâu, liệu cô có muốn mạo hiểm. ?
Bích Nguyệt nghe vậy thì tức giận vô cùng, ông ta đang lấy gia đình ra uy hiếp cô. !
Sắc mặt cô biến hóa nhanh chóng trong lòng bất an vô cùng, với lại chính cô đã tận mắt trông thấy Gia Khánh có mức độ hồi phục khủng khiếp như thế nào, hơn nữa cô cũng không muốn cha mẹ mình có chuyện gì.
Nếu mình quá đà ắt không chỉ cô mà Tiểu Hoa và cha mẹ, em trai cũng sẽ gặp nguy hiểm, dù gì đây cũng là địa bàn của họ, bản thân cô e cho cùng cũng chỉ là một con người mà thôi. Nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, liền lập tức đặt ra điều kiện.
"Tha cho hắn một mạng cũng được. Nhưng hai người phải cam đoan là thời gian tôi ở đây không được làm khó chúng tôi, chỉ cần bà ta hay hắn có ý đồ gì thì nhất định tôi dù có chết cũng sẽ kéo theo cả nhà họ Bạch các người theo."
Bạch phu nhân nghe vậy thì quay sang nhìn chồng lắc lắc đầu.
"Không được. Không thể để nó ở đây với Gia Khánh. . !"
Nghe vậy Bạch lão gia liền vung tay tát bà ta một cái thật kêu, sắc lạnh chỉ tay vào Gia Long đang nằm hấp hối dưới đất mà quát.
"Câm mồm. Chính bà với nó gây ra chuyện còn kêu ca cái gì. Bây giờ bà nhìn nó đi, đã vừa lòng chưa hay là muốn nó chết ở đây. . !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận