Siêu Cấp Gen

Ôn hoà

Ôn hoà


"Bằng không thì làm sao ta có thể để cho các ngươi chạy trốn." Từ Phi cười híp mắt nhìn bọn hắn nói: "Đương nhiên là chờ các ngươi tập hợp lại một chỗ để giết một lần..."
"Đáng chết!" Vẻ mặt của hết thảy thần linh đại biến.
Trốn! ! ! Có một tiếng rống to.
Hết thảy thần linh liền chạy tứ tán.
Hưu! Lưu quang lấp lánh.
Kèm theo từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Vào thời khắc này, bọn hắn vẻn vẹn chỉ là con mồi.
Nhóm thần linh bị hù dọa.
Theo việc các thần linh không ngừng chạy tứ tán, bọn hắn đã biết về thực lực của mấy người Từ Phi, cũng biết ba người này rất khủng bố, chỉ có thể ẩn núp bốn phía.
Đây chính là ba vị tồn tại có cấp bậc Chân Thần!
Thế là, có trọn vẹn bảy, tám trăm vị thần linh cao giai, đang bắt đầu chật vật chạy trốn.
Thời gian dần trôi qua, bọn hắn đã thăm dò rõ ràng quy luật của ba người này.
Bọn hắn biết, cái tên gia hoả gọi là Từ Phi kia, ưa thích đi đến các địa phương có nước ngắm nhìn thân hình của mình, cho nên, chỉ cần không đi đến địa phương có nước, thì sẽ không đụng phải hắn. Thế là, đám thần linh nguyên bản đang chạy loạn, giờ phút này có đánh chết cũng sẽ không tiếp tục đi đến những địa phương có nước nữa.
Bọn hắn biết, cái tên gia hoả gọi là Khổng Bạch kia, đi du đãng bốn phía, trông thấy người liền hỏi "ai là nam nhân đẹp trai nhất", lúc này, nhất định phải trả lời một đáp án tiêu chuẩn, "Khổng Bạch là nam nhân đẹp trai nhất"!
Cái tên này dường như đã quên đi tên của mình! Chỉ nhớ rõ chấp niệm của mình.
Cho nên...chỉ cần biết câu trả lời chính xác của hắn, bình thường đều có thể sống! Đương nhiên...quá đẹp trai sẽ không thể sống.
Có một vị thần linh đẹp trai, bởi vì nói ra mấy chữ "Khổng Bạch là nam nhân đẹp trai nhất", bị Khổng Bạch tưởng là trào phúng, trực tiếp giết chết, cho nên sau này, nếu như bất hạnh gặp được Khổng Bạch...những vị thần linh đẹp trai liền trực tiếp huỷ dung nhan!
Phải thật sự hủy dung nhan, mà không phải là ngụy trang, nếu không sẽ không thể gạt được Khổng Bạch. Chỉ có như thế mới có thể giữ mạng sống!
"Ta xấu nhất, Khổng Bạch đẹp trai nhất!" Những thần linh kia nói như thế, Khổng Bạch già nua mới hài lòng rời đi.
Mà một vị thần linh vừa mới huỷ dung mạo đi, lại cảm thấy đau lòng đến mức không thể thở nổi, vì sống sót, bọn hắn phải làm như vậy, có một cảm giác giống như là một loại nhục nhã trần trụi...thế nhưng mà, còn có thể làm sao? !
Một vị thần linh sau khi thấy Khổng Bạch rời đi xa, mới tới an ủi hắn.
"Còn tốt đó chứ?"
"Ừm, chỉ có điều là sẽ không có cách nào khôi phục lại khuôn mặt." Vị thần linh đã huỷ dung thở dài.
"Ngươi kỳ thật không cần phải huỷ dung, dù sao thì mặt mũi của ngươi cũng thuộc dạng phổ thông." Thần linh đối diện nói ra.
"Có trời mới biết." Vị thần linh đã huỷ dung thở dài nói: "Trước đó một vị thần linh có tướng mạo bình thường cũng bị giết chết, sau đó ta mới ý thức được một điểm... dung mạo phổ thông của chúng ta, không phải là cũng đẹp trai hơn Khổng Bạch gấp một vạn lần hay sao?"
"Cho nên, nhất định phải hủy dung nhan!" Hắn có chút thống khổ nói.
Thần linh đối diện nghe vậy, liền kinh sợ.
Vậy mà...còn có chuyện như thế hay sao?
"Cũng còn tốt là hắn không nhìn thấy ta." Vị thần linh đối diện hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, mang theo vị thần linh đã hủy dung nhan chuẩn bị rời đi, vừa mới xoay người, đã nhìn thấy ở phía sau lưng có một lão già xấu xí đứng ở đó.
"Hắc."
"Ngươi nói xem...ai mới là nam nhân đẹp trai nhất trên thế giới?"
Xoạt! Vị thần linh kia đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Chính mình, vậy mà thật sự gặp phải cái tên này!
Xong đời rồi! ! !
...
Cùng so sánh với hai vị Khổng Bạch và Từ Phi, Tần Hải dường như là một người ôn hoà nhất. Hắn dường như vẫn còn đang tiến hành tu luyện, chỉ cần không đi tới quấy rầy hắn, hắn sẽ không giết người, chuôi kiếm được hắn ngưng tụ vô số lực lượng ở bên trên, ai nấy đều thấy được.
Đó là...thành quả tu luyện cả đời của hắn! Cho nên, không có ai muốn đi chọc giận hắn, bởi vì cỗ khí thế toả ra từ trên thanh kiếm kia, cũng đã đủ để gạt bỏ bọn hắn.
Quá mức kinh người! Quá mức khủng bố.
Bọn hắn biết, thực lực của Tần Hải, chắc chắn còn ở phía trên hai người Từ Phi! Đây mới là tên gia hỏa kinh khủng nhất, thế nhưng đối với bọn hắn mà nói, Tần Hải ngược lại là người ôn hoà nhất.
"Cẩn thận một chút."
"Đừng có cản đường Tần Hải là sẽ không có vấn đề."
"Hiểu rõ."
Đám thần linh cẩn thận từng li từng tí.
"Bên người Trần Phong, chỉ còn sót lại ba vị này thôi hay sao?"
"Giống như là vậy."
"Ở trong tư liệu, giống như là không chỉ có ba vị."
"Không rõ ràng, có thể bọn hắn có vận khí không tốt, đã trực tiếp bị thời gian loạn lưu giết chết."
"Cũng đúng."
Bọn hắn gật gật đầu, trong ấn tượng, có một người nhỏ nhất gọi là Ngô Huy, nếu như bất hạnh gặp phải thời gian quay ngược, nếu không có năng lực nào có thể ngăn cản, chỉ sợ rằng bây giờ đã toi đời...
"Hẳn là chỉ còn ba người bọn hắn, hãy cẩn thận một chút."
"Ít nhất."
"Chúng ta phải chờ tới thời điểm La Nguyên đại nhân xuất quan!"
"Đúng."
"Chỉ cần chống đỡ đến thời điểm đại nhân xuất quan, chúng ta sẽ có thể sống sót."
Bọn hắn sinh ra sự hi vọng.
Mà đúng vào lúc này, ở nơi xa có một thân ảnh xuất hiện, sắc mặt của bọn hắn liền đại biến.
"Lại có người tới."
"Đáng chết!"
"Nhanh lên!"
"Chạy không được, nghe nói tên Từ Phi khốn kiếp kia, dường như ngươi chạy càng nhanh, hắn truy đuổi càng nhanh, nghe nói hắn hắn kế thừa huyết mạch của rùa đen, m* nó, đây là lần đầu tiên lão tử nhìn thấy một con rùa đen chạy nhanh như thế."
"..."
"Rùa đen, thật sự chạy rất nhanh." Một thần linh nghiêm túc nói.
Bầu không khí chung quanh trong nháy mắt bị đóng băng.
Bất quá vào thời điểm này, cũng không có ai thật sự để ý tới người này, mọi người nuốt một ngụm nước bọt, cảnh giác nhìn đạo thân ảnh cách đó không xa, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng.
Tần Hải! Nhất định là Tần Hải!
Chỉ có là Tần Hải, bọn hắn mới có thể còn sống sót!
Dù sao thì nếu gặp phải Từ Phi thì chỉ có một con đường chết, gặp được Khổng Bạch thì nhất định phải hủy dung nhan, chỉ có gặp được Tần Hải, bọn hắn mới có thể may mắn trốn qua một kiếp, cho nên, nhất định...phải là Tần Hải a! !
Bọn hắn cầu xin như vậy, mãi cho đến khi thấy thân ảnh kia xuất hiện, mới thở dài một hơi.
Nơi đó, xuất hiện thân ảnh già nua của Tần Hải, cầm kiếm trong tay, rất là nghiêm nghị, hắn bước đi từng bước về phía trước.
"Quá tốt rồi!" Trong lòng của đám thần linh mừng thầm.
Rốt cục...cũng tránh thoát một kiếp.
"Nhanh, tránh qua một bên, đưng có ngăn đường của Tần Hải."
Bọn hắn nói như thế, ai cũng không muốn chết ở trong tay của Tần Hải.
"Tần Hải, thật sự rất mạnh hay sao?" Một thần linh bỗng nhiên nói: "Có thể hay không, là chỉ có khí thế doạ người?"
Bọn hắn đã bị lừa qua rất nhiều lần, bị đủ loại lừa gạt, cho nên, cái tên Tần Hải này, không phải cũng là một người chỉ có khí thế, không có thực lực đó chứ?
Dù sao, Tần Hải nếu quả thật mạnh mẽ như vậy, đã sớm giết người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận